Chương 34: Thỉnh giáo
* * *
Trần Triệt lắc lư bên ngoài suốt cả đêm mới trở về nhà.
Đêm qua, hắn đã định ra một kế hoạch hoàn chỉnh, đồng thời áp dụng một bộ phận.
...
"Cháu trai, tối qua sau khi tan tiệc ngươi đi đâu vậy? Sao đêm khuya cũng không trở lại?"
Vương Chấn đang ở trong sân luyện võ, thấy Trần Triệt trở về nên hỏi thăm một câu.
"Khụ khụ khục..."
Trần Triệt vừa ho nhẹ vừa trả lời: "Tối hôm qua uống quá nhiều, ngủ ở đường khẩu một đêm... Khụ khụ khục..."
Lúc này, mỗi một phút mỗi một giây hắn đều rất quý cho nên không che giấu chuyện ho khan nữa.
"Ngươi đây lại ngã bệnh sao?"
Vương Chấn thấy Trần Triệt không ngừng ho khan, hơi nhíu mày.
"Có khả năng tối hôm qua cảm lạnh đi... Khụ khụ khục..."
Trần Triệt giải thích một câu.
Lúc này, Vương Nhu cũng từ trong nhà đi ra, nghe được nhi tử nói, nàng nhanh chóng trở về phòng lấy áo khoác, khoác cho Trần Triệt.
"Thân thể ngươi ban đầu đã suy nhược... Còn không chú ý giữ gìn.
Ai, mẫu thân đi chuẩn bị cho ngươi chút cháo nóng."
Trần Triệt nghe vậy nhanh chóng từ chối: "Mẹ, không cần, một lúc nữa ta vẫn phải đi tìm nghĩa phụ luyện công đây."
"Bộ dạng này còn luyện công nữa? Có muốn nghỉ ngơi một ngày hay không?"
Vương Nhu tỏ vẻ lo lắng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên liền nghỉ ngơi, nói thế này sao được?"
Dứt lời, Trần Triệt nhìn về phía Vương Chấn.
"Cữu cữu, chờ một lúc nữa ngươi đi Lâm gia một chuyến, nói với tiểu thư nhà họ Lâm ta đang bệnh."
"A?"
Vương Chấn nghe vậy có chút bất ngờ.
Mấy ngày gần đây, tiểu thư nhà họ Lâm đã tới nhà mấy chuyến, mỗi lần tới đều mang không ít lễ vật, khiến tỷ tỷ rất vui vẻ.
Nhưng cháu trai đối với chuyện này lại không có bao nhiêu phản ứng.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ hồi tâm chuyển ý rồi?
"Tính cách Tiểu thư nhà họ Lâm cũng rất tốt, nhưng điều kiện nhà ta có khả năng trèo không lên."
Vương Nhu có chút xoắn xuýt.
"Khụ khụ khụ, cái gì mà trèo lên hay không lên, chỉ bằng hữu bình thường mà thôi, ngài đừng suy nghĩ nhiều."
Trần Triệt bất đắc dĩ nói.
"Vậy ngươi còn ám chỉ người ta tới thăm ngươi... Triệt Nhi, ta nói ngươi nghe, trên một số phương diện cần chân thành một chút mới được."
Vương Nhu trách cứ.
"Tốt tốt tốt! Ta biết rồi, ta đi tìm nghĩa phụ luyện công."
Trần Triệt cười một tiếng, sau đó xoay người đi.
Vừa quay người lại, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, thay vào đó vẻ mặt nghiêm trọng.
Lúc trở về hắn thấy được mấy khuôn mặt xa lạ.
Tuy trông như người qua đường, nhưng vào giờ phút như thế này hắn không thể không hoài nghi có người được phái tới giám thị nhà hắn.
...
Sau khi rời nhà, Trần Triệt đi thẳng đến tổng đà Thiên Lang bangà.
"Gặp qua Trần đường chủ!"
Hai báng chúng Thiên Lang bang đang gác cửa thấy Trần Triệt liền nhiệt tình chào hỏi.
Trần Triệt gật đầu cười một tiếng, sau đó cất bước tiến vào tổng đà.
Trong sân tổng đà, Phùng Đại Xuyên đang luyện công, không khác lần đầu tiên hắn tới lắm.
"Khụ khụ khục..."
Trần Triệt không che giấu ho khan.
Phùng Đại Xuyên nghe động tĩnh liền dừng tay lại, nhìn về phía Trần Triệt.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Tối hôm qua uống quá nhiều, lại lấy lạnh, có khả năng dẫn động căn nguyên của bệnh."
Trần Triệt bất đắc dĩ nói.
"Thân thể tiểu tử ngươi không tốt, không thể uống nhiều, về sau đừng khoe khoang."
Phùng Đại Xuyên cau mày trách mắng một câu, sau đó nói vọng vào phòng: "Tiểu Hà, cho Trần Triệt một bát canh bổ khí, dùng thuốc tốt nhấtc!"
"Tốt!"
Trong phòng lập tức vang tiếng nha hoàn đáp lại.
Phùng Đại Xuyên tiếp tục nói: "Đã ngươi bị bệnh thì hôm nay ta sẽ dạy ngươi một chút cơ sở lý luận, chờ đến khi thân thể ngươi hoàn toàn tốt rồi bắt đầu tu luyện."
"Nghe nghĩa phụ."
Trần Triệt cung kính đáp nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Sau đó Phùng Đại Xuyên bắt đầu dạy.
Một khắc đồng hồ sau, nha hoàn Tiểu Hà bưng một bát canh bổ khí nóng hổi đi tới.
Phùng Đại Xuyên xoay người nhận lấy bát canh, sau đó tự tay bưng cho Trần Triệt.
Trần Triệt không chút do dự mà tiếp nhận bát canh, uống một hơi cạn sạch.
Phệ Nguyên bình nhanh chóng phản ứng, có năng lượng hội tụ đến.
Luồng năng lượng này xen lẫn một chút màu đen.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Triệt không còn ôm chút chút tâm lý may mắn nào.
Sự thật bày ở trước mắt, người hạ độc hắn chính là vị nghĩa phụ trông hiền hòa trước mặt này.
"Đa tạ nghĩa phụ, ta cảm giác tốt hơn nhiều... Khụ khụ khụ!"
Trần Triệt uống xong liền đưa bát rỗng cho nha hoàn bên cạnh.
"Ai, đã ngươi bị bệnh thì về nghỉ ngơi sớm chút đi.
Nếu ngày mai không thấy tốt hơn thì ta dẫn ngươi đi gặp đại phu."
Phùng Đại Xuyên thở dài nói.
"Vậy hài nhi cáo lui."
Trần Triệt che miệng ho nhẹ rồi khom người thi lễ, sau đó rời khỏi tổng đà.
...
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh.
Đêm khuya đã đến.
Minh Nguyệt lâu ở phố Đính Kim, đèn đuốc sáng trưng.
Bởi vì xác suất tà ma xuất hiện ban đêm rất lớn cho nên phần lớn hàng quán trong Thạch Hỏa thành đều sẽ đóng cửa khi trời tối.
Nhưng Minh Nguyệt lâu là một nơi ngoại lệ.
Là thanh lâu đứng đầu phố Đính Kim, để bảo đảm an toàn, thời điểm Minh Nguyệt lâu gầy dựng đã bỏ ra hơn ngàn lượng bạc mua Liệt Dương thạch khảm vào các ngõ ngách trong lâu.
Có chút Liệt Dương thạch này bảo đảm nên Minh Nguyệt lâu mới dám làm ban đêm.
...
"Khách quan, ngày mai tiếp tục tới chơi nha!"
"Được rồi... Hắc hắc... Ngày mai chờ ta đó!"
Đứng trước Minh Nguyệt lâu, Hồ Tài phất phất tay với một cô nương Minh Nguyệt lâu sau đó đi về nhà.
Nhà hắn chỉ cách Minh Nguyệt lâu một con đường, đi bộ nửa khắc đồng hồ là đến.
"Không biết cọp cái ngủ chưa?"
Hồ Tài vừa suy nghĩ vừa bước nhanh hơn.
Làm quân sư Thiên Lang bang, hắn có sở thích dạo thanh lâu thế này.
Nhưng phu nhân trong nhà là người luyện võ, cực kỳ hung hãn cho nên vài ngày hắn chỉ có thể tới một lần, mỗi lần đều phải mượn cớ nói là bận rộn chuyện bang phái mới về muộn.
Nhanh chóng đi hết con đường.
Mắt thấy sắp đến ngõ nhỏ nhà mình, trong lòng Hồ Tài bắt đầu chuẩn bị những lời giải thích.
Khi đến cửa chính, hắn đang chuẩn bị lấy chìa khoá ra mở thì có tiếng ho khan đột nhiên truyền đến.
Khụ khụ khục...
Nghe động tĩnh, hắn vô thức nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy trong đêm tối, bên bờ tường nhà hắn có một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng đang đứng, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Nam tử trẻ tuổi dùng nắm tay che miệng, không ngừng ho khan nhưng trên mặt lại không có bất kỳ sự đau đớn nào, trông có chút quái dị.
"Trần... Trần đường chủ... Ngươi ở đây làm gì?"
Hồ Tài liếc mắt liền nhận ra người tới, cơ thể lập tức run lên.
"Khụ khụ khục..."
Trần Triệt vừa ho khan vừa chậm rãi đi đến gần hắn.
Chờ đến gần một chút hắn mới ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Hồ tiên sinh, có chuyện... Ta muốn hỏi ngươi một chút."