Chương 79: Nghĩ thông suốt
* * *
"Tà ma đâu?"
Một nam tử trung niên mặt đen mặc đồ bộ khoái trong đám quan quân trầm giọng hỏi.
"Ở nơi đó, khụ khụ. . . Ta vốn muốn theo dõi hắn, kết quả không cẩn thận bị hắn phát hiện cho nên bất đắc dĩ mới. . ."
Trần Triệt chỉ chỉ vào một góc sân nhỏ, có chút ngại ngùng đáp.
Lúc này nam tử trung niên mới phát hiện trong góc sân nhỏ có một nam tử áo xám đang nằm, toàn thân mềm oặt nhưng còn đang không ngừng giãy giãy.
Không chút chần chờ, hắn nhanh chóng tới gần dò xét.
Thấy cổ nam tử áo xám biến thành màu đen hắn liền bừng tỉnh.
Khó trách đệ tử Cực Hàn tông mới nhập môn này có thể một thân một mình bắt tà ma, thì ra là dùng độc.
"Như thế này thì còn gọi quan quân làm gì?"
Trung niên mặt đen cạn lời.
Tà ma bình thường đều có thực lực Tiên Thiên cảnh, cho nên một khi phát hiện tà ma thì nha môn sẽ liên hệ quan quân hiệp trợ đuổi bắt.
Đương nhiên, sau khi đuổi bắt thành công thì phải chia một phần ban thưởng cho quan quân.
Lần này, ngoại trừ quan quân thì hắn còn liên hệ vị đại nho duy nhất ở Hàn Viêm thành, bận rộn chuẩn bị hết cả canh giờ.
Kết quả, khi đến đây thì tà ma đã bị chế phục.
"Trần công tử quả nhiên có thân thủ tốt, khó trách có thể bái nhập nội môn Cực Hàn tông.
Tại hạ Đoàn Hà, là bộ đầu tây thành.
Đêm nay làm phiền Trần công tử."
Trung niên mặt đen chắp tay thi lễ với Trần Triệt, trên mặt cũng không có chút khác lạ nào.
"Vận khí tốt thôi, để Đoàn bộ đầu chê cười."
Trần Triệt khiêm tốn nói.
Lúc này Đoàn Hà nhìn về phía ba người bẩn thỉu nằm sau lưng Trần Triệt, ý thức được là người bị hại, sau đó phất tay ra hiệu với mấy người bên cạnh.
Mấy tên bộ khoái lập tức đi tới đỡ ba người lên.
"Trần công tử, nếu tà ma đã bị chế phục thì tại hạ liền dẫn về giao nộp.
Còn tiền thưởng một trăm lượng kim phiếu, ngày mai ngươi cứ đến nha môn nhận.
Cáo từ!"
Dứt lời, Đoàn Hà vung tay chuẩn bị thu đội.
Nhưng Trần Triệt lại đứng ra ngăn cản, nói: "Chậm đã, Đoàn bộ đầu, chẳng lẽ ngươi không xác định thân phận tà ma này sao?"
"Ây. . ."
Đoàn Hà xấu hổ cười một tiếng.
Trần Triệt không có nói thêm gì mà đi thẳng tới trước mặt nam tử áo xám, giơ tay cào mặt hắn, cào ra một tấm mặt nạ da người..
Đến đây thì nam tử áo xám mới lộ dáng vẻ thật.
Thật ra ở Đại Hạ, thân phận của tà ma và đào phạm thường chồng lên nhau.
Phát hiện tà ma đồng thời báo cáo được thưởng một trăm lượng kim phiếu.
Phát hiện đào phạm cũng có tiền thưởng.
Giống như mấy tên đại khấu ngoài thành, toàn bộ đều nằm trên bảng truy nã, tiền thưởng cũng rất cao.
Ngược lại, tà ma mà không phải đào phạm như nhị công tử Lý gia tương đối hiếm thấy.
Từ lúc bắt đầu hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. . .
Mãi đến khi phát hiện một cái mặt nạ da người ở bao quần áo trong phòng thì hắn mới nghĩ tới.
Hẳn là Đoạn Hà này cũng nhìn ra tà ma này là một tên đào phạm.
Bởi vì theo độc tố lan tràn, cổ tà ma đã đen nhưng sắc mặt trông vẫn bình thường, rõ ràng không hợp lý.
Chỉ là lão tiểu tử này cực kì gian xảo, dò xét xong liền dùng thân thể che tà ma lại, còn muốn tranh thủ thời gian thu đội chạy trốn.
Hiện tại hắn rất thiếu tiền cho nên sao có thể để lão tiểu tử này toại nguyện?
"Người này thay hình đổi dạng, vậy có nghĩa là gương mặt thật khó có thể để người ta nhìn thấy, nếu như ta đoán không sai thì hẳn là một tên đào phạm đi."
Trần Triệt cười nói.
Đoàn Hà khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đều là người thông minh, nhất định phải khéo léo chút.
"Có khả năng, khi trở về ta sẽ cẩn thận xem xét lại.
Trần công tử, ngươi yên tâm, nếu thật sự là đào phạm thì tiền thưởng không thiếu phần ngươi."
Đoàn Hà cười nói.
"Vậy làm phiền Đoàn bộ đầu."
Trần Triệt chắp tay.
. . .
Trên đường trở về, Trần Triệt kiểm kê thu hoạch.
Tà ma này không có nhiều tiền, chỉ hơn hai trăm lượng kim phiếu.
Nhưng ngoại trừ kim phiếu thì hắn còn thu hoạch được một tấm mặt nạ da người cùng với một bản công pháp Tiên Thiên tên là Huyền Chân kình.
Mặc dù Huyền Chân kình không có tác dụng với hắn nhưng hắn có thể đưa đến công pháp điện của Cực Hàn tông để đổi lấy thời gian sao chép bí tịch, còn có khả năng bán cho người khác, tổng trị giá cũng phải hai ba trăm kim phiếu.
Còn mặt nạ da người, nói không chừng về sau sẽ có tác dụng lớn.
. . .
Rạng sáng ngày thứ hai, Trần Triệt liền đến nha môn nhận tiền thưởng.
Ngoại trừ tiền thưởng một trăm lượng từ chuyện báo cáo tà ma thì hắn còn nhận thêm ba trăm lượng kim phiếu, tổng cộng bốn trăm lượng.
Gia hỏa hôm qua đúng là một tên đào phạm ở Cảnh Châu.
Ngoại trừ quan phủ Cảnh Châu treo giải thưởng đuổi bắt hắn thì còn có mấy gia tộc lớn ở Cảnh Châu treo thưởng, tổng cộng là chín trăm lượng.
Nhưng chín trăm lượng này phải chia cho nha môn ba trăm, ba trăm cho quan quân, ba trăm lượng cuối cùng rơi vào trong tay hắn.
Mặc dù không hài lòng lắm nhưng hắn cũng không nói gì.
Nếu thái độ quá cứng rắn thì hắn sẽ đắc tội nha môn cùng quan quân, có lẽ muốn cầm được tiền thì phải đợi rất lâu.
Dù sao dựa theo quá trình chính quy thì nha môn bên này vẫn phải mang theo đầu người chạy tới Cảnh Châu, làm tiếp một đống thủ tục mới có thể thuận lợi cầm được chín trăm lượng kim phiếu.
Chờ một hai tháng còn không bằng nhận luôn ba trăm lượng kim phiếu này, thuận tiện giao hảo với nha môn.
. . .
Đợt này thu hoạch được sáu trăm lượng kim phiếu, Trần Triệt không có vội vã đi tìm tà ma nữa.
Quân cờ màu trắng lúc trước lão sư cho hắn là bảo vật vô giá.
Bởi vì trong tình huống thông thường thì cả đại nho cũng không thể cảm ứng chính xác được tà ma.
Thứ này quá quý giá, không thể bại lộ.
Về sau nếu như còn muốn báo cáo tà ma thì hắn sẽ giấu ở phía sau màn.
. . .
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Nửa tháng này Trần Triệt đã đến Hàn Băng động tu luyện hai lần, tốn hết bảy trăm lượng kim phiếu, hắn cũng mua đầy số lượng thịt yêu thú cho phép, lại tốn năm trăm lượng kim phiếu.
Tuy rằng xài tiền như nước nhưng hắn lại cảm giác hết sức an nhàn.
Không cần lo lắng người nào hại hắn, tốt hơn so với lúc ở Thạch Hỏa thành nhiều lắm.
Đến bên phía mẫu thân thì mỗi ngày đều có người ở cùng, nàng cũng sẽ không quá nhàm chán.
Còn cữu cữu, từ sau khi trải qua chuyện Tế Thế minh, hắn càng chăm chỉ luyện võ.
Mỗi lần Trần Triệt về nhà đều thấy cơ thể cữu cữu tràn đầy đổ mồ hôi.