Chương 74: Nhân sinh vô thường
* * *
Trần Triệt đứng sau lưng Tiếu Ánh Hàn, nội tâm dần dần yên tĩnh lại.
Từ sau khi tới Thần Hỏa châu tới nay hắn vẫn thuận buồm xuôi gió.
Không chỉ giải quyết chuyện thân phận rất thuận lợi mà còn ngoài ý muốn thu được Ngũ Lao Thất Thương Chưởng cực kỳ thích hợp với bản thân.
Cuộc sống mà, sao có thể một đường thuận lợi chứ?
Cũng nên gặp phải chút khó khăn trắc trở.
Bây giờ khó khăn trắc trở đã đến rồi.
Còn tốt, không phải trắc trở quá lớn.
Mặc dù bị dùng để giao dịch nhưng Cực Hàn tông cũng không yếu.
Mấu chốt là Tiếu Ánh Hàn này trắng trẻo xinh đẹp, dáng người thon thả, hoàn toàn khác với các nữ tử luyện võ.
Đương nhiên, hắn không phải người để ý bề ngoài.
Hắn quan tâm chính là nguyên nhân vì sao làn da của Tiếu Ánh Hàn lại trắng như thế.
Phần lớn nữ tử luyện võ bình thường đều tương đối thô kệch, làn da cũng hơi đen.
Tiếu Ánh Hàn không giống với những nữ tử khác, tám chín phần mười có liên quan đến công pháp Hàn Băng kình của Cực Hàn tông.
Bởi vì ngoại trừ nàng, làn da hai nam tử trung niên sau lưng nàng cũng khá trắng.
Nếu hắn bái nhập Cực Hàn tông, tu luyện Hàn Băng kình thì chuyện làn da trắng đi do mở trạng thái quá tải trong thời gian dài dễ dàng được che giấu.
Tu luyện Hàn Băng kình. . . Nói không chừng cơ thể sẽ lạnh hơn.
Lạnh thì khó tránh khỏi chuyện ho khan.
Cho nên nếu về sau hắn ngày ngày ho khan thì cũng rất bình thường.
Trái lại, công pháp Chân Dương quyết của Chân Dương tông vô cùng cương mãnh bá đạo, hắn tu luyện Chân Dương quyết mà còn ho khan nữa thì không thể nào nói nổi.
Nghĩ xong, Trần Triệt cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
. . .
Tô Chấn theo Vạn Trung Hùng ra ngoài không bao lâu liền quay trở lại.
"Sư đệ. . . Ta không nghĩ tới sư phụ lại. . ."
Tô Chấn gãi gãi đầu trọc, gương mặt có chút đỏ.
Trước đó hắn liên tục cam đoan, không nghĩ tới cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Cực Hàn tông cũng không tệ nhưng nói thế nào thì sư đệ cũng là bị đổi đi.
Còn kiểu tặng kèm cho đủ, quả thật là sỉ nhục người khác.
"Không có việc gì đâu, ta không để ý."
Trần Triệt cười nói.
"Ai. . ."
Tô Chấn không nhịn được mà thở dài.
Trần Triệt an ủi: "Sư huynh không cần chú ý, ừ. . . Lát nữa ta cùng ngươi trở về tạ ơn Tô tiên sinh đã chiếu cố những ngày qua, sau đó mới theo sư tỷ về Hàn Viêm thành."
"Được, chỉ có thể như vậy."
Tô Chấn bất đắc dĩ đáp ứng.
. . .
Tiếu Ánh Hàn đứng một bên yên lặng thấy cảnh này, có thiện cảm với Trần Văn hơn không ít.
Nàng đã xem qua thông tin của những người tham gia, Trần Văn này cũng không ngoại lệ.
Hai mươi lăm tuổi Luyện Tạng cảnh, thiên phú xem như trung đẳng trong nhóm người.
Lại thêm hắn xuất thân từ gia tộc phụ thuộc Tô gia, sau khi vào Chân Dương tông sẽ có đại sư huynh như Tô Chấn chiếu cố.
Trong tình huống bình thường, chuyện bước vào Tiên Thiên cảnh sẽ không hề khó.
Ai mà ngờ lại xảy ra vấn đề.
Tuy rằng Cực Hàn tông không kém gì Chân Dương tông, nhưng sau khi tiến vào Cực Hàn tông thì hắn đã thiếu đi một núi dựa lớn.
Chưa nói tới còn bị xem như vật kèm theo để trao đổi, võ giả thiên tài nào rơi vào cảnh này ít nhiều gì cũng sẽ có chút khó chịu.
Nhưng hắn cũng không thể hiện chút bất mãn nào.
Tâm tính này đã hơn xa người thường.
Còn là một người trọng tình nghĩa, trước khi đi vẫn không quên trở về cảm tạ Tô gia.
Suy nghĩ một chút, Tiếu Ánh Hàn mới dịu dàng an ủi: "Trần sư đệ, ngươi yên tâm, những gì Chân Dương tông có thể cho ngươi, Cực Hàn tông cũng có thể cho.
Nếu như về sau ngươi ở tông môn gặp được khó khăn gì, cứ việc tìm ta, chỉ cần có thể giải quyết, ta nhất định sẽ giúp ngươi."
"Đa tạ Tiếu sư tỷ!"
Trần Triệt lập tức chắp tay cám tạ.
. . .
Cùng lúc đó.
Bên ngoài sơn môn Thần Hỏa tông có một đám người đang tụ tập.
Ba mươi người ở bên trong còn phải phân chia thiên phú cao thấp còn trong mắt đám người bên ngoài thì dù là ai đi nữa, chỉ cần gia nhập sáu tông liền trở thành thiên kiêu chi tử.
Tại Thần Hỏa châu, sáu tông môn lớn có địa vị ngang với quan phủ, một năm sáu tông lựa chọn hết thảy là ba mươi đệ tử nội môn.
Cho nên chỉ cần thuận lợi bước sáu tông thì đã xem như là một nhân vật không nhỏ ở Thần Hỏa châu.
Mục đích bọn hắn tới nơi này rất đơn giản.
Chính là nhìn một chút xem có thể liên kết với một tên đệ tử nội môn hay không, sau đó hùn vốn làm ăn.
Thần Hỏa châu có rất nhiều võ giả còn tà ma thì khá ít cho nên mậu dịch cực kỳ phát triển.
Cũng bởi vì mậu dịch phát triển nên cạnh tranh rất kịch liệt.
Muốn làm ăn ở chỗ này, không có người nâng đỡ thì không được.
Hơn nữa nhất định phải là người bản địa nâng đỡ.
Dù cho ngươi là hoàng thân quốc thích từ các châu khác tới thì cũng không dễ dàng làm ăn ở đây.
Muốn được nâng đỡ, dính líu đến thế lực bản địa thì đối tượng lôi kéo tốt nhất chính là những đệ tử môn này.
Đệ tử nội môn cũng không có gia sản gì nhưng lại có bối cảnh.
Đám người này có tài sản, có vốn luyến nhưng lại không bối cảnh.
Hai bên chỉ cần hợp tác là có thể kiếm được nhiều tiền.
Tuy phần lớn đệ tử nội môn đều xuất thân từ các gia tộc lớn, nhưng trên đời này không có ai ngại nhiều tiền cả.
Cho nên phần lớn người cũng chọn hợp tác với một vài thương hộ.
Vì vậy nên mỗi năm sau khi sáu tông lựa chọn đệ tử nội môn xong đều sẽ có một nhóm thương nhân ở bên ngoài lôi kéo đám đệ tử mới này.
. . .
Trong đám người, Thẩm Nghi yên lặng nhìn sơn môn Thần Hỏa tông, tâm tình có chút phức tạp.
Một tháng trước, nàng mang theo thương đội Thẩm gia vui vẻ đi vào Thần Hỏa châu.
Nhưng không nghĩ tới đối tượng từng mạnh miệng khoác lác trước mặt nàng chỉ là một tên lâu la ở Thần Hỏa châu.
Nàng tới đây, ngoại trừ làm việc lặt vặt cho người ta thì chẳng làm được chuyện gì khác.
Những người nàng dẫn tới đây đều là người làm ăn lâu năm, làm sao có thể làm việc lặt vặt cho người khác đây?
Cho nên một tháng này nàng đã nhiều lần nếm thử, nhưng đều vấp phải trắc trở, không ít người trong thương đội đã muốn lùi bước.
Người khác có khả năng lùi bước. . .
Nhưng nàng thì không, nàng đến Thần Hỏa châu làm ăn là vì đào hôn.
Nếu nàng lui bước thì cũng chỉ có thể trở về gả cho người mà nàng không thích.
Cho nên nàng quyết định tới đây thử vận may.
"Tiểu thư. . . Hình như chúng ta không có đủ tiền. . . Người ở Thần Hỏa châu quá giàu có đi?"
Nha hoàn Tiểu Bình của nàng mặc nam trang, có chút lúng túng nói.
Một tháng này, các nàng đã lỗ không ít tiền, bây giờ chỉ còn sót lại hơn một ngàn hai trăm lượng.
Hôm nay nàng mang theo một ngàn lượng, cẩn thận giấu trong ngực.
Nhìn sang những người khác, bọn họ trực tiếp giơ hai ba ngàn lượng kim phiếu, không ngừng vung vẩy.
So về khí thế. . . Các nàng đã yếu hơn rất nhiều.
. . .
"Lâm công tử! Chờ ta chút! Ta là người Hạ gia kinh thành! Ngươi hùn vốn với Hạ gia ta đi, ngoại trừ hai ngàn lượng kim phiếu thì lợi nhuận sau này sẽ chia năm năm!"
Thấy có người đi ra, một thương hộ quen biết lập tức cao giọng hô.
Các thương hộ khác cũng dồn dập ra giá, trong nháy mắt liền vây kín Lâm công tử kia.
Không lâu sau, Lâm công tử kia liền chọn hợp tác với một thương hộ.
Đệ tử vừa tiến vào sáu tông liên tục đi ra, mỗi người đều bị một đám người vây quanh.
Sắc mặt Thẩm Nghi dần trở nên trắng bệch.
Nàng chỉ còn một ngàn lượng kim phiếu. . . Không thể chen chân mời gọi.
Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Bình đột nhiên hô to.
"Tiểu thư mau nhìn! Người kia rất giống thư sinh mà chúng ta gặp trên đường!"
Thẩm Nghi nhìn theo ánh mắt Tiểu Bình thì thấy Trần Triệt vừa ra khỏi sơn môn Thần Hỏa tông.
Tuy rằng khí chất có chút biến hóa nhưng nàng vẫn nhận ra người này chính là người thư sinh mình gặp vào một tháng trước.
"Hắn. . . Không phải thư sinh. . . Là võ giả?"
. . .
Trần Triệt mới vừa rời Thần Hỏa tông liền bị một đám thương hộ vây quanh.
Mấy vị tông chủ đã rời đi từ cửa sau, đệ tử nội môn như bọn hắn cần phải trở về chỗ ở thu dọn đồ đạc, sau đó cùng tông chủ các tông trở về sơn môn.
Nhưng hắn không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền gặp tình huống này.
Chuyện này khiến hắn không thể không cảm thán.
Trong tông môn, bọn hắn bị người khác lựa chọn .
Mà ra khỏi sơn môn, bọn hắn lại được quyền lựa chọn người khác.
Có lẽ đây chính là nhân sinh vô thường đi.
"Sư huynh, chuyện này. . . Được chứ?"
Trần Triệt nhìn thoáng qua một đống kim phiếu trước mặt, sau đó nhìn sang Tô Chấn.
"Dĩ nhiên được, nhưng tốt nhất là chỉ lấy tiền của một nhà.
Ngươi cũng biết, Thần Hỏa châu rộng lớn, ngươi là một đệ tử mới nhập môn mà làm quá nhiều chuyện buôn bán sẽ dễ dàng khiến những người khác bất mãn."
Tô Chấn phờ phạc trả lời.
Giờ phút này hắn còn đang suy nghĩ về chuyện sư phụ dùng sư đệ để giao dịch.
Nghe hắn nói thế, Trần Triệt đã nắm chắc, lập tức bắt đầu xem nhà nào cho nhiều kim phiếu nhất.
Khi nhìn quanh một vòng, hắn bỗng thấy được hai nữ tử phía sau đám người.
Hai nàng này cũng đang nhìn hắn, bộ dáng muốn tiến lên nhưng lại không dám, trông rất tội nghiệp.