Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 93: Đầu nhập vào

Chương 93: Đầu nhập vào



* * *

Thấy quan quân có mặt, một số người ưa náo nhiệt ở gần mới dám bu lại.
Không thiếu võ giả đến từ các châu khác.
Những người này mới đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, căn bản chưa nghe nói qua Liệt Sơn quyền Đổng Thiên Bá.
Thế là có người nhỏ giọng dò hỏi: "Liệt Sơn quyền Đổng Thiên Bá có lai lịch thế nào? Rất lợi hại phải không?"
"Dĩ nhiên lợi hại! Hắn là đại khấu ngoài thành, huynh đệ kết nghĩa của Thông Thiên chưởng Lôi Hải! Cao thủ trong Hóa Khí cảnh!
Một năm trước, ngoài thành có một cái khác băng đại khấu đắc tội Lôi Hải, là hắn dẫn người tiêu diệt cái kia một nhóm người.
Trong một trận chiến, hắn một thân một mình đánh giết đại khấu Hóa Khí cảnh tiếng tăm lừng lẫy Hạ Sơn hổ Triệu Hoành!
Ngoài ra hắn còn có chiến tích giao thủ với hai cường giả Hóa Khí cảnh Cực Hàn tông mà toàn thân trở ra!"
Nghe như thế, một đám võ giả mới tới đều thấy chấn động.
So với Thần Hỏa châu, cao thủ đỉnh tiêm ở những châu khác ít hơn rất nhiều, cho nên trong mắt một số võ giả bên ngoài thì Hóa Khí cảnh đã là cao thủ trong cao thủ.
Liệt Sơn quyền Đổng Thiên Bá từng đánh chết cường giả Hóa Khí cảnh, còn thoát khỏi hai tên cường giả Hóa Khí cảnh Cực Hàn tông. . .
Vậy người có thể đánh giết hắn, Thẩm lão gia tử này có thực lực thế nào?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Côn Bằng càng thêm kính sợ!
Mấy Vân Châu tới võ giả thì một bộ cùng có vinh yên dáng vẻ.
"Thẩm lão gia tử là người Vân Châu chúng ta, thật không nghĩ tới hắn lại ẩn giấu sâu như thế!"
"Thẩm lão gia tử mới đến, liền trừ hại giúp Thần Hỏa châu!"
. . .
Nghe người chung quanh nghị luận, Thẩm Côn Bằng muốn câm lặng.
Tốt rồi, chiến tích bốn người hợp lại mới làm ra hoàn rơi vào đầu hắn.
"Thẩm lão gia tử, Đổng Thiên Bá là trọng phạm Thần Hỏa châu, xin cho tại hạ cắt lấy đầu của hắn trở về giao nộp."
Tướng lĩnh vô cùng khách khí nói.
Nếu bình thường hắn gặp được chuyện này, chắc chắn sẽ kéo lấy cả thi thể.
Không chừng trên thân đại khấu còn có chút kim phiếu hay gì đó, bọn hắn có khả năng nuốt riêng.
Cũng chính vì vậy nên vừa rồi hắn mới hô Thẩm Côn Bằng đừng động.
Nhưng người chết là Đổng Thiên Bá thì không giống nữa.
Người có thể đánh giết Đổng Thiên Bá thì thực lực đủ xếp mười hạng đầu khu vực Hàn Viêm thành rồi.
Sao hắn có thể tuỳ tiện đắc tội?
Không đợi Thẩm Côn Bằng mở miệng, hắn nhanh chóng bổ sung: "Tiền thưởng bắt được Đổng Thiên Bá là sáu ngàn lượng kim phiếu, ngày mai ta sẽ cho người đưa đến phủ Thẩm lão gia tử."
"Được nha. . ."
Thẩm Côn Bằng ngoài cười nhưng trong lòng không cười đáp lại.
Tướng lĩnh nghe xong mới rút đao chặt đầu Đổng Thiên Bá.
Các quan quân khác lại phát hiện đầu của Mã Bình Mã Quý nên cũng cầm luôn.
Không cần đoán đều biết, chắc chắn hai tên đại khấu này cũng bị Thẩm lão gia tử đánh chết.
"Hai vị đại ca, chỗ này còn có một tên."
Lúc này Trần Triệt cũng cầm một cái hộp bu lại.
Trong hộp có một cái đầu được vụn băng bảo quản.
Không đợi quan quân hỏi thăm, hắn đã giành nói: "Trên đường tới Thần Hỏa châu, Thẩm lão gia đã đánh chết tên này, còn chưa kịp đưa cho các ngươi."
"Thì ra là thế."
Đám quan quân cũng không hoài nghi, lúc này nhận lấy đầu lão giả họ Hoàng.
Thẩm Côn Bằng nhìn thấy cảnh này mà khóe mắt giật giật, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
. . .
Bận rộn một lúc, quan quân mang theo bốn cái đầu người rời đi.
Quần chúng vây xem cũng dần dần tán đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, mặt Thẩm Côn Bằng lập tức đen lại.
Hắn chưa kịp mở miệng thì trong góc truyền đến tiếng Đường Tiểu Vân âm âm dương quái khí.
"Lão Thẩm à, qua tối nay ngươi sẽ nổi danh, ngươi đây cũng là già rồi đột ngột phát nhiệt huyết thiếu niên nha!"
"Hừ! Ba các ngươi đều nợ ta một ân tình!"
Thẩm Côn Bằng hừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ bất mãn.
"Tốt tốt tốt, thiếu ngươi một ân tình, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi."
Đường Tiểu Vân cười một tiếng quái dị.
"Ừ."
Ân Thiệu đáp lời.
Sau đó ánh mắt ba người đều hội tụ vào thân Trần Triệt.
Trong lòng ba người biết rõ, sở dĩ có thể đánh giết Đổng Thiên Bá là nhờ một chưởng nhẹ nhàng của Trần Triệt.
"Vừa rồi là Ngũ Lao Thất Thương Chưởng sao?"
Ân Thiệu âm âm u nói.
Là các chủ U Hồn các, kiến thức cũng có chút rộng rãi.
Ngũ giác của hắn nhạy cảm, thường xuyên nghe được Trần Triệt ho khan.
Lúc trước hắn còn cảm thấy khó hiểu, bây giờ nghĩ lại mới rõ, tiểu tử này đã len lén tu luyện Ngũ Lao Thất Thương Chưởng.
"Ngũ Lao Thất Thương Chưởng? Tiểu tử ngươi có bệnh?"
Đường Tiểu Vân kinh ngạc.
"Không có chuyện gì. . . Không ảnh hưởng đến chuyện luyện võ."
Trần Triệt vừa mới dứt lời liền cúi người phun ngụm máu tươi.
Hắn dựa vào hàn băng chân khí áp chế thương thế, hiện giờ người chung quanh đã giải tán, hắn cũng không cần áp chế nữa.
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần không có phun nội tạng ra thì không tính là trọng thương."
Đường Tiểu Vân nhìn thoáng qua vết máu trên mặt đất, nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó ba người nhìn nhau một, trong lòng càng đánh giá Trần Triệt cao hơn một phần.
Một quyền cuối cùng, Đổng Thiên Bá đã vận dụng toàn lực.
Một quyền như thế ngay cả bọn hắn cũng không dám đón đỡ.
Dù Trần Triệt tiếp nhẹ nhưng cũng xem như đã tiếp lấy.
Tiếp một quyền này mà còn không bị trọng thương, lại thêm Ngũ Lao Thất Thương Chưởng, thực lực thế này tuyệt đối xếp hàng đầu trong Dẫn Khí cảnh.
Nhưng tiểu tử này vẫn còn không gian phát triển ở Dẫn Khí cảnh.
Tiềm lực thế này, dù bọn họ trà trộn trong giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp.
Nghĩ đến đây, trong lòng ba người đều xuất hiện tâm tư khác lạ.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Quan phủ đưa kim phiếu tới.
Tổng cộng một vạn lượng.
Ngoại trừ một vạn lượng kim phiếu này thì hôm qua bốn người còn lục được bảy tám trăm lượng trên mấy thi thể cùng với một kiện nội giáp chất lượng rất không tệ, đưa đến phòng đấu giá cũng có khả năng bán được hai ngàn lượng kim phiếu.
Bốn người dựa theo ước định trước đó, chia cho Trần Triệt hơn ba ngàn lượng.
Ba người cũng không cần nội giáp, cuối cùng tiện nghi cho hắn.
Tuy rằng lúc trước đã lấy được một kiện nội giáp từ vị Vương sư huynh kia, nhưng nội giáp có chất lượng thua xa nội giáp của Đổng Thiên Bá.
. . .
Chia tiền xong, Thẩm Côn Bằng không nhịn được mà hỏi thăm tình huống của Lôi Hải.
Nói thế nào thì Đổng Thiên Bá cũng là huynh đệ kết nghĩa của Lôi Hải, bây giờ hắn giết Đổng Thiên Bá, chắc chắn sẽ cảm thấy chút áp lực.
Trần Triệt trầm tư một lúc mới trả lời: "Thực lực của Lôi Hải rất mạnh, nhưng theo ta được biết, từ khi hắn đến Thần Hỏa châu, không có rời khỏi ngọn núi ngoài thành.
Thẩm tiền bối giết huynh đệ kết nghĩa, không phải con hắn, hẳn là không đến mức đặt mình vào nguy hiểm mà đến đây trả thù."
Ân Thiệu cũng an ủi: "Kết nghĩa giữa những tên đại khấu này chỉ là trò cười mà thôi.
Nếu như tình cảm của bọn hắn đủ tốt, Lôi Hải sẽ để Đổng Thiên Bá vì con trai mà vào nội thành sao?"
"Thế cục này, nếu ta là hắn, chắc chắn đang bận rộn chiêu binh mãi mã, nào có rảnh rỗi vào thành báo thù cho một kẻ đã chết?"
Đường Tiểu Vân châm chọc một câu.
"Đúng là như thế."
Thẩm Côn Bằng khẽ vuốt cằm, lòng lập tức an ổn không ít.
Lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn Trần Triệt.
"Trần Văn, hình như buổi sáng ngươi đưa mẫu thân ngươi đi rồi?"
Trần Triệt nghe lời này, ho nhẹ hai tiếng giải thích: "Thẩm tiền bối đừng suy nghĩ nhiều, ta đưa mẫu thân của ta đến Cực Hàn tông, chủ yếu là bởi vì tình hình chiến đấu tối hôm quá kịch liệt, tòa nhà bị hư hỏng nặng.
Chờ sửa xong ta sẽ đưa nàng trở về, ngài yên tâm đi."
Thẩm Côn Bằng: ". . ."
"Ta cũng đưa Thẩm tiểu thư qua, vừa vặn có thể trò chuyện với mẫu thân ta."
Trần Triệt lại bổ sung một câu.
Thẩm Côn Bằng nghe xong, vẻ mặt dễ nhìn hơn một chút.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Lão gia, gia chủ Từ gia hôm qua lại tới, ngài muốn gặp hắn sao?"
Trần Triệt, Đường Tiểu Vân và Ân Thiệu lập tức đứng dậy đi ra sau.
Thẩm Côn Bằng thấy cảnh này, chỉ có thể trả lời: "Để cho hắn vào đi."
Một lát sau.
Gia chủ Từ gia Từ Thành được gia đinh dẫn đến.
Hôm qua, lúc tới hắn thong dong thể hiện vị thế của gia chủ gia tộc lớn, hôm nay trên mặt lại có chút e dè.
Mới vừa đến hắn liền xấu hổ nói: "Thẩm lão gia tử, chuyện sát nhập gia tộc ta nói hôm qua, ngài coi như ta đang đánh rắm đi."
Dứt lời, hắn đặt một hộp quà lên bàn, sau đó chắp tay nói với Thẩm Côn Bằng.
"Đây là bồi lễ, xin Thẩm lão gia tử chớ trách tội."
Nói thật, hắn vốn muốn chiếm đoạt Thẩm gia.
Nhưng khi biết Thẩm Côn Bằng đánh giết Đổng Thiên Bá thì hắn lập tức ném ý tưởng này ra ngoài chín tầng mây.
Tuy phụ thân hắn cũng là võ giả Hóa Khí cảnh nhưng hàng năm sống an nhàn trong thành, sao chiến lực có thể so với Đổng Thiên Bá kia chứ?
Thẩm Côn Bằng có thể đánh giết Đổng Thiên Bá, thực lực đã vượt xa phụ thân hắn.
Nếu sát nhập thì Từ gia không khác gì dê vào miệng cọp.
Cho nên vừa biết tin Thẩm Côn Bằng đánh giết Đổng Thiên Bá hắn liền chạy tới nhận lỗi.
. . .
"Ai. . . Không muốn danh tiếng cũng không được mà."
Thẩm Côn Bằng âm thầm kêu khổ, sau đó phất tay.
Từ Thành như được đại xá, vội vàng đứng dậy rời đi.
Không lâu sau lại có gia chủ gia tộc lớn khác tới nhận lỗi.
Trong một canh giờ ngắn ngủi, những người hôm qua tới đều tới lại một lần.
Chờ ứng phó những người này xong, Thẩm Côn Bằng chuẩn bị thả lỏng thì gia đinh lại chạy vào.
"Lão gia, ngoài cửa có thật nhiều người tới! Đều tới dựa vào Thẩm gia chúng ta!"
Nghe nói như thế, Thẩm Côn Bằng bỗng nhiên đứng lên.
. . .
Cùng lúc đó, Trần Triệt đi ra từ cửa sau, vây quanh cửa.
Trước cửa chen kín người, tất cả đều là võ giả từ bên ngoài đến.
Thậm chí không thiếu võ giả Tiên Thiên cảnh, hắn thấy mà âm thầm kinh hãi.
Suy nghĩ kỹ lại cũng dễ hiểu.
Những võ giả từ bên ngoài đến Thần Hỏa châu, phần lớn là để tị nạn.
Bọn hắn khó tránh khỏi chuyện bị các thế lực bản thổ trong Hàn Viêm thành chèn ép.
Lúc này lại có một người bên ngoài như bọn họ nổi danh, biểu hiện thực lực kinh người, khiến cho các thế lực bản thổ đều có chút kiêng kị, người này tự nhiên sẽ trở thành lãnh tụ tinh thần của bọn họ.
Chẳng qua là người tìm tới hơi nhiều. . .
Không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ thì đám người đột nhiên lao xao.
Ngay sau đó có người cao giọng hô: "Tất cả mọi người nhường đường một chút! Thất hiệp Hóa Châu đến rồi!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất