Chương 78: Tùy thời mà động
* * *
Đêm khuya.
Ở Tô gia Thần Hỏa thành, Tô Dương đang nhìn tình báo tập hợp từ các châu.
Tuy thân ở Thần Hỏa châu, nhưng thân là người đọc sách, tâm hắn vẫn lo cho thiên hạ.
Phần lớn tin tức đều là chuyện xảy ra hơn một tháng trước, tin tức tới hơi chậm, nhưng vẫn có giá trị.
Nếu là trước kia thì hắn sẽ chú ý tin tức bên Kinh Thành trước.
Dù sao về sau người nào làm hoàng đế sẽ ảnh hưởng đến tương lai toàn bộ Đại Hạ.
Nhưng hôm nay hắn lại nhìn chằm tin tức đến từ Ký Châu một lúc lâu.
Khoáng mạch Liệt Dương thạch ở Thạch Hỏa thành bị đào hết, đại nho Vương Kính Minh xả thân hộ thành, thời khắc nguy nan được một võ giả trẻ tuổi cứu.
Võ giả trẻ tuổi này tên Trần Triệt, tu vi Luyện Tạng cảnh, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi.
Nhìn phần tin tức này, hắn không khỏi liên tưởng tới một người.
Tuy rằng trong tin tức nói Trần Triệt được Tế Thế minh mang về U châu bí mật bồi dưỡng. . .
Thế nhưng thiên hạ thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Vận khí của lão hữu tốt như vậy, có thể gặp được hai võ giả trẻ tuổi có thiên phú tốt?
Điều then chốt hơn chính là thời gian Trần Văn tìm đến quá trùng hợp.
Hơn mười ngày trước cũng là khoảng thời gian Thạch Hỏa thành gặp nạn.
Từ Ký Châu chạy tới Thần Hỏa châu cũng tốn khoảng mười ngày.
"Hai mươi tuổi, Luyện Tạng cảnh. . . Không thể nào!"
Tô Dương nhớ lại tướng mạo trẻ tuổi của Trần Văn, sắc mặt không ngừng biến hóa, sau đó nhịn không được mà mắng chửi Vạn Trung Hùng.
"Lão gia hỏa này chỉ làm hư chuyện! Thật sự khiến người ta bực mình!"
Mắng vài câu xong, hắn quyết định chôn chuyện này trong lòng.
Trên thực tế thì cũng chỉ có mình hắn biết.
Cả Tô Chấn cũng nghĩ là Trần Văn xuất từ Trần gia phụ thuộc Tô gia.
Tuy Trần gia bên kia biết được một chút nhưng bọn hắn không thể nghĩ tới Vương Kính Minh.
Còn Trần Văn đắc tội với ai, hắn đã lớn tuổi nên không còn tò mò nhiều nữa.
. . .
Cùng lúc đó.
Ở sơn môn Chân Dương tông, Diệp Thiên Hạo mới đi ra từ Thần Viêm quật.
Hình như cảm nhận được thực lực gia tăng nhiều, giờ phút này khắp khuôn mặt hắn tràn đầy niềm vui.
Vạn Trung Hùng thấy thế này, nghiêm túc nói:
"Thiên Hạo, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hôm nay ta nghe nói Tế Thế minh thu một võ giả Luyện Tạng cảnh hai mươi tuổi tên là Trần Triệt, chiến tích còn hơn cả ngươi.
Không chừng sau này sẽ là đại địch của ngươi, ngươi không thể lười biếng!"
Diệp Thiên Hạo nghe mà sững sờ, một lúc sau mới cúi đầu trầm giọng đáp: "Đệ tử hiểu rõ!"
. . .
Trời dần dần đen.
Trên một cây đại thụ gần nhà dân ở phía tây Hàn Viêm thành, Trần Triệt lẳng lặng ẩn nấp.
Ban ngày, khi nhị công tử Lý gia bước vào cửa tửu lâu thì quân cờ trắng trước ngực có chút phản ứng.
Lúc đó hắn liền hoài nghi người này liên quan đến tà ma.
Mặc dù Thần Hỏa châu có rất ít tà ma nhưng không phải không có.
Tà ma chính là loại võ giả bị nhập vào thân như Vu Khánh.
Bị tà ma nhập thân, võ giả có khả năng mượn tà khí để có được thực lực so với Tiên Thiên cảnh.
Điều này cực kỳ hấp dẫn đối với rất nhiều người cả một đời không cách nào chạm đến cảnh giới Tiên Thiên.
Thế nhưng tà ma cần một lượng tinh khí người sống nuôi dưỡng, nếu không thì kí chủ sẽ chịu cắn trả.
Cho nên sau khi để tà ma nhập thân cần thường xuyên giết người để nuôi dưỡng tà ma.
Cũng chính vì vậy, người người đều có thể tiêu diệt tà ma.
Ở Thần Hỏa châu có một điều luật, người phát hiện ra tà ma đồng thời báo cáo sẽ nhận được tiền thưởng là một trăm lượng.
. . .
Thật ra khi ở Thần Hỏa thành, quân cờ trắng từng phản ứng mấy lần, nhưng lúc đó hắn đi theo Tô Chấn nên cũng không thể tùy tiện đi điều tra, vì vậy không giải quyết được gì.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay hắn có thể đi điều tra.
Mấu chốt chính là hiện tại hắn đang thiếu tiền!
Báo cáo tà ma được thưởng một trăm lượng kim phiếu, mặc dù không nhiều nhưng bản thân tà ma cũng có tiền.
Cướp đoạt của những người khác thì phạm pháp nhưng cướp đoạt của tà ma là chuyện rất được khuyến khích nha.
Đương nhiên, hắn vẫn rất tỉnh táo.
Ban ngày hắn vụng trộm điều tra nhị công tử Lý gia một chút, đã chắc chắn người này có liên quan đến tà ma.
Nhưng điều quan trọng hơn là hắn xác định được quân cờ trắng mà lão sư cho có công dụng cảm ứng tà ma.
Sau đó hắn không đụng tới nhị công tử Lý gia.
Tỷ tỷ hắn là lão bà của thống lĩnh quan đội Hàn Viêm thành, nếu thật sự giết chết hắn thì sẽ gây huyên náo.
Hắn không cần phải vì chút kim phiếu mà gây chuyện lớn như vậy.
Hiện tại hắn đang theo dõi một tên tà ma khác.
Tà ma này là ban ngày dùng quân cờ trắng tìm cả buổi mới ra.
Nó không có người hầu ở Hàn Viêm thành, thâm chí không ở chung với ai, là kẻ độc hành.
Đối phó với loại tà ma này, hắn không có chút áp lực nào.
Tuy rằng có chút hiếp yếu sợ mạnh nhưng dù sao cũng chắc chắn hơn.
. . .
Sau khi ẩn núp nửa khắc đồng hồ.
Tà ma kia mang theo chút thức ăn ra khỏi phòng, không nói hai lời liền nhảy vào cái giếng trong sân.
"Lần thứ ba trong tối nay rồi."
Trần Triệt thầm đếm.
Rõ ràng dưới giếng có một khu vực khác, hẳn là nơi nhốt người.
Trần Triệt quay đầu nhìn nhìn về phía xa xa.
Tà ma nhanh chóng leo ra khỏi giếng, đồ ăn trong tay đã biến mất.
Đúng lúc này, cuối con đường có một đám quan quân giơ cao bó đuốc.
Thấy đám quan quân này, Trần Triệt biết thời cơ đã đến!
Nên động thủ!
Tuy rằng hắn có quân cờ màu trắng hộ thể nhưng không sợ âm sát tà khí, nhưng để chắc chắn thì hắn vẫn kêu một tên hộ vệ Thẩm gia đi báo quan giúp hắn.
Hiện tại hắn cần ra tay trước khi quan quân chạy tới.
Đánh thắng được liền đánh, đánh không lại thì chạy!
Bất kể nói thế nào, hắn nhất định sẽ nhận được một trăm lượng kim phiếu báo quan.
"Ta có thời gian hai mươi hơi thở!"
Trần Triệt yên lặng tính toán thời gian quan quân chạy tới nơi này.
Lúc này, hình như tà ma cũng nhận ra một chút dị dạng, bước nhanh về phía cửa sân.
"Ngay lúc này!"
Mắt Trần Triệt sáng lên, vung tay.
Sưu sưu sưu sưu!
Trong đêm tối lập tức có một loạt tiếng xé gió vang lên.
Tà ma nghe được động tĩnh vô thức ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng thì có một cây gai nhọn màu đen đâm vào trán hắn.
Thân thể hắn chấn động lui về sau rồi ngửa ngã xuống, cùng lúc đó lại có thêm bốn cái phi tiêu cắm vào khớp xương tứ chi.
"Còn không mạnh như Vu Khánh nha, xem ra là ta lo lắng quá."
Trần Triệt lẩm bẩm rồi lấy quân cờ bọc trong vải tơ ra.
Một giây sau, hắn xuất hiện trước người tà ma đang nằm.
Không hề chần chờ chút nào!
Hai tay vung vẩy.
Phanh phanh phanh phanh!
Chỉ trong thời gian một nhịp hô hấp, hắn đã đập nát xương cốt toàn thân tà ma.
Sau đó hắn nhanh chóng lục soát người tà ma rồi xông vào nhà tìm tòi.
Khi quan quân chạy tới hiện trường thì mấy người bị nhốt dưới giếng đã được hắn cứu ra.