Ta Thật Sự Không Yếu Nha

Chương 97: Quét sạch (1)

Chương 97: Quét sạch (1)



* * *

Mậu dịch ở Thần Hỏa châu phát triển, người có tiền nhiều không kể xiết.
Cũng chính vì vậy mà sinh ra rất nhiều chỗ tiêu tiền.
Tại phía nam Hàn Viêm thành có một con đường dọc sông, trong đó thanh danh của Phượng Tê lâu lớn nhất.
Phượng Tê lâu cao bảy tầng, mỗi tầng đều treo lồng đèn nhiều màu sắc.
Mỗi một loại lồng đèn có ý nghĩa khác nhau.
Nói tóm lại, ở Phượng Tê lâu, chỉ cần ngươi có tiền thì đều có thể tìm tới loại hình ăn chơi mà ngươi muốn.
Lúc này, trong một gian phòng ở Phượng Tê lâu có ba đại hán to con đang ôm mấy cô nương uống rượu mua vui, đối diện bọn họ còn có một phụ nhân trung niên mặc hở hang, phấn son đầy đủ.
Phụ nhân cười, nhẹ nhàng rót rượu, sau đó mới thử thăm dò:
"Lô đại ca. . . Không biết mấy cô nương mà ta. . ."
Trong ba người, người cầm đầu tên là Lô Kim Sinh, vốn là bang chủ Thiên Hà bang ở Linh Châu, không chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh, dưới trướng còn có mấy trăm huynh đệ.
Đương nhiên, mấy trăm huynh đệ bây giờ đã thành quá khứ.
Thân phận hiện tại của hắn là một tiểu đầu mục của Cầu Tồn minh.
"Ha ha. . .Cầu Tồn minh làm việc, ngươi cứ yên tâm.
Tối ngày mai, ta sẽ để người đưa tới cho ngươi.
Đến lúc đó ngươi dạy dỗ một trận, hẳn là có thể tiếp khách rồi."
Mặt Lô Kim Sinh đỏ bừng, miệng toàn mùi rượu.
"Vậy thì tốt.
Đúng, hôm nay có khách quý đưa ra yêu cầu, nói như thế nào đây. . . Hắn nghĩ muốn tìm một nữ nhân có chồng, tuổi tác chừng ba mươi, không biết Lư đại ca. . ."
Phụ nhân cười nói.
"Ha ha, ta hiểu, đừng nói là có chồng, đủ kim phiếu thì tiểu thư gia tộc lớn gặp nạn cũng có!"
Lô Kim Sinh không thèm để ý nói.
Nhớ ngày đó hắn ở Linh Châu đã làm không ít những chuyện tương tự, bây giờ chẳng qua là làm nghề cũ mà thôi.
Nhưng Linh Châu không có điều kiện tốt như Hàn Viêm thành.
Bây giờ bên ngoài Hàn Viêm thành có mấy vạn lưu dân, trong mắt hắn đều là kim phiếu biết đi.
"Có câu nói này của Lư đại ca, ta yên tâm, ta đây sẽ không quấy rầy ba vị nữa, các ngươi tiếp tục chơi, hôm nay không tính sổ."
Phụ nhân dứt lời liền thi lễ rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Chờ phụ nhân rời đi, một tên đại hán té vào ngực một cô nương, say sưa nói: "Đại ca, trước khi giao cô nàng có tính tình mãnh liệt nhất cho Phượng Tê lâu, để cho ta nếm thử."
"Ha ha, huynh đệ chúng ta còn khách khí làm gì?"
Lô Kim Sinh cười nói.
Một người khác tiếp lời:
"Đại ca, ta nghe người ta nói tối qua trong đại trạch Thẩm gia có tiếng đánh nhau.
Xem chừng chuyện Thẩm Côn Bằng là hổ giấy sắp bại lộ rồi.
Chúng ta cần phải tính toán sớm."
Lô Kim Sinh nghe này lông mày hơi nhíu lại.
Thật ra bên ngoài đã sớm lan truyền lời đồn, đồn rằng Thẩm Côn Bằng có thể đánh giết Đổng Thiên Bá là nhờ vận dụng bí thuật cấm kỵ, chịu phản phệ rất lớn.
Nếu không thì Hóa Khí cảnh già nua như hắn sao có thể đánh giết Đổng Thiên Bá đang còn tráng niên đây?
Theo thời gian trôi qua, lời đồn chẳng những không tan biến mà ngược lại càng truyền càng thật.
Bởi vì mọi người phát hiện, Thẩm Côn Bằng không có khả năng ước thúc Cầu Tồn minh.
Về phần minh chủ chưa tới Thần Hỏa châu trong miệng hắn cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Chắc là tối qua lão phế vật đã bị người ta dò ra sâu cạn.
Thôi, mấy ngày tới chúng ta lại làm mấy vố lớn, tranh thủ kiếm nhiều tiền một chút, chỉ cần có đủ tiền, sau này đi đến đâu cũng tiêu dao khoái hoạt."
Lô Kim Sinh lẩm bẩm nói.
"Đại ca anh minh, trước đó đều có chút bó tay bó chân. . . Hắc hắc!"
Đại hán bên cạnh nở nụ cười xấu xa.
. . .
"Lô Kim Sinh. . ."
Trên hành lang lầu một Phượng Tê lâu, Trần Triệt ngồi trong góc tự rót tự uống.
Thật ra trong loạn thế bán mình cầu sinh rất phổ biến.
Nhưng nói thế nào thì phải tự nguyện mới được.
Con Lô Kim Sinh này người lại dùng đủ loại thủ đoạn hãm hại lừa gạt.
Điều làm cho hắn không thể chấp nhận chính là kẻ này còn dùng danh nghĩa Cầu Tồn minh.
Cầu Tồn minh có chút danh tiếng trong nhóm lưu dân ngoài thành, không ít lưu dân đều biết đây là một tổ chức ở nội thành thu nhận người xứ.
Thế là mấy người Lô Kim Sinh mượn danh nghĩa Cầu Tồn minh thu người ngoài thành, sau khi lừa gạt vào thành lại trở mặt ép bức.
Có thể nói là vô sỉ đến cực điểm.
Trần Triệt yên lặng uống một chén rượu, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Tất cả mọi người đều là người nơi khác tới tị nạn, mình yên ổn rồi thì đi hãm hại những người khác, đây là đạo lí gì?
Mà Cầu Tồn minh là tổ chức che chở bảo vệ bọn họ, đám người này không biết ơn thì thôi, còn để Cầu Tồn minh cõng nồi!
Thật sự đáng chết!
. . .
Trời dần dần đen.
Trong một khu chợ ở phía đông thành, lúc này chỉ còn lại mấy quầy hàng còn chưa dọn.
Đường Tiểu Vân mang theo mặt nạ yên lặng nhìn mấy người bịt kín toàn thân ở xa xa.
Nơi này là chợ đen do Cầu Tồn minh mở, cũng là tài sản duy nhất của Cầu Tồn minh trong Hàn Viêm thành.
Hai tháng nay, có một lượng lớn võ giả từ bên ngoài tràn vào Hàn Viêm thành, tự nhiên nhu cầu giao dịch cũng tăng lên dữ dội.
Cầu Tồn minh mở chợ đen, một phương diện là để kiếm chút tiền, một phương diện khác là thỏa mãn nhu cầu giao dịch của quá nhiều võ giả.
Quan trọng hơn là không có xâm chiếm lợi ích của thế lực bản thổ nên rất vững chắc.
Lúc mới bắt đầu cũng đưa tới không ít võ giả bản thổ Hàn Viêm thành.
Hắn cũng nhờ vào đó buôn bán độc dược, giải dược kiếm không ít tiền.
Nhưng gần đây có người trong chợ đen thông đồng người bên ngoài, làm một ít chuyện cướp bóc giết người.
Sau mấy lần xảy ra chuyện ác liệt, người lui tới chợ đen dần giảm.
Hiện tại chỉ còn một phần mười lúc trước.
Bây giờ người tới nơi đây đều che kín mít, bộ dạng sợ bị người ta để mắt tới.
Cứ thế này thì chợ đen còn có thể tiếp tục mở sao?
"Nhịn thêm hai ngày nữa. . . Chờ bọn lão Hứa đến liền động thủ!"
Đường Tiểu Vân âm thầm quyết định.
Thật ra không phải ba người không muốn giết gà dọa khỉ.
Nhưng dọa khỉ thì có ích gì đâu?
Chờ ngày nào lực uy hiếp không đủ thì lại có người nhảy ra.
Cho nên giết gà dọa khỉ còn không bằng dẫn những người không an phận nhảy ra một lần, sau đó giải quyết hết.
Đang lúc hắn nghĩ đến chuyện hai ngày sau giết mấy tên khốn kiếp này thì một đại hán toàn thân bọc kín, đột nhiên đi tới trước gian hàng của hắn.
"Ta muốn lấy hết dược của ngươi."
Đại hán hào sảng nói.
Đường Tiểu Vân nghe mà kinh ngạc, ngẩng đầu trả lời:
"Hết thảy hai ngàn lượng kim phiếu."
Hắn này vừa dứt lời thì đại hán kia đột nhiên cười khẽ.
"Ha ha, ngươi. . . Ta cũng muốn!"
Dứt lời hắn đột nhiên đưa bàn tay đánh về phía ngực Đường Tiểu Vân.
Lòng Đường Tiểu Vân hơi động, biết mình bị để mắt tới, nhưng may hắn là hắn phản ứng cực nhanh, cấp tốc lùi về sau một bước.
Nhưng tốc độ đại hán càng nhanh hơn, một chưởng vẫn đập vào ngực hắn.
Ầm!
Chẳng qua Đường Tiểu Vân chỉ lui lại hai bước, cũng không có gì đáng lo ngại.
"Hóa Khí cảnh? Không nghĩ tới một tên bán độc dược lại có tu vi Hóa Khí cảnh."
Đại hán kinh ngạc, sau đó lại ra tay.
Dù như thế nào thì hôm nay hắn nhất định phải bắt người này trở về.
Phanh phanh phanh!
Sau khi hai người giao thủ bảy tám hiệp, Đường Tiểu Vân xoay người chạy.
Chỉ giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn đã thăm dò được thực lực của đối phương.
Đại hán này luyện ngoại công cực mạnh, da dày thịt béo, nếu chỉ nói về lực phòng ngự thì còn trên cả Đổng Thiên Bá.
Không chỉ như thế, người còn mang theo đồ vật tị độc, rõ ràng là đến kiếm hắn.
Nếu tiếp tục đánh thì hắn sẽ ăn thiệt thòi.
"Muốn chạy! Không dễ dàng như vậy!"
Đại hán cười lạnh, tăng tốc đuổi theo.
Trong đêm tối, hai người một đuổi một chạy, thỉnh thoảng còn dừng lại giao thủ mấy hiệp, động tĩnh to lớn khiến nhiều người võ giả khác chú ý.
. . .
Thẩm gia.
Thẩm Côn Bằng đang cẩn thận lật xem một phần danh sách, đúng lúc này có một tên võ giả Thẩm gia đột nhiên xông vào.
"Lão gia, bên chợ đen truyền tin tức đến.
Bằng hữu bán độc dược của ngài bị một người thần bí tập kích, hiện tại đang bị truy sát!"
Thẩm Côn Bằng nghe xong liền đứng lên.
"Cái gì? Biết bọn họ đi về hướng nào sao?"
Võ giả Thẩm gia trầm giọng nói: "Hình như là hướng về phía cửa thành."
Thẩm Côn Bằng nghe mà sầu lo.
Sau lưng có tiếng Ân Thiệu truyền đến.
"Lão Đường kiêu ngạo, hắn có chết cũng sẽ không dẫn người về chỗ chúng ta."
Thẩm Côn Bằng cảm thấy khó chịu, nói: "Đến lúc nào rồi mà còn quản nhiều như vậy, đi thôi, chúng ta đến cửa thành tiếp ứng hắn."
"Ừ."
Ân Thiệu lên tiếng.
Sau đó hai người cùng nhau rời Thẩm gia.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì có một số bồ câu đưa tin ở xung quanh bay đi.
Đám bồ câu đều truyền một tin tức.
"Cuối cùng Thẩm Côn Bằng đã rời cửa Thẩm gia!"
. . .
Gần cửa thành, không ít võ giả đến từ các thế lực đã ẩn nấp sẵn.
Người bán độc dược đã bày quầy bán hàng trong chợ đen từ rất sớm nên có chút danh tiếng.
Không ít người hoài nghi hắn là người Cầu Tồn minh, có thể là thân tín của Thẩm Côn Bằng.
Tin tức hôm nay xem như chứng thực.
Trong lòng mọi người vô cùng chờ mong.
Tuy rằng Thẩm Côn Bằng là hổ giấy trong lời đồn nhưng bọn họ còn chưa tận mắt nhìn thấy hắn ra tay.
Đêm có cơ hội nhìn rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì Thẩm Côn Bằng sẽ đại chiến với tên đại hán thần bí kia ở đây.
Đến cùng là ngựa chết hay lừa chết, lát nữa sẽ thấy rõ ràng!
. . .
Thời gian trôi qua từng chút.
Trời hoàn toàn đen kịt.
Lúc này, Đường Tiểu Vân đã quyết tâm rời khỏi Hàn Viêm thành.
Hắn không thể chạy về Thẩm gia.
Hắn và Ân Thiệu đều là người mà Tế Thế minh luôn tìm kiếm.
Bây giờ người trong Hàn Viêm thành hỗn tạp, hắn chắc chắn trong đó có nội ứng của Tế Thế minh.
Nếu thật sự đi Thẩm gia thì át chủ bài của ba người sẽ phải bày ra hết, thân phận của hắn và Ân Thiệu cũng hoàn toàn bại lộ.
Hắn là người cô đơn thì có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.
Còn Lão Thẩm. . . Nếu như Tế Thế minh biết Thẩm gia có quan hệ với hắn thì sau này Thẩm gia sẽ không ngừng gặp phiền toái.
"Chờ ra khỏi thành, ta vận dụng bí pháp, xem có thể thoát thân hay không, chỉ là sau này không thể trở lại nữa."
Đường Tiểu Vân khẽ thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên trên nóc nhà cách hắn vài trăm thước có hai bóng người nhảy vọt xuống, nhanh chóng chạy về phía hắn.
Thấy cảnh này, lòng của hắn chua chua.
"Hai lão gia hỏa này. . . Cần gì chứ!"
Thấp giọng mắng một câu xong, hắn bỗng nhiên chuyển hướng bỏ chạy vào một con đường khác.
Bởi vì hắn vừa đánh vừa lui với người thần bí nên không ít người biết hắn am hiểu dùng độc, trên đường đi không có một ai.
Dân cư xung quanh đã sớm rút lui.
Nhung trên con đường này lại có một người đang đứng.
Người này mặc áo bào đen có thêu chỉ tơ vàng, đeo mặt nạ sắt, đứng chắp tay giữa đường. . . Giống như đã chờ ở đây lâu rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất