Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 92: Tràn đầy sát ý (2)

Chương 92: Tràn đầy sát ý (2)


Thẩm Côn Bằng, Ân Thiệu, Đường Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều sáng lên.
"Lão Thẩm, tiểu tử kia quả nhiên có chút thực lực!"
Đường Tiểu Vân the thé tán dương.
"Ta nhìn người không sai."
Thẩm Côn Bằng vừa tung một chưởng vừa đắc ý nói.
Thật ra trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc.
Hắn đã chứng kiến thực lực của Trần Triệt cho nên hắn mới nói Trần Triệt có thể ngăn cản được hai người kia.
Nhưng có thể ngăn cản và có thể hạ gục không phải là một khái niệm.
Có thể hạ gục và có thể đánh giết trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải là một khái niệm.
Tiểu tử kia có thể đánh giết hai tên Tiên Thiên cảnh trong thời gian ngắn như vậy, điều này nói rõ ngoại trừ tu vi bản thân không kém thì thân pháp tiến công và phòng ngự của tiểu tử kia cũng cực kỳ cường hãn.
Nếu không phải không có kẽ hở, sao có thể bộc phát ra thực lực mạnh như thế?
"Trần Văn này, ngoại trừ tu luyện nội công thì còn luyện chưởng pháp, công pháp hộ thể và thân pháp sao?
Đâu ra nhiều thời gian tu luyện như vậy?
Chẳng lẽ hắn có thể ngày một hoàn thành ngày hai sử dụng?"
Thẩm Côn Bằng cảm thấy kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn bình thường, tỏ vẻ tất cả nằm trong lòng bàn tay.
Kẹt kẹt. . .
Trần Triệt đẩy cửa viện đi ra.
Mới vừa ra tới hắn liền nhìn đại hán mặt vàng đang bị ba người vây công.
"Này! Ta đắc tội ngươi lúc nào! Nửa đêm lại tới giết ta!"
Trần Triệt lạnh giọng hỏi.
"Đắc tội ta lúc nào? Còn nhớ hai người mà ngươi giết trước đó sao? Một người là con trai của ta!"
Đại hán mặt vàng tức giận trả lời, cùng lúc đó, hắn yên lặng ghi nhớ tướng mạo của Trần Triệt.
Người này còn trẻ mà đã có thực lực như thế, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Hôm nay hắn không giết được người này, về sau càng không có cơ hội.
Nhưng không có việc gì, giết không được người này thì hắn có thể giết người bên cạnh!
Nói tóm lại, mối thù giết con hắn nhất định phải báo!
"Thì ra là thế."
Trần Triệt bừng tỉnh.
Đúng lúc này, từ xa xa có móng ngựa đạp đạp loáng thoáng truyền đến.
Rõ ràng là quan quân sắp tới rồi.
Trần Triệt thi triển Phi Yến phóng về phía bốn người..
"Ba vị tiền bối, chúng ta mau chóng giải quyết người này, nếu không thì hậu hoạn vô tận!"
Thấy cảnh này, Thẩm Côn Bằng bỗng hoảng hốt!
"Nhanh chóng lui ra! Đây không phải trận chiến mà ngươi có thể tham gia!"
Đại hán mặt vàng thấy cảnh này lại vui mừng, ngay sau đó sắc mặt hắn liền trở nên dữ tợn.
Thật ra khi nghe được tiếng móng ngựa thì hắn đã chuẩn bị rút lui.
Dù sao quan quân có quân trận , có thể vây giết cường giả.
Mặc dù hắn mạnh nhưng cũng không thể đối đầu ba tên Hóa Khí cảnh khi quan quân vây quanh..
Không ngờ tới tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, vậy mà mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ!
"Đều cút cho ta!"
Đại hán mặt vàng hét to, tiên thiên chân khí bùng nổ đánh Thẩm Côn Bằng lui lại, ngay sau đó hắn quán chú tiên thiên chân khí vào bàn chân.
Vù!
Nương theo một tiếng xé gió, hắn như là thuấn di lao khỏi vòng vây của ba người, nhào về phía Trần Triệt.
Ba người vừa sợ vừa giận nhưng không dám sơ suất, đuổi sát theo hắn!
Cảm nhận được kình phong sau lưng, đại hán mặt vàng không thèm quan tâm!
Hắn đã hạ quyết tâm, dù hôm nay có liều mạng thụ thương thì cũng phải giết chết kẻ cầm đầu này.
Mắt thấy cừu địch cách mình không xa, hắn quán thâu một lượng tiên thiên chân khí to lớn vào nắm tay, sau đó hung hăng nện một quyền về phía Trần Triệt!
"Chết cho ta!"
Quyền còn chưa tới mà Trần Triệt đã cảm thấy một cỗ tiên thiên chân khí cường đại ập tới!
"Hô. . ."
Cảm nhận được quyền phong, Trần Triệt hít sâu một hơi, đồng thời vỗ một chưởng.
Một chưởng này trông rất nhẹ nhàng nhưng lại quán chú hai vòng xoáy Ngũ Lao Thất Thương Khí.
Ngũ Lao Thất Thương Khí trong một tháng ho khan vô số lần, tay sưng chân đau cùng với toàn thân lên bệnh sởi đều ở trong một chưởng này.
"Hôm nay dù như thế nào thì ngươi đều phải để mạng lại!"
Sắc mặt Trần Triệt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã tràn đầy sát ý!
Nếu hôm nay không lưu lại người này, không nói tới hậu hoạn về sau, mấu chốt là chuyện trong nhà cất giấu mấy cao thủ Hóa Khí cảnh cũng sẽ lan truyền ra ngoài.
Hôm qua mới bàn kế hoạch xong, chuẩn bị an ổn ở nơi này, chẳng lẽ mới ngày đầu tiên mà kế hoạch phải phá sản sao?
Hắn đều không cho phép chuyện này xảy ra, dù đánh bạc nửa cái mạng hắn cũng muốn lưu người này lại!
Oanh!
Quyền chưởng va chạm, sau khi Ngũ Lao Thất Thương Khí rót vào nắm tay đại hán mặt vàng, Trần Triệt liền thu chưởng.
Trên thực tế, khi vừa ra chưởng thì hắn đã chuẩn bị giảm bớt lực rồi, nếu không thì chưởng này cũng sẽ không trông nhẹ nhàng như hế.
Dù vậy hắn vẫn cảm giác có một cỗ lực lượng to lớn truyền đến bàn tay, ngay sau đó cả người hắn bay ngược ra ngoài.
Rắc!
Một tiếng vang giòn, cánh tay phải bị chấn trật khớp, đồng thời có tiên thiên chân khí mạnh mẽ phá tan Huyền Băng giáp đánh vào cơ thể Trần Triệt.
Trần Triệt không dám sơ suất, nhanh chóng tập trung toàn bộ hàn băng chân khí ngăn cản.
Nhưng lực lượng từ quyền này quá lớn, sau khi hao hết hàn băng chân khí mà vẫn còn sót lại tiên thiên chân khí di chuyển khắp ngũ tạng hắn.
Phốc!
Phun một ngụm máu tươi, Trần Triệt ngã qụy xuống.
Hắn không để ý thương thế mà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn đại hán mặt vàng ở xa xa.
Đại hán mặt vàng cũng không dễ chịu, lúc này sắc mặt trở nên trắng bệch, một tay ôm đầu, một tay ôm bụng, hai chân càng hơi run, như sắp không đứng vững được.
Thấy cảnh này, Trần Triệt nhẹ nhàng thở ra.
Ba người Thẩm Côn Bằng thấy cơ hội tốt liền vọt tới sau lưng đại hán mặt vàng, mỗi người một kích.
Chân khí hộ thể của đại hán mặt vàng đã tan hết, chịu ba kích liền phun một đống máu tươi, cả người ngã nhào ra phía trước.
Thẩm Côn Bằng căn bản không cho hắn cơ hội trồi lên, liên tục vỗ mấy chưởng vào chỗ trí mạng, cuối cùng dùng hết toàn lực đập vào cổ hắn, đánh nát xương gáy!
Xác nhận đại hán mặt vàng đã chết, Thẩm Côn Bằng đứng lên lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
"Ha ha, lão phu còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào, thì ra cũng sẽ chết."
Hắn nhẹ giọng cảm thán một câu rồi quay đầu nhìn về chỗ Trần Triệt ngã xuống.
"Tiểu tử ngươi, thương. . ."
Hắn còn chưa nói hết thì đột nhiên phát hiện Trần Triệt không còn ở đó!
Chẳng biết tại sao hắn cảm giác có chút không đúng.
Khi xoay người thì mới phát hiện một đám quan quân đã đứng đằng xa.
Người cầm đầu cưỡi ngựa đi tới, khoảng cách càng lúc càng gần.
"Không tốt!"
Lòng Thẩm Côn Bằng lộp bộp một tiếng!
"Đừng động!"
Tên tướng lĩnh cầm đầu hét to, từ trên ngựa bay vọt tới gần Thẩm Côn Bằng.
Nhưng hắn không nói gì mà vuốt mặt đại hán mặt vàng một cái.
Kéo được một tấm mặt nạ da người xuống, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng!
"Lại là đại khấu ngoài thành. . . Liệt Sơn quyền Đổng Thiên Bá!"
Đổng Thiên Bá chính là cao thủ Hóa Khí cảnh lừng lẫy quanh Hàn Viêm thành, lão giả trước mặt lại có năng lực đánh giết người này, vậy thực lực. . .
Có thể đoán rồi!
Nghĩ tới đây, thái độ của hắn lập tức trở nên cung kính, nhanh chóng chắp tay hành lễ nói:
"Chắc hẳn ngài là Thẩm lão gia tử. . . Thẩm tiền bối có thực lực kinh người, tại hạ bội phục!
Vừa rồi là tại hạ mạo phạm, còn xin Thẩm lão gia tử chớ trách tội!"
Thẩm Côn Bằng không biết nên nói gì, hắn chỉ có thể xoay người nhìn thoáng qua nội trạch.
Chỉ thấy tiểu tử Trần Văn nửa chân trong cửa nửa chân ngoài cửa, giống như mới vừa ra tới, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc, chấn động và khâm phục.
Còn Ân Thiệu thì cầm chổi núp trong góc tường, bộ dạng lão bộc sợ hãi rụt rè.
Đường Tiểu Vân thì không biết đã đi nơi nào.
Lúc này một đám quan quân đã tới nơi, tất cả đều nhìn về phía Thẩm Côn Bằng với ánh mắt khâm phục.
"Ba tên khốn nạn chạy quá nhanh, ta không chịu nổi nữa!"
Thầm mắng một câu xong, Thẩm Côn Bằng chỉ có thể vuốt vuốt sợi râu, ho nhẹ hai tiếng, tỏ vẻ cao thâm khó lường.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất