Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 66: Ve sầu thoát xác

Chương 66: Ve sầu thoát xác



* * *

Cảm nhận được kình phong sau lưng, Trần Triệt đột nhiên ngừng lại, sau đó xoay người tung một chưởng!
"Hừ! Không biết sống chết!"
Sử Thiên Đức thấy cảnh này liền quán thâu Tiên Thiên chân khí vào trong trảo.
Hắn vốn muốn bắt sống Trần Triệt, nhưng thấy người này cả gan phản kích thì lập tức quyết định cho người này một bài học!
Mắt thấy trảo và chưởng sắp đụng nhau, Trần Triệt đột nhiên biến chưởng thành quyền.
Ầm!
Dưới Tiên Thiên chân khí mạnh mẽ, Trần Triệt nhanh chóng lui về sau bảy tám bước.
Sử Thiên Đức thấy cảnh này thì híp mắt.
Hắn cho rằng đụng phải một trảo này, xương cốt Trần Triệt sẽ đứt gãy, nhưng hắn không ngờ Trần Triệt chỉ lui về sau mấy bước.
Một giây sau, chuyện làm cho hắn càng kinh ngạc hơn diễn ra.
Trần Triệt ổn định thân thể liền dùng tốc độ nhanh hơn vọt tới hắn!
Sử Thiên Đức biết mình đã xem thường người này, đang lúc chuẩn bị điều động Tiên Thiên chân khí nghênh đón thì đột nhiên cảm giác lòng bàn tay tê rần!
Cúi đầu xem mới phát hiện, chẳng biết từ bao giờ mà trong lòng bàn tay có thêm một lỗ máu nhỏ.
Làn da quanh lỗ máu đã biến thành màu đen.
"Chất độc thật sự lợi hại!"
Sử Thiên Đức có chút hoảng hốt.
Giờ khắc này, ngoại trừ cảm giác bàn tay run lên thì hắn còn cảm giác tốc độ máu chảy trong cơ thể đã chậm hơn rất nhiều, toàn thân xuất hiện cảm giác trì trệ.
Hắn nhìn Trần Triệt, lúc này ánh mắt Trần Triệt sắc như đao, nào có nửa điểm yếu ớt.
"A! Người này đã sớm chuẩn bị! Vẫn giả vờ yếu thế!"
Mắt thấy Trần Triệt tấn công, hắn chỉ có thể cưỡng ép dùng Tiên Thiên chân khí ngăn cản, nhưng bởi vì động tác chậm chạp nên hắn vẫn ngăn trễ hơn một chút.
Ầm!
Trần Triệt quả quyết đánh một chưởng vào ngực Sử Thiên Đức.
Lực lượng bản thân hắn vốn mạnh hơn võ giả Luyện Tạng cảnh thông thường một hai lần.
Lại thêm bí kỹ Tứ Lãng Quy Nhất gia trì, uy lực của một chưởng này lớn hơn võ giả Luyện Tạng cảnh thông thường không chỉ gấp mười lần!
Sử Thiên Đức chịu một chưởng liền phun một ngụm máu tươi, vô thức bay ngược ra ngoài.
Nhưng hắn chưa kịp bay xa thì Trần Triệt lại lôi trở về, tiếp đến lại tung một chưởng!
Ầm!
Ầm!
Tiếng vang nối tiếp nhau, mỗi chưởng đều rơi vào vị trí quan trọng.
Sau khi đánh hơn mười chưởng thì Trần Triệt mới buông Sử Thiên Đức ra.
Sử Thiên Đức nằm dài trên đất, hai mắt trợn trắng, khóe miệng có máu đỏ xen lẫn máu đen và nội tạng vỡ nát.
Nhưng hắn còn chưa chết.
"Trần Triệt. . .Tế Thế minh sẽ không bỏ qua. . ."
Ráng nương theo một hơi cuối cùng, Sử Thiên Đức chỉ chỉ Trần Triệt, giọng nói tràn đầy sự không cam lòng.
Trần Triệt đi đến bên cạnh hắn, giơ chân đá gãy cổ.
"Truy Hồn trảo. . . Ha ha."
Lau máu tươi dính trên mặt xong, Trần Triệt đi về phía xe ngựa đang chờ.
Không thể không nói, sở dĩ có thể thuận lợi đánh giết Sử Thiên Đức như vậy là nhờ gai độc mà hắn lấy từ chỗ Vu Khánh.
Độc bội trên đó thật sự lợi hại, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho võ giả Tiên Thiên cảnh.
Đối phó với mình thì vô dụng nhưng đối phó với Sử Thiên Đức này hết sức hữu dụng!
"Sử Thiên Đức thân là võ giả Tiên Thiên cảnh nhưng cũng không mạnh như ta tưởng tượng."
Trần Triệt yên lặng đánh giá thực lực của Sử Thiên Đức.
Ban đầu, lúc hắn nghênh đón chiêu thứ nhất của Sử Thiên Đức, mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng còn chưa tới hắn không thể ngăn cản.
Nếu như thực lực của Sử Thiên Đức chỉ thế này thì hắn cảm thấy dù không có gai độc, khi gặp lại tồn tại cấp bậc này hắn cũng không sợ nguy hiểm đến tính mạng.
. . .
Trên xe ngựa bên đường.
Hai tên võ giả Luyện Tạng cảnh âm thầm nghe ngóng động tĩnh từ trong rừng truyền ra.
Một tên có chút lo lắng nói: "Sử lão ra tay quá nặng đi, nếu đánh chết thì phải làm sao? Trở về không thể bàn giao đó."
"Có muốn ta đi khuyên hắn hay không?"
Tên này lời còn chưa dứt lời thì một tiếng xé gió truyền đến!
Vù!
Hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị một thanh phi tiêu đâm thủng cổ.
Thấy cảnh này, tên còn lại sợ hãi nâng đao chắn trước người.
Cùng lúc đó, hắn vô thức nhìn về rừng cây.
Chỉ thấy từ trong rừng có một bóng người xuất hiện.
Áo người này nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt, tay kéo một bộ thi thể lỏng lỏng lẻo lẻo, sắc mặt không đổi đi về phía xe ngựa.
"Trần Triệt!"
Thấy cảnh này hắn liền hoảng hốt!
Hắn chưa kịp nghĩ tới chuyện dùng hai người trong xe ngựa làm con tin thì lại có mấy tiếng xé gió vang lên.
Vù!
Vù!
Chỉ trong nháy mắt, hai tay hai chân và trán hắn đều bị cắm phi tiêu.
Đao trong tay rơi xuống, toàn thân mềm nhũn ngã nhào.
"Khụ khụ khụ. . ."
Tiếng ho khan từ xa truyền đến.
Tên võ giả Luyện Tạng cảnh này nằm trên mặt đất, thế giới trong mắt dần dần tối đen.
Nhưng hắn vẫn có thể nhận ra thi thể mà Trần Triệt kéo theo chính là Sử lão Tiên Thiên cảnh.
"Làm sao có thể? Chẳng lẽ người này vẫn luôn ẩn giấu thực lực!
Xong!
Hôm nay để hắn trốn thoát! Về sau chắc chắn sẽ thành tai họa lớn đối với Tế Thế minh!"
Ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó hắn cảm giác có mệt mỏi, hoàn toàn mất đi ý thức.
. . .
"Cữu cữu, mẫu thân, để cho các ngươi lo lắng rồi."
Trần Triệt gom ba thi thể lại, sau đó có chút áy náy nói với hai người trong xe ngựa.
Không đợi cữu cữu và mẫu thân mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Ta xử lý thi thể một chút, các ngươi đừng vội ra ngoài."
Dứt lời, hắn vơ vét của cải từ ba bộ thi thể trước.
Ngoại trừ một cái giáp da đặc thù, hắn còn tìm được kim phiếu sáu trăm lượng.
Bốn trăm lượng của Sử Thiên Đức, hai người kia thì mỗi người có một trăm lượng.
Tăng thêm tích lũy trước kia, hiện giờ hắn có một ngàn lượng.
Nếu như không luyện võ, số kim phiếu này đã đủ cho hắn và người nhà không lo ăn mặc một đời.
Vơ vét xong, hắn kéo lấy thi thể vào rừng sâu.
Chỉ cần xử lý thi thể sạch sẽ thì không có ai biết bọn hắn đã đi đâu.
Theo tư duy của Tế Thế minh, e là sẽ sợ rằng ba người Trần Triệt đã bị thế lực nào đó cứu đi.
Nói không chừng còn phái người đến kinh thành điều tra.
"Ha ha."
Trần Triệt cười khẽ một tiếng.
Điều tra theo phương hướng này, chờ đến khi Tế Thế minh tra ra, không biết đã là thời điểm nào.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên con đường từ Ký Châu đến kinh thành, một trận đại chiến kịch liệt đang diễn ra.
Tề Nguyên Cương cầm đại kích trong tay chém một người áo đen thành hai nửa.
Trăm người đi theo hắn vậy mà đã chết gần một nửa!
Thấy cảnh này, hắn tranh thủ thời gian cao giọng hô: "Rút lui!"
Không thể không nói, chuyện Trần Triệt bịa ra lại thành sự thật.
Vừa rồi hai bên đường có ba nhóm người nhảy ra!
Ba nhóm người toàn là cao thủ!
Qua một trận loạn chiến, xe ngựa bọn hắn hộ tống cùng mấy tên làm thế thân đều bị đánh nát bét.
May mà ba nhóm người này không tới từ cùng một thế lực, nếu không thì hôm nay bọn hắn đều chết ở đây rồi.
"Một đám đần độn!"
Tề Nguyên Cương thầm mắng một câu, đồng thời cũng có chút vui mừng.
May mà hắn dùng chiêu ám độ trần thương, lén lút đưa Trần Triệt đi, nếu không thì kế hoạch định ra đã bị phá hủy rồi.
. . .
Ở một nơi khác.
Bên ngoài Sa Viêm thành, có sau người cưỡi ngựa đang đứng nhìn về con đường phía xa.
"Tam ca, ta nghe nói Trần Triệt kia mới hai mươi tuổi mà đã bước vào Luyện Tạng cảnh. . . Nhân tài như vậy, thật đáng tiếc."
Một người có chút buồn bã nói.
Người được hắn gọi là Tam ca nghe xong cười nhạt một tiếng.
"Một kỳ tài võ đạo mà thôi, nếu như hi sinh hắn mà có thể đổi lấy thái bình cho Đại Hạ thì có gì đáng tiếc chứ?"
"Ha ha, cũng đúng.
. . . Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến rồi."
Người kia dõi mắt nhìn về phía xa.
"Ừ, cũng sắp đến."
Những người khác phụ họa theo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất