Chương 69: Không chê vào đâu được
* * *
"Hiểu rõ."
Trần Triệt đáp.
Tô Dương khẽ vuốt cằm.
Tô gia cắm rễ tại Thần Hỏa châu đã lâu, hiểu Thần Hỏa châu sâu hơn người từ những châu khác tới.
Sáu tông môn lớn ở Thần Hỏa châu nổi tiếng Đại Hạ, hằng năm đều có võ giả thiên tài từ các châu đến bái sư học nghệ.
Trong đó có một ít võ giả Luyện Tạng từ hai mươi lăm tuổi trở xuống.
Thế nhưng số lượng cũng không nhiều, hằng năm không cao hơn mười người.
Cho nên võ giả Luyện Tạng cảnh hai mươi ba tuổi vẫn còn có chút chói mắt.
Còn hai mươi lăm tuổi thì khác.
Võ giả Luyện Tạng cảnh ở tuổi này nhiều hơn một ít.
Nhưng điều này cũng không đại biểu hai mươi lăm tuổi Luyện Tạng cảnh liền yếu.
Trên thực tế, tuổi này đến Luyện Tạng cảnh đã có khả năng vào thẳng nội môn các tông.
Coi như đặt ở nội môn các tông cũng thuộc hàng tư chất trung thượng.
Nếu như nói tuổi tác lại lớn hơn nữa thì có thể ảnh hưởng tới tương lai phát triển.
Cho nên hai mươi lăm tuổi là không nhiều không ít, vừa đủ.
...
"Hai mươi lăm tuổi... Luyện Tạng cảnh..."
Tô Dương lẩm bẩm, sau đó đứng lên cẩn thận tìm tòi trên giá sách sau lưng.
Hảo hữu nói tiểu tử này đắc tội quyền quý, vậy thế lực của đối phương sẽ không nhỏ.
Nếu không thì với sức ảnh hưởng của hảo hữu đã có thể giải quyết, còn cần tìm Tô Dương hắn làm gì?
Cho nên thân phận giả này nhất định phải không có kẽ hở mới được.
Ở chợ đen trong Thần Hỏa thành, tốn mấy trăm lượng liền có thể làm ra được một thân phận nhưng không đáng tin cậy.
Có kẻ xuất thân nhà nghèo đột nhiên biến thành võ giả.
Cũng có võ giả lợi hại nhưng nghề nghiệp là tiểu nhị quán rượu.
Thậm chí cả giới tính đều biến hóa.
Sơ hở trăm ch như thế làm sao qua được điều tra?
Tìm kiếm một lúc, hắn rút ra một bản danh sách đặt trên bàn, cẩn thận dò tìm.
Cũng không lâu sau, hắn thấy được một cái tên.
Trần Văn, con thứ của Trần gia Dự Châu.
Tuy nói Trần gia tại Dự Châu, nhưng gia tộc này làm ăn cjủ yếu với Tô gia, cho nên có thể nói Trần gia này là gia tộc phụ thuộc Tô gia.
Ba năm trước, Trần gia để Trần Văn có tu vi Đồng Bì cảnh theo thương đội gia tộc đi tới Thần Hỏa châu, kết quả toàn bộ thương đội đều mất tích trên đường.
Thế đạo bây giờ, tình huống này trên cơ bản là gặp phải giặc cướp đại khấu, bị tiêu diệt sạch.
Nhưng do sống không thấy người, chết không thấy xác, cho nên chỉ có thể coi là mất tích.
"Trần Văn mất tích lúc hai mươi hai tuổi, Đồng Bì cảnh... Bây giờ đã qua ba năm, vừa vặn hai mươi lăm tuổi.
Ừ... Ngày đó, sau khi gặp phải giặc cướp, hắn may mắn chạy thoát, đồng thời bái nhập môn hạ cao nhân, sau đó ở bên ngoài tu luyện ba năm, bước vào Luyện Tạng cảnh, hiện tại đầu phục Tô gia, rất hợp tình hợp lý."
Tô Dương lẩm bẩm.
Đương nhiên, vì để ổn thỏa, hắn sẽ phái người đi Trần gia thông báo một tiếng, đồng thời lấy thêm tư liệu về cuộc đời của Trần Văn.
Còn cao nhân... Hộ vệ của hắn là cao thủ Tiên Thiên cảnh, đến lúc đó nói một chút là được.
Tô Dương sắp xếp thông tin, sau khi xác nhận không có lỗ thủng mới nở nụ cười.
Cứ như vậy mà ngụy tạo nên thân phận, đừng nói là quyền quý, dù bệ hạ tới tra, đoán chừng cũng không tra ra được manh mối gì.
"Về sau ngươi tên Trần Văn, hai mươi lăm tuổi, Luyện Tạng cảnh, là con thứ Trần gia ở Dự Châu, hiểu chưa?"
Tô Dương có chút đắc ý nói với Trần Triệt.
"Hiểu rõ, đa tạ Tô tiên sinh!"
Trần Triệt nói lời cảm tạ từ nội tâm.
Không thể không nói, hắn thật có duyên với họ Trần, Tô tiên sinh tìm một cái tên, vậy mà cũng họ Trần.
Mặc dù cùng họ nhưng không ảnh hưởng lớn.
Trần là thế gia vọng tộc, người họ Trần không biết có bao nhiêu, các nơi đều có gia tộc họ Trần, người khác không đến mức thấy cái tên Trần Văn liền liên tưởng đến Trần Triệt.
Tô Dương khoát tay áo.
"Chớ nóng vội, chờ chuẩn bị xong đã, tối thiểu phải hơn nửa tháng đây.
Đúng rồi, còn có những người khác đi ngươi sao?"
"Có hai thân nhân."
Trần Triệt không có giấu diếm.
Tô Dương nhẹ gật đầu.
"Bọn hắn không cần bái nhập tông môn, ngược lại không cần thân phận khác, như vậy đi, trong khoảng thời gian này ngươi để bọn hắn ở lại Tô gia đi.
Chờ chuẩn bị thân phận xong thì ta sẽ cho ngươi mấy tên gia đinh đáng tin, người càng nhiều, ba người các ngươi liền không đáng chú ý nữa."
Nghe nói như thế, Trần Triệt không thể không bội phục tâm tư của vị Tô đại nho này thật kín đáo.
"Có mang tiền bạc gì không?"
Tô Dương lại dò hỏi, một bộ giúp người giúp đến cùng.
"Mang một chút."
Trần Triệt trả lời.
"Lát nữa ta để nhân viên sổ sách lấy cho ngươi một ngàn lượng bạc.
Người luyện võ tiêu hao khá lớn, trong tay nhất định phải có tiền mới được... Nhưng về sau phải dựa vào chính ngươi."
Tô Dương dứt lời liền thắp ngọn nến, đốt lá thứ trong tay.
"Về sau ngươi chính là Trần Văn, không có bất kỳ quan hệ nào với Vương tiên sinh, cũng không biết Vương tiên sinh, hiểu chưa?"
"Hiểu rõ, đa tạ Tô tiên sinh!"
Trần Triệt liên tục cảm tạ.
Tô Dương tỏ vẻ cao thâm.
"Nếu ngươi xuất thân từ gia tộc phụ thuộc Tô gia, đến đầu nhập vào Tô gia ta, Tô gia tự nhiên sẽ giúp đỡ một ít."
Trần Triệt: "..."
"Tốt, ta để người an bài chỗ ở cho ngươi, ngươi đi đón hai vị thân nhân đi."
Tô Dương cười nói.
Trần Triệt khom người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Giờ khắc này, trong lòng hắn có cảm giác giành được cuộc sống.
Đồng thời hắn càng cảm kích lão sư, nếu không phải nhờ thư của lão sư, sao có thể gặp được Tô tiên sinh đáng tin cậy thế này?
...
Chờ Trần Triệt rời đi, Tô Dương lại bắt đầu suy tư.
Hai mươi ba tuổi Luyện Tạng cảnh, thiên phú xem như đỉnh tiêm.
Hảo hữu vì một số chuyện cũ mà không chào đón võ giả trẻ tuổi lắm, Trần Văn này là võ giả mà có thể để hắn coi trọng như vậy, ngoại trừ nhân phẩm tốt, e là còn có chỗ hơn người.
Có câu nói rất hay, phù sa không lưu ruộng ngoài.
Đại nhi tử Tô Chấn bái nhập Chân Dương tông.
Bây giờ có một võ giả trẻ tuổi thiên phú tuyệt hảo, nhân phẩm cũng không tệ tìm tới nương tựa Tô gia, hắn không có lý do không đề cử cho Chân Dương tông.
Đương nhiên, sẽ nói với bên Chân Dương tông là Trần Văn hai mươi lăm tuổi.
Nhưng như vậy thì sẽ để Chân Dương tông chiếm tiện nghi.
Tô Dương có chút không cam lòng.
Một mặt là bởi vì tông chủ Chân Dương tông có thực lực cực mạnh nhưng đối nhân xử thế hơi bợ đỡ, hắn không thuận mắt.
Một phương diện khác là bởi vì hắn đề cử Trần Văn cho Chân Dương tông, thuộc về một việc tốt không lưu danh...
Không, cũng không tính là làm việc tốt không lưu danh.
Coi như là vụng trộm làm một chuyện tốt, người ta không chỉ không biết, nói không chừng còn không biết ơn.
"Thôi, không so đo chuyện này!
Tiện nghi cho lão gia hỏa kia!"
Tô Dương khẽ hừ một tiếng, sau đó gọi gia đinh.
"Hôm nay đại công tử trở về sao?"
"Hồi bẩm lão gia, hôm nay đại công tử không về."
Gia đinh đáp.
Tô Dương khoát tay áo.
"Lúc nào hắn trở về thì kêu hắn tới gặp ta, ta có chuyện quan trọng cần nói."
"Rõ!"
Gia đinh đáp lại rồi lui ra ngoài.
Sau một hồi lâu, Tô Dương chậm rãi đứng lên nhìn qua cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Lão hữu, ngươi xem một chút... Chuyện ngươi nhờ làm đã ổn thoả rồi chứ?"