Chương 89: Nhân mạch
* * *
Hai người mặt đối mặt, đều mỉm cười.
Trần Triệt thúc giục tiên thiên chân khí trong cơ thể, nhanh chóng ép cỗ tiên thiên chân khí của Thẩm Côn Bằng trở về.
Dần dần, làn gia nơi hai người tiếp xúc kết một tầng băng.
“Đã sớm nghe nói hàn băng chân khí của Cực Hàn tông lợi hại, quả nhiên là như thế!”
Thẩm Côn Bằng nhỏ giọng khen ngợi một câu, một cỗ tiên thiên chân khí càng cường đại hơn từ trong thân thể hắn phát ra, lại đẩy hàn băng chân khí của Trần Triệt trở về.
Trần Triệt nhìn kỹ Thẩm Côn Bằng.
Hắn không nghĩ tới Thẩm gia lão gia tử lại có thực lực mạnh thế này.
Nói về độ hùng hậu của chân khí thì người này đã vượt qua lão giả họ Hoàng kia, tuyệt đối là cao thủ hàng đầu trong Dẫn Khí cảnh.
Nhưng hắn cũng không phải người dễ dàng chịu thua, sau khi hít sâu một hơi, hắn thúc giục càng nhiều hàn băng chân khí hơn.
Hắn chỉ mới dùng năm phần lực mà thôi, hiện tại tăng lên tới tám phần!
Hai cỗ tiên thiên chân khí không ngừng va chạm, không lâu sau có mảnh băng rơi xuống từ tay hai người.
Ánh mắt Thẩm Côn Bằng lập loè, bàn tay nắm lấy Trần Triệt chấn động!
Trần Triệt đột nhiên nắm chặt tay!
Phanh!
Một tiếng nổ vang lên!
Cái bàn giữa hai người nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
“Ngươi là Hóa Khí Cảnh!”
“Sao thực lực của tiểu tử ngươi lại mạnh đến mức này!”
Hai người đồng thời kinh ngạc, đều lui về sau một bước.
Sau đó đều yên tĩnh.
Thẩm Côn Bằng đột nhiên cười to.
“Tốt! Tốt lắm! Tiểu tử ngươi! Che giấu đủ sâu!”
Thẩm lão gia tử có tu vi Hóa Khí cảnh cho nên từ đầu đến cuối hắn đều coi Trần Triệt là vãn bối.
Khi Trần Triệt hiển lộ khí thế Dẫn Khí cảnh thì hắn cũng hơi kinh ngạc, nhưng còn không đến mức thất thố.
Tiểu tử này mới vào Cực Hàn tông mấy tháng, dù bước vào Dẫn Khí cảnh cũng không tích lũy được bao nhiêu tiên thiên chân khí, hắn tùy tiện kéo dài trong chốc lát thì tiên thiên chân khí của tiểu tử này sẽ hao hết.
Nhưng hắn không ngờ tiên thiên chân khí của Trần Triệt lại quá hùng hậu, căn bản không giống như người mới bước vào Dẫn Khí cảnh!
Hắn vận dụng bảy tám phần lực thế mà bị hàn băng chân khí có phẩm chất cao hơn cản lại.
Nếu không thể dùng tư thái nghiền ép trấn trụ tiểu tử này thì không cần thăm dò nữa.
Tiểu tử này mới có hơn hai mươi tuổi thôi?
“Đa tạ tiền bối nương tay.”
Trần Triệt khách khí cảm tạ một câu.
“Ngươi dùng mấy phần lực?”
Thẩm Côn Bằng có chút tò mò hỏi.
“Ngài coi như vãn bối dùng tám phần lực đi.”
Trần Triệt mỉm cười.
Thật ra vừa rồi hắn đã dùng chín chín phần lực lượng.
Nhưng hắn vẫn còn Ngũ Lao Thất Thương khí.
Nhưng Ngũ Lao Thất Thương khí dùng để đối phó địch nhân, hắn không lý do để dùng với Thẩm Côn Bằng.
“Ngươi không dùng toàn lực sao?”
Thẩm Côn Bằng vô cùng khiếp sợ.
Trần Triệt mỉm cười tỏ vẻ cao thâm, không có trả lời.
Tuy rằng Thẩm Côn Bằng là bạn không phải địch nhưng hắn không có khả năng để người ta thăm dò sạch.
“Tiểu tử ngươi tu luyện thế nào vậy? Tốc độ quá nhanh đi!”
Thẩm Côn Bằng vẫn cảm thấy khó tin.
Trần Triệt đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, giờ phút này giải thích rất trôi chảy.
“Thời gian trước tông môn ban thưởng ta mấy viên nội hạch yêu thú thuộc tính băng cho nên tu vi tăng lên một chút.
Vừa rồi ta còn vận dụng một loại bí thuật bùng nổ chân khí.
Đương nhiên, có khả năng là thể chất của ta tương đối thích hợp tu luyện Hàn Băng Kình.
Thẩm Côn Bằng quan sát Trần Triệt từ trên xuống dưới, ánh mắt lập loè, một lúc sau sau hắn nhẹ giọng cảm thán:
“A…… Không nghĩ tới nha đầu Tiểu Nghi gặp phải kỳ tài ngút trời.
Không thể không nói, người tốt thật sự được báo đáp.
Trước kia ta còn nói nàng cứ như vậy thì sớm hay muộn sẽ chịu thiệt thòi lớn, không nghĩ tới…… Thật không nghĩ tới.”
Dứt lời hắn lại nói tiếp:
“Tiểu tử ngươi cũng thật biết ẩn giấu, đã bước vào Tiên Thiên cảnh một đoạn thời gian thế mà không ai biết!”
Trần Triệt vẫn bình tĩnh.
“Ta chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, cần gì để người ta biết đây?
Hơn nữa, không phải Thẩm tiền bối ngài cũng ẩn tàng thực lực sao?”
“Kia đảo cũng là, ha ha!”
Thẩm Côn Bằng cười to vài tiếng, trong lòng lại là suy nghĩ muôn vàn.
Trước đó hắn coi Trần Triệt là vãn bối mà đối đãi.
Nhưng hiện tại thực lực của nhân gia đã sắp đuổi kịp hắn, hắn lại xem người ta là vãn bối nữa thì chính là cậy già lên mặt.
Sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài, trong lòng đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng.
“Trần công tử, ngươi chờ một chút, ta đi gọi hai vị bằng hữu tới đây.”
Thẩm Côn Bằng trịnh trọng nói, dứt lời liền xoay người rời đi.
Trần Triệt nhìn theo bóng hắn rời đi, cũng không nói gì.
Chờ khoảng nửa khắc, Thẩm Côn Bằng dẫn theo hai người trở lại.
Hai người này đều là lão đầu.
Một cái lão đầu nhi thân hình câu lũ, chặt đứt một tay.
Một lão đầu gầy ốm, sắc mặt xám trắng, vành mắt biến thành màu đen, giống như bệnh nguy kịch.
Trong mắt Trần Triệt, nếu lúc trước hai người này ở Thạch Hỏa thành thì sẽ bị xếp vào nhóm cuối cùng rút lui.
“Lão Thẩm, hắn chính là Trần Văn?”
Lão nhân có sắc mặt xám trắng mở miệng trước, giọng nói rất khó nghe.
Lão đầu còn lại thì nhìn Trần Triệt, hình như nhìn ra gì đó, nhẹ giọng nói: “Hắn không tồi.”
“Hai vị này là?”
Trần Triệt cảnh giác hỏi.
Hắn không nhìn thấu hai người này, hắn cảm thấy hai người rất nguy hiểm.
“Vị này chính là các chủ U Hồn các Vân Châu, Ân Thiệu.
Vị còn lại là tông chủ tiền nhiệm của Thiên Độc tông Kinh Châu, Đường Tiểu Vân.
Hai vị này đều là bằng hữu mà ta nhận biết hơn năm mươi năm.
Hiện giờ chiến tranh nổi lên bốn phía, bọn họ này có chút thanh danh, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy nên trốn đến Thẩm gia tị nạn.
Nói thật, ta vốn không định nói việc này cho ngươi.
Nhưng mà……
Hiện tại ta thay đổi chủ ý.”
Nói tới đây, Thẩm Côn Bằng dừng một chút mới tiếp tục nói:
“Trần công tử, kế hoạch ban đầu của ta là hợp tác với hai lão hữu, mượn cơ sở mà Tiểu Nghi đã dựng tranh thủ đặt chân ở Hàn Viêm thành.
Còn ngươi, tuy rằng là đệ tử nội môn Cực Hàn tông nhưng hiện giờ Hàn Viêm thành hỗn loạn, e là một đệ tử nội môn không bảo hộ được nhiều người Thẩm gia như vậy.
Nhưng ta không nghĩ tới thực lực của Trần công tử ngươi đã không yếu hơn chúng ta bao nhiêu.
Đã như vậy thì chúng ta hợp tác với nhau là tốt nhất.
Không biết ngươi có thể tiếp nhận hai vị lão hữu của ta không?”
U Hồn các?
Thiên Độc tông?
Trần Triệt càng nghe càng cảm thấy hai người này như ma đầu.
Trong lòng hắn có chút chần chờ, nhưng vẫn chào hỏi trước.
“Vãn bối gặp qua hai vị tiền bối.”
“Không cần khách khí.”
Ân Thiệu đáp lại một câu.
“Khặc khặc……”
Đường Tiểu Vân cười quái dị hai tiếng, đang chuẩn bị mở miệng thì Thẩm Côn Bằng liền ngắt lời: “U Hồn các là tổ chức sát thủ, Thiên Độc tông am hiểu dùng độc, nhưng ngươi yên tâm, bọn đều thoái ẩn giang hồ hơn hai mươi năm rồi.
Nếu không thì với năng lực của bọn họ trên chiến trường sẽ có nhiều người nhớ rõ.
Bọn họ tới Hàn Viêm thành cũng để tị nạn.
Còn chuyện hợp tác, chỉ cần người khác không gây phiền toái cho chúng ta thì bọn họ sẽ không chủ động trêu chọc người khác.
Ta có thể dùng tánh mạng đảm bảo!”
Trần Triệt nghe xong gật gật đầu.
Hắn hiểu ý Thẩm Côn Bằng.
Đơn giản là hai vị này giống như hắn, đều không ở nổi nơi khác đành phải bất đắc dĩ chạy đến Thần Hỏa châu tị nạn.
Mà tị nạn thì chắc chắn sẽ điệu thấp làm người.
Không nói chuyện khác, chỉ từ trang phục lưu dân bọn họ đang mặc là có thể nhìn ra bọn điệu thấp đến mức nào.
“Nếu ta không muốn thì sao?”
Trần Triệt thăm dò.
“Nếu ngươi không muốn, ta đây chỉ có thể mang theo ta hai vị lão hữu tìm nơi khác.
Còn Tiểu Nghi vẫn ở lại Hàn Viêm thành.”
Thẩm Côn Bằng rất thẳng thắn, thành khẩn.
Đường Tiểu Vân nghe lời này có chút bất mãn, vừa định nói chuyện thì lại bị Thẩm Côn Bằng ngăn cản.
“Lão Đường, ngươi ít nói chút đi!”
……
Trần Triệt suy tư một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được, nhưng ta nói trước, mọi người cố gắng không chọc ra phiền toái, bằng không thì chuyện hợp tác có thể ngưng lại bất kỳ nào.”
Hắn quyết định đồng ý chủ yếu là do Thẩm Côn Bằng thẳng thắn, thành khẩn.
Người ta đã nói rõ mọi chuyện rồi, hắn cũng không cần phải sợ hãi rụt rè.
Hơn nữa hai vị tiền bối tự phơi bày thân phận cũng coi như là phó thác tính mạng.
Dù sao hắn là đệ tử Cực Hàn tông.
Nếu không vui mà đi tông môn gọi mấy cao thủ tới thì hai tiền bối này đều xong đời.
Nếu bọn họ đã tin tưởng mình thì mình cũng có thể miễn cưỡng tin tưởng bọn họ một chút.
“Tốt, chúng ta cứ định vậy đi!
Từ nay về sau mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ giành lấy bình yên trong loạn thế này!”
Thẩm Côn Bằng tươi cười.
“Ừ…… Kế tiếp chúng ta nói chuyện phân chia đi.”
Trần Triệt cũng cười.
Tuy rằng vẻ mặt tohng dong nhưng trong lòng vẫn có chút gấp gáp.
Dù sao thực lực của hắn dưới Thẩm Côn Bằng.
Nếu bước vào Hóa Khí Cảnh, hắn toàn lực bùng nổ thì có thể nhẹ nhàng xử lý bất kỳ người nào trong ba người.
Cộng thêm thân phận bên ngoài, đến lúc đó chuyện hợp tác sẽ do hắn làm chủ.
Cho nên xét đến cùng vẫn do thực lực không đủ.
Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: “Thẩm tiền bối, không còn người nào khác chứ?”
Thẩm Côn Bằng có chút ngại ngùng nói: “Thật ra…… Còn có vài người đang trên đường tới.”
Trần Triệt: “……”
Thẩm Côn Bằng xấu hổ cười, bất đắc dĩ giải thích: “Trần công tử, tuy rằng Tiểu Nghi kêu ta là gia gia nhưng thật ra ta là thái gia gia của nàng, năm nay đã 102 tuổi.
Lão nhân 102 tuổi lão…… Có chút nhân mạch cũng coi bình thường đi?”