Chương 68: Tô gia Thần Hỏa thành
* * *
Thật ra lúc trước mang theo mẫu thân rút lui Thạch Hỏa thành thì Trần Triệt đã có kế hoạch.
Đó chính là tới Thần Hỏa châu bái nhập tông môn, tranh thủ bước vào Tiên Thiên cảnh.
Rất nhiều nơi ở Đại Hạ đều mang chữ "hỏa" hoặc "viêm", bởi vì mọi người cảm thấy tà ma sợ hỏa, cho nên lấy tên địa mang chữ "hỏa" hoặc "viêm" có thể chấn nhiếp tà ma.
Nhưng Thần Hỏa châu không giống, Thần Hỏa châu thật sự có một ngọn núi lửa.
Khả năng là bởi vì ngọn núi lửa này nên Thần Hỏa châu có ít tà ma.
Thần Hỏa châu trở thành một trong những châu cường thịnh nhất Đại Hạ.
Mười năm qua, Đại Hạ bắt đầu rung chuyển, Thần Hỏa châu có xu thế cát cứ một phương.
Bởi vì sức ảnh hưởng của triều đình đối với Thần Hỏa châu có hạn, cho nên mấy năm này, Thần Hỏa châu trở thành nơi đào vong của các tên đại khấu (giặc).
Võ đạo hưng thịnh, không có Tế Thế minh, ảnh hưởng của triều đình có hạn, rồng rắn hỗn tạp, võ giả linh tinh có rất nhiều, Thần Hỏa châu đối với Trần Triệt mà nói thật sự là một nơi tốt.
Nhưbg muốn muốn bái nhập tông môn vẫn cần có một thân phận đáng tin cậy chút.
Cho nên hắn chuẩn bị đi bái phỏng bạn của lão sư, Tô Dương Tô đại nho, xem xem vị Tô tiên sinh này có thể an bài cho hắn một thân phận hay không.
Thật ra nếu hắn chỉ có một mình thì không sao, hắn có thể đi làm thổ phỉ.
Nhưng hắn còn mang theo mẫu thân và cữu cữu.
Có thể an ổn thì cố gắng truy cầu sự an ổn thôi.
. . .
"Thì ra là có thân thích để đầu nhập vào, khó trách một thư sinh không đi kinh thành phản mà lại tới Thần Hỏa châu!"
Nữ tử cưỡi ngựa giật mình, sau đó lại chuyển sang đề tài khác.
Nàng là người nói nhiều, hai người nói chuyện suốt một đường.
Khi đêm xuống, thương đội Thẩm gia còn lấy chút thức ăn phân cho Trần Triệt.
Nữ tử cưỡi ngựa cũng không có thay đổi thái độ vì Trần Triệt từ chối sự lôi kéo của nàng.
Hai ngày thoáng qua nhanh.
Sau khi đến Thần Hoả thành, Trần Triệt tách khỏi thương đội Thẩm gia.
. . .
Thần Hỏa thành là châu phủ của Thần Hỏa châu, nhân khẩu tiếp cận hai trăm vạn.
Không chỉ có thành trì nguy nga, đường đi cũng rộng hơn Thạch Hỏa thành nhiều lần.
Sau khi vào thành, Trần Triệt tìm nhà một quán rượu nhỏ, cho cữu cữu và mẫu thân ăn một bữa cơm trước.
Sau khi ăn xong, hắn cho thêm chút bạc rồi hỏi thăm chưởng quỹ tin tức về Tô Dương.
Điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là Tô gia cũng có thế lực ở Thần Hỏa thành.
Tô Dương đức cao vọng trọng thì không cần nói rồi, then chốt chính là đại nhi tử Tô Chấn là đại sư huynh Chân Dương tông.
Thân phận này, bối cảnh này, sao chưởng quỹ quán rượu có thể không biết?
Trần Triệt nghe ngóng xong liền biết được vị trí Tô gia.
. . .
Rời quán rượu, Trần Triệt thuê chỗ ở tạm cho mẫu thân cùng cữu cữu trước, sau đó mới đi đến Tô gia.
Đại trạch Tô gia có khí thế khoáng đạt, lớn hơn huyện nha ở Thạch Hỏa thành mấy lần.
Cổng đại trạch ngoại trừ có hai con sư tử đá cao lớn uy vũ thì còn có hai tên hộ vệ.
Trần Triệt đến cổng, chủ động nói ra ý đồ cho một tên hộ vệ.
Thấy khí chất của Trần Triệt giống người đọc sách, lại nghe là đưa tin cho Tô đại nho nên hộ vệ cũng không có hoài nghi, liền vào phủ thông báo.
Một lát sau, hộ vệ trở lại.
"Vị công tử này, lão gia nhà ta cho mời."
Nghe hắn nói, lòng Trần Triệt khẽ buông lỏng.
Theo hộ vệ vào phủ, Trần Triệt cảm giác giống tiến nhập một khu nhà.
Tại đi quanh các đình đài lầu các vài vòng, cuối cùng hắn tới một thư phòng lớn.
"Lão gia, ta đã dẫn người tới."
Hộ vệ gõ cửa, cung kính nói.
"Để cho hắn vào đi."
Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Hộ vệ nghe xong mới cẩn thận đẩy cửa thư phòng ra.
Còn chưa tiến vào thì Trần Triệt đã thấy Tô Dương đang ngồi trước bàn xem sách trong thư phòng.
Tô Dương có mái tóc hoa râm, khí chất nho nhã, vừa nhìn liền là người đọc sách.
Nhưng so với lão sư, vị Tô đại nho này phúc hậu hơn một chút, cũng có uy nghiêm hơn một chút.
Trần Triệt hít sâu một hơi, cất bước đi vào thư phòng.
"Là thay người nào đưa tin cho ta?"
Tô Dương vừa đọc sách vừa hỏi.
"Là Vương Kính Minh, Vương tiên sinh."
Trần Triệt cúi đầu đáp.
Nghe tên Vương Kính Minh, Tô Dương đột nhiên để sách xuống bàn, trên mặt có chút sợ hãi xen lẫn vui mừng!
"Lão già này lại viết thư cho ta?
Sẽ không phải là có chuyện gì cần ta hỗ trợ chứ?
Nhanh chóng đưa cho ta xem!"
Nghe hắn xưng hô thế này, tảng đá đè nặng trong lòng Trần Triệt nháy mắt rơi xuống.
Gọi nhau lão già như thế này, chỉ có cừu địch hoặc bằng hữu thân thiết mà thôi.
Tô Dương rõ ràng là bằng hữu của lão sư.
Trần Triệt cung kính đem tin đưa đến bàn lên.
Hắn đã sớm đọc qua phong thư này.
Hơn phân nửa là ôn chuyện cũ, đến cuối cùng mới nói tới chuyện hỗ trợ.
Lão sư hết sức cẩn thận, cũng không nói ra thân phận của mình, chỉ nói là mình bị quyền quý hãm hại, bất đắc dĩ chạy nạn đến Thần Hỏa châu, xin hảo hữu chiếu cố một chút.
Tô Dương nhanh chóng mở thư ra đọc, đọc một lát, ánh mắt của hắn có chút ướt.
"Nhớ ngày đó hai người chúng ta cùng thi đậu tiến sĩ, lập chí giúp đỡ Đại Hạ. . . Nháy mắt đã qua bốn mươi năm rồi.
Ai. . ."
Thở dài xong, Tô Dương lại có chút bất đắc dĩ nói:
"Ta biết ngay lão gia hỏa ngươ8 viết thư cho ta chắc chắn là nhờ vả mà."
Dứt lời, hắn xoa mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Triệt.
"Vương tiên sinh gần đây thế nào?"
Trần Triệt cau mày, đáp: "Còn ổn. . ."
Sau khi lão sư trở lại châu phủ, mặc dù hôn mê nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên hắn chỉ có thể nói là "Còn ổn."
"Xem ra lão gia hỏa này, không sống tốt lắm, qua một thời gian nữa ta sẽ đi thăm hắn."
Tô Dương khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới vào vấn đề.
"Vương tiên sinh với ta tâm đầu ý hợp, nếu hắn đã cầu cạnh thì ta đây chắc chắn sẽ không từ chối.
Ngươi có gì cần hỗ trợ cứ việc nói là được."
Trần Triệt không chần chờ, nói thẳng: "Tại hạ mong muốn một thân phận."
Tô Dương nghe vậy khẽ gật đầu.
Yêu cầu này không thể bình thường hơn được.
"Không tính là gì cả. . . Nhưng ngươi đã đắc tội quyền quý, vậy thì hẳn là đối phương có chút thế lực.
Cho nên thân phận này nhất định phải chân thật một chút.
Ừ. . . Ngươi nói cho ta biết, ngươi am hiểu cái gì, tương lai chuẩn bị đi con đường nào?"
"Tại hạ là người luyện võ, tu vi Luyện Tạng cảnh, sau khi có thân phận thì tại hạ chuẩn bị bái nhập tông môn."
Trần Triệt trả lời chi tiết.
Nghe hắn nói, mắt Tô Dương mở to thêm một chút!
Hắn tưởng rằng người trước mắt là một thư sinh, không nghĩ tới lại là võ giả!
Còn có tu vi Luyện Tạng cảnh!
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tô Dương tranh thủ thời gian dò hỏi.
Còn tên thì hắn không đề cập.
Dù sao muốn đổi một thân phận, hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
"Hai mươi ba tuổi. . ."
Trần Triệt quyết định điệu thấp một chút.
Hai mươi tuổi mà Luyện Tạng cảnh thì quá không hợp lí, Đại Hạ cũng không có mấy người.
Nếu truyền ra ngoài chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ có người tìm tới cửa.
Nhưng mà điều khiến cho hắn không nghĩ tới chính là Tô Dương nghe xong liên tục lắc đầu.
"Không được! Quá gây chú ý! Hai mươi lăm đi, về sau ngươi cứ nói ngươi hai mươi lăm tuổi, hiểu chưa?"