Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 90: Ân oán

Chương 90: Ân oán



* * *

Thấy sắc mặt Trần Triệt không đúng lắm, Thẩm Côn Bằng nhanh chóng nói thêm: "Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp bọn hắn đến nơi khác.
Mặc dù tòa nhà bên này không nhỏ nhưng còn không chứa hết được người Thẩm gia ta."
"Ừ. . ."
Trần Triệt lên tiếng, xem như chấp nhận.
Sau đó bốn người liền bắt đầu thảo luận phương án hợp tác.
Ân Thiệu và Đường Tiểu Vân tới Thần Hỏa châu chủ yếu là để tị nạn, lại thêm bản thân bọn hắn tích lũy không ít, cho nên cũng không quan tâm tiền tài lắm, nhường cho Trần Triệt và Thẩm Côn Bằng sắp xếp.
Sau khi thảo luận một lúc, bốn người đã phân chia xong.
Trần Triệt chiếm ba phần, Thẩm Côn Bằng chiếm bốn phần, ba phần còn lại thì cho Ân Thiệu, Đường Tiểu Vân cùng với những người tới sau.
Chức trách của mỗi người cũng hết sức rõ ràng.
Thẩm Côn Bằng và Thẩm gia phụ trách phần lớn các sự vụ.
Ân Thiệu là các chủ U Hồn các, còn không ít thủ hạ phân tán ở các châu cho nên do hắn phụ trách công tác tình báo.
Đường Tiểu Vân sẽ điều chế độc dược, phụ trách phát triển buôn bán ở chợ đen trong Thần Hỏa châu.
So ra thì Trần Triệt có chút thanh nhàn.
Nhưng ba người còn lại cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì trong lòng bọn hắn biết rõ, ngoại trừ thân phận thì Trần Triệt còn có tiềm lực.
Thực lực của ba người đã vô cùng khó để tăng lên.
Nhưng Trần Triệt thì khác, Trần Triệt chỉ mới bắt đầu.
Đối với một người thế này, đầu tư lúc ban đầu là chuyện đương nhiên.
"Mặc dù Đại Hạ đang rơi vào nội chiến, dùng bản lãnh của chúng ta thì kiếm tiền khá dễ dàng, nhưng mọi người vẫn lấy yên ổn làm chủ, đừng quá tham, mục đích hàng đầu vẫn là tị nạn."
Thẩm Côn Bằng nói câu tổng kết.
Đường Tiểu Vân cười hai tiếng quái dị trả lời: "Lão Thẩm, yên tâm đi, chúng ta biết.
Ta đến chợ đen buôn bán cũng là bán một chút độc dược bình thường, còn độc dược có tính sát thương với quy mô lớn thì ta chắc chắn sẽ không dây vào."
"Lão Đường, giọng ngươi quái lạ, nghe mà cảm thấy cũng không phải người tốt lành gì, về sau cố gắng ít nói chuyện sẽ tốt hơn đó."
Thẩm Côn Bằng dặn dò một câu.
Đường Tiểu Vân muốn phản bác nhưng cuối cùng vẫn nén lại.
Thẩm Côn Bằng quét mắt nhìn mọi người rồi dò hỏi: "Mọi người còn muốn bổ sung gì không?"
"Ta còn muốn bổ sung một chút."
Đường Tiểu Vân lại mở miệng nói.
Lần này, giọng hắn hơi cứng một chút, nhưng rõ ràng là giả vờ cứng cáp, cho nên nghe càng quái dị hơn.
"Ngươi nói."
Thẩm Côn Bằng nhìn Đường Tiểu Vân.
Mặt Đường Tiểu Vân có chút thù hận hiện lên, trầm giọng nói: "Về sau, dù chúng ta làm ăn gì thì cũng không thể dính đến Tế Thế minh, bằng không ta lập tức rời khỏi!"
Trần Triệt nghe mà nhíu mày.
Hẳn là Đường Tiểu Vân có thù với Tế Thế minh.
"Ai, ta biết rồi, yên tâm đi, chúng ta sẽ không dính đến Tế Thế minh."
Thẩm Côn Bằng khẽ thở dài.
Sau đó hắn giải thích với Trần Triệt.
Thì ra đồ đệ của Đường Tiểu Vân là một trong bảy mươi hai Thiên cương Tế Thế minh, đồng thời cũng là tông chủ hiện tại của Thiên Độc tông, ngoại hiệu Thiên Độc Tử.
Ân oán đại khái là một tên đồ đệ hạ độc sư phụ, sau đó chiếm lấy tông môn, đầu phục thế lực lớn, đồng thời mượn cơ hội ngồi lên vị trí cao.
Còn nữa, giọng Đường Tiểu Vân lanh lảnh khó nghe như thế cũng bởi vì lần đó trúng độc.
Mặt khác, các chủ U Hồn các Ân Thiệu cũng có thù oán với Tế Thế minh.
Người hại hắn chính là sư đệ của hắn, hiện tại cũng là một trong bảy mươi hai Thiên cương của Tế Thế minh.
Cánh tay cụt kia là bị sư đệ hắn chém xuống.
Nghe xong mấy chuyện này, Trần Triệt im lặng.
Hắn cũng xem như có thù với Tế Thế minh, nhưng mối thù của hắn không có cách nào nói ra.
Nói tóm lại, biết mấy người này không muốn dính líu đến Tế Thế minh, hắn không chỉ vui thấy vẻ, thậm chí còn có cảm giác chung một mối thù.
Trần Triệt thuận miệng hỏi: "Ba vị tiền bối, nghe nói hiện tại Đại Hạ phân làm ba phe, một phe là Tế Thế minh.
Sau lưng hai phe khác, ba vị tiền bối có biết là thế lực nào không?"
Thẩm Côn Bằng trả lời: "Sau lưng Phụng Nghĩa quân chính là đại nho các nơi.
Những đại nho này có sức ảnh hưởng rất lớn, không ít quân địa phương đều ủng hộ bọn hắn.
Sau lưng Hoàng Thành quân là quân húy Đại Hạ, bọn hắn nắm giữ đại quân triều đình.
Tới bây giờ thì hắn còn chưa nhìn ra phương nào sẽ thắng trong tương lai.
Nhưng có thể khẳng định một điều, ba phương phương này đều khó mà chứa chấp chúng ta."
"Thế này. . ."
Trần Triệt nghĩ tới chuyện gì đó.
Khi biết đứng sau Phụng Nghĩa quân là đại nho các nơi, nội tâm của hắn lập tức liền nghiêng về phía Phụng Nghĩa quân.
Đến thế giới này, hắn quen biết hai đại nho.
Một là lão sư, một là Tô Dương.
Hai người đều có ơn với hắn, cho nên hắn rất có hảo cảm đối với các đại nho, cũng tin tưởng các đại nho thật tâm muốn cứu vớt Đại Hạ.
Đương nhiên, nghiêng về thì nghiêng về, làm ăn là làm ăn, điểm này hắn vẫn hiểu.
Nếu hắn hoàn toàn thiên vị Phụng Nghĩa quân, lỡ như về sau Phụng Nghĩa quân thất bại, ea rằng đến lúc đó hắn sẽ bị thanh toán.
. . .
Bốn người thương thảo xong thì trời đã tối.
Thẩm Côn Bằng mang theo Đường Tiểu Vân sang gian nhà bên cạnh ở.
Ân Thiệu thì ở ngoại viện nhà Trần Triệt, ở chung với nha hoàn cùng người gác cổng.
Đêm nay Trần Triệt ngủ không ngon, thế là dứt khoát tu luyện.
Dựa theo quy hoạch ban đầu của hắn thì mấy ngàn lượng kim phiếu đủ để tu luyện hơn một tháng.
Nhưng tình huống bây giờ khác rồi, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng bước vào Hóa Khí cảnh.
Cho nên hắn chuẩn bị mở trạng thái siêu quá tải một thời gian dài, tranh thủ xài hết mấy ngàn lượng trong nửa tháng.
Còn về sau, nếu hợp tác thuận lợi thì tự nhiên hắn sẽ có thu nhập ổn định.
. . .
Một đêm trôi qua,ngày mới bắt đầu.
Trần Triệt đến cứ điểm Cực Hàn tông xử lý đủ loại sự vụ như thường ngày.
Mặc dù trông hắn vẫn bình thường nhưng nội tâm lại có thêm chút lo lắng.
Đến chạng vạng tối, hắn không kịp chờ đợi mà rời khỏi cứ điểm, chạy về nhà.
Khi gần tới, hắn thu liễm khí tức, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Còn chưa tới cửa nhà thì hắn đã thấy Ân Thiệu đang cầm một cây chổi quét rác ở ngoại viện.
Mẫu thân đang nói gì với hắn.
Thấy cảnh này, Trần Triệt lập tức bước nhanh hơn.
"Tiểu Văn. . . Lão nhân gia kia làm sao lại phải làm mấy việc ấy? Ta khuyên thế nào hắn cũng không nghe."
Vương Nhu thấy Trần Triệt trở về, có chút bất đắc dĩ nói.
Trần Triệt nghe xong muốn câm nín.
Nhìn bề ngoài thì Ân Thiệu là một người già yếu tàn tật.
Mà mẫu thân là người hay làm việc nhà, lại thêm thiện tâm, tự nhiên không thể nhìn được cảnh này.
"Mẫu thân, lão nhân gia từng tập võ, ngài yên tâm đi."
Trần Triệt miễn cưỡng giải thích.
"Vậy cũng được. . ."
Mặc dù chấp nhận lời giải thích nhưng Vương Nhu vẫn có chút không nỡ.
Trần Triệt khuyên thêm mấy câu nàng mới chịu trở về nội viện.
"Ân tiền bối, nếu ngài rảnh đến nhàm chán thì có thể dạy đại ca kết nghĩa của ta luyện võ nha."
Trần Triệt hạ giọng nói với Ân Thiệu.
"Tư chất quá kém."
Ân Thiệu phun ra bốn chữ này.
"Tùy tiện chỉ điểm một chút là được, lại không bắt ngài thu hắn làm đồ đệ nha."
Trần Triệt nặn ra một nụ cười.
Hắn luyện võ đều nhờ bật hack, căn bản không có nhiều kinh nghiệm.
Trên phương diện làm thầy dạy người khác thì hắn kém xa mấy lão tiền bối này.
Nếu lão tiền bối ở trong nhà thì hắn phải tranh thủ chút, nhìn xem thể giúp cữu cữu lấy được một phần cơ duyên hay không.
"Được rồi."
Ân Thiệu mặt không đổi sắc đồng ý.
Trần Triệt nghe mà lòng vui vẻ.
Có lão tiền bối chỉ đạo, lại thêm tài nguyên đầy đủ, có lẽ cữu cữu sẽ nhanh chóng bước vào Thiết Cốt cảnh.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng xe ngựa truyền đến.
Trần Triệt đi ra ngoài, nhìn về phía tòa nhà người Thẩm gia ở bên cạnh.
Chỉ thấy có một lão giả mặc áo xanh đang được Thẩm Côn Bằng tiễn lên xe ngựa.
Xe ngựa mộc mạc nhưng có khắc một chữ "Từ".
Chờ xe ngựa rời đi, Trần Triệt mới đến gần.
"Thẩm tiền bối, người của Từ gia tới làm gì?"
Hàn Viêm thành có năm gia tộc lớn, Từ gia chính là một trong số đó.
Căn cứ theo lời sư tỷ giới thiệu thì lão gia tử Từ gia có tu vi Hóa Khí cảnh, cũng xem như cao thủ một phương trong Hàn Viêm thành.
"Bọn hắn biết được Thẩm gia ta tới Hàn Viêm thành nên muốn lôi kéo ta, mong sát nhập với Thẩm gia ta."
Thẩm Côn Bằng cười một tiếng.
Không đợi Trần Triệt hỏi tiếp thì hắn lại nói: "Ta đã trực tiếp từ chối.
Thật ra ngoại trừ Từ gia, hôm nay còn có người của mấy gia tộc người tới tìm ta, đều bị ta từ chối hết."
"Có thể gặp phiền toái hay không?"
Trần Triệt hỏi thăm.
Thẩm Côn Bằng lắc đầu, tỏ vẻ cáo già.
"Ngươi yên tâm, ta nói với bọn hắn là phía trên Thẩm gia còn có người, trước mắt chưa tới Hàn Viêm thành.
Sau này Thẩm gia muốn đi con đường nào thì vẫn phải nghe ý kiến người kia."
"Kế hoãn binh?"
"Ừ, kéo dài một chút, gần đây có vô số người vào thành, chắc chắn có không ít ám tử của các thế lực khắp nơi, xem chừng Hàn Viêm thành sắp loạn.
Đến lúc đó bọn hắn muốn tìm chúng ta để gây phiền toái cũng khó mà ra tay."
Thẩm Côn Bằng đã tính trước cả.
Trần Triệt nghe xong hoàn toàn yên tâm.
Có một số chuyện đã thương thảo tốt, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bận tâm mấy người này không đáng tin.
Nhưng hôm nay trở về xem xét thì thấy các chủ U Hồn các Ân Thiệu rất chân thật.
Thẩm Côn Bằng cũng vô cùng đáng tin.
Điều này khiến lòng hắn yên ổn.
. . .
Đêm dần buông, Trần Triệt trở về phòng, mở trạng thái siêu quá tải để tu luyện.
Cùng lúc đó, ở cửa Hàn Viêm thành.
Có mấy tên đại hán được một nam tử trung niên mập mạp mặc cẩm y dẫn vào thành.
Vừa mới vào thành, đại hán mặt vàng cầm đầu liền dò hỏi: "Hà chưởng quỹ, ngươi biết lão gia hỏa Hoàng Nham kia đi đâu sao?"
Nam tử trung niên mập mạp lắc đầu.
"Không biết, lệnh treo thưởng hắn bây giờ vẫn còn treo ở nha môn, đến nay không người lĩnh thưởng, ta cũng không biết hắn còn sống hay đã chết.
Nhưng dù thế nào thì hắn cũng sẽ không phản bội đại đương gia.
Ta đoán là hắn gặp phải cao thủ, không bảo vệ được Chấn Minh nên xấu hổ trốn đi."
"Vậy kẻ nào đã giết con trai ta?"
Đại hán mặt vàng lại hỏi.
"Là người Cực Hàn tông, cụ thể là ai thì ta cũng không rõ.
Nhưng cũng dễ điều tra thôi, ngươi tùy tiện bắt một đệ tử ngoại môn Cực Hàn tông hỏi chút liền biết."
Nam tử trung niên mập mạp trả lời.
"Tốt, ta biết rồi."
Đại hán mặt vàng lạnh lẽo nói, bước chân nhanh hơn rất nhiều.
Trung niên mập mạp thấy cảnh này, căn dặn: "Người kia có thể dọa lùi Hoàng lão, hẳn là có thực lực không yếu, ngươi cố gắng đừng gây động tĩnh quá lớn.
Chờ xong xuôi hết rồi thì ngươi lập tức rời khỏi thành, không được lưu lại.
Nếu để người Cực Hàn tông phản ứng kịp, hậu quả khó lường được."
Đại hán mặt vàng cười lạnh một tiếng.
"Ha ha, yên tâm đi, quanh Hàn Viêm thành này, chỉ có mấy người kia mới có thể lưu ta lại, chờ bọn hắn phản ứng thì ta đã sớm đi rồi."
Dứt lời, hắn trực tiếp hướng về phía cứ điểm Cực Hàn tông ở Hàn Viêm thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất