Chương 98: Quét sạch (2)
* * *
"Chẳng lẽ người này chặn đường ta?"
Đường Tiểu Vân thầm than không tốt, sau đó hắn liền chuẩn bị chuyển hướng chạy trốn.
Nhưng sau khi nhìn mắt của người đeo mặt nạ, lòng của hắn đột nhiên chấn động!
Là hắn!
Sao hắn lại tới đây!
"Nhìn cái gì vậy? Tiểu Lưu, ngươi không biết ta sao?"
Người đeo mặt nạ chậm rãi đi tới, nói chuyện rất thong thả.
Trong tình huống khẩn trương thế này hoàn toàn không hòa hợp với cảnh vật chung quanh.
"Tiểu Lưu? Là đang gọi ta sao?"
Đường Tiểu Vân ngơ ngác.
Đại hán thần bí thấy hai người quen biết, lúc này nhìn về phía người đeo mặt nạ, lạnh lùng nói: "Ta khuyên các hạ chớ có xen vào việc của người khác mới tốt!"
Người đeo mặt nạ nghe xong, lắc đầu cười khẽ, giống như nghe được một chuyện đáng cười chê.
"Ha ha, thật sự tức cười mà, ngươi đụng đến người của ta, còn để cho ta chớ xen vào việc của người khác?"
Đại hán thần bí nghe lời này, hai mắt híp lại, sau đó cười lạnh: "Giả thần giả quỷ!
Ta muốn xem xem ngươi đến cùng là ai!"
Tiên thiên chân khí từ hai chân đại hán bùng nổ!
Vù!
Một tiếng xé gió vang lên, hắn giơ tay phải ra, cả người như mũi tên nhào về phía người đeo mặt nạ.
Những người đang âm thầm quan sát đều kinh hãi!
Khí thế của tên đại hán này thật kinh người, e là thực lực không kém hơn Đổng Thiên Bá đã chết kia, không biết xuất thân từ thế lực nào?
"Lần này có trò hay để nhìn!"
Một đám người đều mở to mắt nhìn.
Người đeo mặt nạ yên lặng nhìn, chờ đến khi hai bên đã gần va chạm, hắn đột nhiên tung một chưởng nghênh đón.
"Không biết tự lượng sức mình."
Ầm!
Song chưởng giao nhau.
Nương theo lấy một tiếng vang lớn, tiên thiên chân khí làn ra xung quanh.
Người đeo mặt nạ đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, đại hán thần bí thì lại như bị trọng thương, thân thể lập tức mềm nhũn.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì người đeo mặt nạ đã khoác tay lên cổ đại hán thần bí.
Chỉ một chiêu liền phân thắng bại!
Bầu không khí trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Những người đang âm thầm quan sát đều bị dọa đến nín thở, không dám nhúc nhích.
Bọn họ đều chứng kiến thực lực của đại hán thần bí, ai mà ngờ rằng đại hán lại bị người đeo mặt nạ dùng một chiêu chế phục!
"Ngươi. . ."
Trong mắt đại hán thần bí tràn đầy sự thống khổ và hoảng sợ.
Hắn biết rõ, hắn vừa mới trúng Ngũ Lao Thất Thương Chưởng!
Ngũ Lao Thất Thương Chưởng từng là tuyệt kỹ thành danh của đại khấu Ôn Thần chưởng Hàn Kim ở Thần Hỏa châu.
Nhưng trong Ngũ Lao Thất Thương Chưởng của Hàn Kim chỉ có một loại Ngũ Lao Thất Thương Khí, uy lực có hạn.
Trong Ngũ Lao Thất Thương Chưởng của người đeo mặt nạ trước mắt gần như đầy đủ Ngũ Lao Thất Thương Khí.
Uy lực này căn bản không phải Ngũ Lao Thất Thương Chưởng của Hàn Kim có thể so sánh!
Tay phải của Hàn Kim đã từng bị yêu thú cắn nên lưu lại di chứng, bởi vậy luyện thành Ngũ Lao Thất Thương Chưởng.
Còn người đeo mặt nạ trước mắt đây?
Chẳng phải là toàn thân trọng thương mới có thể luyện Ngũ Lao Thất Thương Chưởng đến uy lực thế này?
Toàn thân trọng thương mà còn có thể khôi phục thành bộ dạng hiện tại không phải chuyện mà cường giả bình thường có thể làm được!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức cảm giác như rơi vào hầm băng!
Tuy rằng tay người đeo mặt nạ đặt trên cổ hắn không dùng lực, cũng không có phóng xuất tiên thiên chân khí nhưng hắn cũng không dám động.
Hắn không là một người lỗ mãng, tuy chỉ là một lần ra tay nhưng thế lực sau lưng hắn đã chuẩn bị rất lâu.
Thậm chí hắn đã nghĩ rằng Thẩm Côn Bằng sẽ xuất hiện, sau đó hiển lộ thực lực kinh người.
Nhưng hắn không ngờ tới kết quả lại thế này!
Người đeo mặt nạ là ai?
Chẳng lẽ thật sự là minh chủ chưa bao giờ xuất hiện kia sao?
"Tiền bối. . . Tha mạng! Vãn bối biết sai rồi!"
Đại hán thần bí đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Người đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói.
"Xem mặt mũi người sau lưng ngươi nên ta tha cho ngươi một mạng.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Tự đoạn một tay, sau đó cút đi."
"Rõ!"
Đại hán thần bí như được đại xá, cố nén thân thể khó chịu, hung hăng giơ tay phải vỗ mạnh vào tay trái!
Rắc!
Cánh tay trái của hắn lập tức rũ xuống.
"Đa tạ tiền bối không giết! Vãn bối. . . Cáo từ!"
Đại hán thần bí cúi đầu thi lễ rồi lảo đảo chạy khỏi, không lâu sau liền biến mất ở cuối con đường.
. . .
Trong đêm tối vô cùng yên tĩnh.
Trên đường phố chỉ có Đường Tiểu Vân cùng người đeo mặt nạ.
Những người đang ẩn nấp xung quanh đều không dám nhúc nhích, sợ bị người đeo mặt nạ này để mắt tới.
Đường Tiểu Vân rung động, sau khi phản ứng kịp, hắn đột nhiên quỳ một gối xuống.
"Thuộc hạ đa tạ minh chủ cứu mạng!"
. . .
Trên nóc nhà không xa, Thẩm Côn Bằng vừa mới đuổi tới thấy mà kinh ngạc.
Cái gì quỷ?
Thật sự có một tên minh chủ xuất hiện!
Nhưng đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian chạy tới, chủ động khom lưng với người đeo mặt nạ rồi nói: "Minh chủ, cuối cùng ngài cũng tới."
Những người đang ẩn nấp yên lặng nhìn xem.
Bọn hắn vốn tới để xem kịch vui.
Nhưng không ngờ Cầu Tồn minh lại xuất hiện một tên minh chủ!
Thực lực còn mạnh như thế!
"Côn Bằng, ta rất thất vọng về ngươi, ngươi nhìn xem Cầu Tồn minh bây giờ biến thành bộ dạng gì?"
Trong đêm tối, người đeo mặt nạ âm u nói.
Thẩm Côn Bằng xấu hổ cười một tiếng, sau đó cúi đầu.
"Có một số việc không cần đợi nữa, tối nay ta có thời gian, cùng nhau giải quyết thôi."
Người đeo mặt nạ tiếp tục nói.
"Tuân lệnh. . . Minh chủ, đây là danh sách, mời ngài xem qua."
Thẩm Côn Bằng đưa danh sách vào tay người đeo mặt nạ.
"Ừ, xem như ngươi cũng có làm chút chuyện."
Người đeo mặt nạ dứt lời liền xoay người rời đi.
Thẩm Côn Bằng và Đường Tiểu Vân thì một trái một phải theo sau.
Thấy người đeo mặt nạ muốn rời đi, không ít người ẩn núp trong bóng tối đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lúc này người đeo mặt nạ đột nhiên ngừng lại.
Một đám người vừa thở ra liền nín thở.
"Chư vị, Cầu Tồn minh ta cũng không có dã tâm gì, chỉ muốn tìm một nơi có thể sống yên ổn mà thôi.
Chỉ cần người không phạm ta, Cầu Tồn minh cũng sẽ không chủ động trêu chọc thị phi.
Đúng rồi. . .
Có thể động tĩnh tối nay hơi lớn, còn mời chư vị thứ lỗi."
Dứt lời thì tốc độ người đeo mặt nạ nhanh hơn, nhanh chóng dẫn theo hai người biến mất ở cuối con đường.
Thấy ba người đã rời khỏi, lúc này những người ẩn núp trong bóng tối mới nhàng thở ra.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng biết rõ. . .
Tối nay, Cầu Tồn minh muốn tiến hành một cuộc thanh tẩy!
. . .
Một khắc đồng hồ sau.
Trong một gian phòng ở Phượng Tê lâu.
Một tên đại hán vội vàng xông vào.
"Đại ca! Việc lớn không tốt!"
Nghe được động tĩnh, Lô Kim Sinh đang mê mẩn chậm rãi mở mắt.
"Làm sao vậy?"
"Minh chủ. . . Cầu Tồn minh thật sự có một tên minh chủ! Đã giết rất nhiều người!"
Đại hán lắp bắp giải thích.
"Cái gì? Ngươi nói rõ một chút!"
Lô Kim Sinh tỉnh táo trong nháy mắt.
"Là như vậy. . ."
Sau khi đại hán kia giải thích rõ, sắc mặt Lô Kim Sinh thay đổi.
Đang lúc hắn đứng lên chuẩn bị lúc rời đi thì bên ngoài có một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Ầm!
Một giây sau, cửa phòng bị đá văng!
Thấy Thẩm Côn Bằng cung kính đi sau một người đeo mặt nạ, toàn thân hắn mềm nhũn, nhanh chóng quỳ xuống.
"Minh. . . Minh chủ. . . Thuộc hạ biết sai! Xin tha cho thuộc hạ một mạng đi! Về sau thuộc hạ sẽ làm tốt. . ."
Hắn còn chưa nói hết thì người đeo mặt nạ đã không kiên nhẫn phất tay áo.
"Giết đi.
Giết xong chúng ta lại đến chỗ tiếp theo."
Thẩm Côn Bằng quả quyết ra tay, trực tiếp bẻ gãy cổ Lô Kim Sinh.
Giải quyết mấy người trong phòng xong thì người đeo mặt nạ liền rời khỏi.
Trong góc, một đám khách nhân Phượng Tê lâu rúc vào một chỗ yên lặng nhìn, không dám thốt một tiếng.