Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 65: Phơi bày chân tướng

Chương 65: Phơi bày chân tướng



* * *

Xe ngựa đi theo thương đội nửa ngày, giờ phút này, ngay cả Vương Chấn cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Chủ yếu là do thái độ của ba người Tế Thế minh càng lúc càng ác liệt.
Ban đầu, ba người này vẫn khách khí kêu hắn không nên nhìn ra bên ngoài nữa, về sau gần như quát mắng.
Chỗ nào mà giống hộ tống, rõ ràng là đang chuyển phạm nhân bị giam giữ.
"Cháu trai, tại sao ta cảm giác bọn hắn không đúng lắm? Bọn hắn có phải người Tế Thế minh hay không?"
Vương Chấn nhỏ giọng, sắc mặt có chút bất an.
Trần Triệt ho khan vài tiếng, sau đó nhỏ giọng nói thầm bên Vương Chấn vài câu.
Trong mắt cữu cữu, Tế Thế minh là thế lực chính nghĩa tế thế cứu nhân.
Trong mắt mẫu thân, phụ thân là nam tử vĩ ngạn tràn đầy ánh sáng, không trở về là do có chuyện ngoài ý muốn.
Nếu hắn nói hết sự thật ra, hai người này đều sẽ "Sụp đổ" .
Có lẽ cữu cữu còn có thể chịu được.
Nhưng mẫu thân thì chưa hẳn.
Cho nên sau khi sắp xếp một chút, hắn đội hết nồi lên đầu Tế Thế minh.
Nói thành người Tế Thế minh hoài nghi trên người hắn có bảo vật, muốn mang hắn về U châu để cẩn thận nghiên cứu.
"Tại sao có thể như vậy?"
Vương Chấn rung động, bộ dạng như mất đi tín ngưỡng.
Hắn không hề hoài nghi lời Trần Triệt giải thích.
Trên thực tế hắn vẫn luôn cảm thấy cháu trai nhận được cơ duyên gì đó.
Người khác nghĩ là cháu trai luyện võ đã mấy năm, nhưng hắn biết rõ, cháu trai chỉ luyện mấy tháng liền từ một người đọc sách biến thành võ giả Luyện Tạng cảnh.
Thậm chí hắn hoài nghi bang chủ chết trong tay cháu trai này.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới người Tế Thế minh lại bỉ ổi thế này, muốn ngấp nghé cơ duyên của cháu trai.
Vương Chấn tựa vào vách thùng xe, có cảm giác bất lực.
Hắn muốn cháu trai mang theo tỷ tỷ đi trước, nhưng trong lòng hắn biết rõ, một võ giả Đồng Bì cảnh nho nhỏ như hắn căn bản không chặn được ai.
Còn để cháu trai đi một mình, hắn biết rõ cháu trai không làm được.
. . .
"Mấy vị quản sự, xin từ biệt!"
"Ha ha, tốt, vậy chúng ta chúc Sử lão thuận buồm xuôi gió!"
"Thuận buồm xuôi gió!"
. . .
Không lâu sau, bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang tiếng nói chuyện giữa lão giả Tiên Thiên cảnh lão giả và người trong thương đội, ngay sau đó xe ngựa thay đổi hướng đi, thoát khỏi thương đội, rẽ vào một con đường khác.
Trần Triệt thò đầu ra, yếu ớt dò hỏi: "Sử tiền bối, không phải chúng ta muốn đi U châu sao? Làm sao đột nhiên đổi đường rồi?"
Lão giả họ Sử lão giả có chút khinh miệt lườm Trần Triệt, hời hợt nói: "Tam đương gia tại Sa Viêm thành, chúng ta gặp Tam đương gia một lần sau đó lại đi U châu."
Nghe nói như thế, lòng Trần Triệt run lên.
Không thể không nói phong cách làm việc của Tế Thế minh thật kín kẽ.
Sa Viêm thành là một tòa thành giữa Ký Châu vàU châuì.
Đi từ Ký Châui tới U châu cần năm ngày năm đêm.
Thời gian quá dài nên sẽ dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Còn đến Sa Viêm thành chỉ cần hai ngày một đêm.
Đi Sa Viêm thành tụ họp với cao thủ ở nơi đó so với trực tiếp đi thẳng đến U châu càng thêm an toàn.
Lão giả này còn nói tại Sa Viêm thành có Tam đương gia Tế Thế minh, có thể xếp hạng thứ ba ở Tế Thế minh, thực lực chắc chắn không phải tầm thường.
"Thì ra là thế, khụ khụ khụ. . ."
Trần Triệt ho khan vài tiếng rồi rút đầu vào trong thùng xe.
Cũng không lâu sau, hắn cầm một bầu rượu ra, tự mình uống một ngụm rồi mới quay đầu về lão giả nói: "Sử tiền bối, đây là một tên tộc trưởng Thạch Hỏa thành đưa cho ta. . . Ngài muốn nếm thử một ngụm sao?"
"Ha ha, không cần, Trần công tử, ngươi có thương tích trong người, không nên uống rượu đâu."
Lão giả họ Sử cười như không cười nói.
Một tên võ giả Luyện Tạng cảnh thấy rượu trong tay Trần Triệt thì nuốt một ngụm nước bọt, đang lúc chuẩn bị mở miệng thì lão giả họ Sử liền liếc hắn, hắn nhanh chóng ngậm miệng.
"Gà nướng cũng không tệ, muốn ăn sao?"
"Không ăn, chúng ta đều mang theo lương khô."
. . .
"Khụ khụ khụ, Sử tiền bối, ta có thương tích trong người, không chịu nổi xóc nảy, xin chậm một chút."
. . .
"Sử tiền bối, ngừng một chút, ta uống thuốc."
. . .
"Sử tiền bối, mẫu thân của ta say xe, chậm thêm chút nữa."
. . .
Hai canh giờ trôi qua, ba người Tế Thế minh đều bị Trần Triệt làm cho phiền muộn không thôi, nhất là hai tên võ giả Luyện Tạng cảnh, giờ phút này sắp bùng nổ rồi.
Nếu không phải sợ đánh chết người, trở về khó bàn giao thì bọn hắn đã cho Trần Triệt mấy cái bạt tai.
"Sử tiền bối, ta muốn đi tiểu tiện, xin ngài ngừng một chút."
Đi không bao xa, Trần Triệt lại dò xét ra xe ngựa nói.
Hai võ giả Luyện Tạng cảnh nghe lời này, hai mắt liền lóe hung quang.
Lão giả họ Sử nhìn bộ dạng yếu ớt của Trần Triệt, mắt híp lại, một lát sau hắn mới nhếch miệng cười một tiếng.
"Ta đi cùng ngươi, đoạn này đường không có ai, lỡ như gặp phải chuyện gì nguy hiểm gì thì sẽ không tốt."
"Được . . . Làm phiền Sử tiền bối."
Trần Triệt không có từ chối, sau khi xuống xe ngựa thì hắn liền đi vào cánh rừng bên đường.
Lão giả họ Sử theo sát phía sau hắn.
Hai tên võ giả Luyện Tạng cảnh thấy cảnh này liền nở nụ cười đầy ẩn ý.
. . .
Sau khi hai người đi vào sâu mấy chục thước, lão giả họ Sử đột nhiên dừng bước.
"Hẳn là ngươi đã nhìn ra điều gì đi?"
Trần Triệt nghe vậy thì dừng lại, sau đó ho khan hai tiếng nói:
"Khụ khụ, sao Sử tiền bối lại nói lời này?"
"Người bình thường không có lắm chuyện linh tinh như ngươi.
Hừ, ta nói thẳng ra để tránh cho ngươi tiếp tục làm một chút chuyện vô vị."
Giọng lão giả họ Sử trở nên lạnh lẽo.
Trần Triệt tiếp tục ho khan, đồng thời nói: "Tiền bối muốn nói gì cứ việc nói là được."
"Trần Triệt, chắc hẳn là ngươi đã biết thân phận của mình rồi?
Nói thật, ta cảm thấy tiếc hận cho ngươi.
Nhớ ngày đó, lúc chúng ta biết được Thạch Hỏa thành có một người như ngươi, chúng ta thật sự muốn lôi kéo ngươi.
Nhưng chúng ta không ngờ tới người cùng với người mà chúng ta muốn tìm là một.
Không có biện pháp nào. . .
Chúng ta chỉ có thể để ngươi hi sinh thôi."
Lão giả họ Sử thở dài một tiếng, giống như thật sự tiếc hận lắm.
"Hi sinh thế nào?"
Trần Triệt nhẹ nhàng hỏi.
"Đương nhiên là dùng ngươi để vặn ngã phụ thân của ngươi.."
"Nếu ta không muốn đây?"
Nghe hắn nói, lão giả họ Sử cười lạnh.
"Không muốn?
Cũng không phải do ngươi quyết định.
Tam đương gia đang trên đường đến Sa Viêm thành, chỉ cần tụ hợp với hắn thì dù Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi!
Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với chúng ta.
Chờ mọi chuyện xong xuôi thì chúng ta còn có thể cho ngươi chết đẹp một chút.
Khoảng thời gian này chúng ta cũng sẽ chiêu đãi ngươi rượu ngon, thức ăn ngon.
Nếu như ngươi không phối hợp, sẽ nếm mùi đau khổ!
Ngươi là người thông minh, hẳn là biết nặng nhẹ."
Trần Triệt nghe xong đột nhiên cười, hỏi ngược lại:
"Đây là nguyên tắc làm việc của Tế Thế minh sao?"
"Tế Thế minh ta làm việc như thế nào còn chưa tới phiên ngươi để ý."
Lão giả họ Sử có chút khinh thường nói.
Trần Triệt híp mắt, trầm giọng nói: "Ngược lại ngươi cũng không dám giết ta!"
Dứt lời hắn liền nhanh chân chạy sâu vào trong rừng.
Thấy cảnh này, lão giả họ Sử sững sờ, sau đó cười lạnh.
"Ha ha, ta không thể giết ngươi nhưng ta có thể đáng gãy hai chân ngươi!"
Hắn nhanh chóng đuổi theo Trần Triệt.
Chỉ trong mấy hơi thở mà đã đến sau lưng Trần Triệt.
"Một võ giả Luyện Tạng cảnh bị thương mà muốn thoát khỏi tay ta, thật sự coi Truy Hồn trảo Sử Thiên Đức chỉ là hư danh sao!"
Khi nói chuyện thì hắn giơ trảo chộp về phía lưng Trần Triệt!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất