Chương 142. Thất thủ
Ầm ầm!
Trên bầu trời, mấy thân ảnh có khí tức kinh khủng xuất hiện, uy áp của Thánh Nhân bao phủ khắp nơi.
"Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
"Nơi đó không ngờ lại có Thánh Nhân xuất hiện, hơn nữa còn rất nhiều người nữa!"
Tu sĩ cả tòa Hắc Thạch Cổ Thành cũng bị kinh động, lúc này cùng nhau nhìn về hướng kia, sỡ hãi cùng ngạc nhiên không thôi.
Mảng lớn kiến trúc cung điện sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích.
Một làn sương mù mờ ảo xuất hiện chảy xuống như một luồng hào quang, hóa thành hình một con rồng bao phủ xuống người Diệp Lăng.
Hắn sợ hãi trợn mắt.
"Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn hãm hại ta?"
Diệp Lăng sắc mặt kịch biến, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Nhìn nữ tử xinh đẹp chậm rãi đi từ trong phủ đệ ra, mắt hắn lóe lên tia thâm trầm cùng lạnh lùng, ánh mắt Nguyệt Minh Không nhìn Diệp Lăng như nhìn một con giun con dế.
"Ngươi lấy thứ không thuộc về ngươi, đương nhiên đáng chết."
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói, không có ý định cùng hắn nói nhảm.
Nói xong ngọc thủ Nguyệt Minh Không vung lên, mấy vị Thánh Nhân cường giả trên không trung lập tức xuất thủ, chuẩn bị giết chết Diệp Lăng tại đây.
Vì đối phó với Diệp Lăng, Nguyệt Minh Không đã triệu tập lực lượng mạnh nhất mà bây giờ nàng có thể triệu tập.
Tất cả xuất động bốn tên Thánh Nhân, có thể thấy được sát tâm của nàng nặng bao nhiêu.
Sư tử bắt thỏ cũng dùng toàn lực.
Nàng hiểu rõ Diệp Lăng thân là Cổ Thiên Tôn truyền nhân, chắc chắn có thủ đoạn bảo mệnh vô cùng cường đại.
Đồng thời nàng cũng xuất thủ vung ống tay áo lên.
Phía trước cương phong mênh mông cuồn cuộn hóa thành sóng lớn ngập trời.
Một bạt tai như bạch ngọc không tì vết xuất hiện, đánh hướng về phía trước, muốn đem Diệp Lăng thuấn sát.
Một chưởng này mang theo uy thế đáng sợ, vô cùng to lớn, khiến cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà kháng cự.
Đồng thời, nàng lấy ra một thanh ngọc kiếm sáng long lanh, thanh kiếm cuồn cuộn kiếm khí tràn ngập đáng sợ đến cực hạn, hóa thành tinh hà thần uy, có được sức mạch một kích toàn lực của Chí Thánh cảnh!
Trên không trung bốn tên Thánh Nhân xuất thủ, trước mặt Nguyệt Minh Không cũng đang xuất thủ, tình huống này hoàn toàn chính là tuyệt vọng.
Đổi lại bất luận tên tuổi trẻ Chí Tôn nào, trừ phi có bản lĩnh như nàng, nếu không hôm nay chắc chắn phải chết ở đây, sẽ không có bất kỳ khả năng sống sót nào.
Nguyệt Minh Không cảm thấy sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Dù sao loại ba động này, hủy diệt toà Hắc Thạch Cổ Thành này, chắc chắn không có vấn đề, nhưng bây giờ lại bị nàng dùng để tiêu diệt Diệp Lăng.
"Tiểu tử thúi nhanh sử dụng vật kia đi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết "
Lúc này, lão quy bên trong mặt dây truyền đeo trên cổ Diệp Lăng sắc mặt không khỏi đại biến, đang điên cuồng thúc giục hắn, hiển nhiên là bị dọa sợ rồi.
Vì sao Vô Song tiên triều công chúa này, lại ở đây bày ra thế trận lớn như thế để giết Diệp Lăng?
Rốt cuộc là ai tiết lộ Diệp Lăng chính là luân hồi Cổ Thiên Tôn truyền thừa?
Nghe nói như thế, Diệp Lăng sắc mặt trắng bệch, thần sắc mang đầy thù hận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Không trước mặt đã không có tâm tình trêu hoa nghẹo nguyệt như lúc đầu nữa.
"Hôm nay Diệp mỗ đại nạn không chết, ngày khác sẽ trả lại ngươi gấp trăm gấp ngàn lần hôm nay!" Hắn lạnh lùng quát.
Oanh!
Nói xong, hắn lộ ra thần sắc vô cùng tiếc nuối, lấy từ trong nạp giới ra một ngọc phù đen như mực.
Trên mặt ngọc phù tràn ngập khí tức khủng bố truyền ra xen lẫn cả luân hồi chi ý.
Khí tức từ miếng ngọc phù này tràn ra vượt qua cả Thánh Cảnh, thậm chí đạt đến Đại Thánh Cảnh!
Tu sĩ cả tòa cổ thành vô cùng kinh hãi, suýt chút nữa quỳ phục xuống trước đạo này khí tức này, tu sĩ Đại Thánh Cảnh đã gần được phong làm một vị thần tôn rồi.
Ở trong một số cổ lão thế gia tu sĩ Đại Thánh Cảnh cũng được xưng tông làm tổ tiên rồi.
Ngày thường căn bản không gặp được.
Nơi đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có ba động khủng bố như thế truyền đến?
Bọn hắn giờ phút này tâm thần run rẩy, kinh hãi không thôi.
"Cái gì? !"
"Lui!"
Nhìn thấy sát ma của tấm ngọc phù này, thần sắc luôn lạnh lùng của Nguyệt Minh Không rốt cục có chút thay đổi.
Nàng thật sự không nghĩ tới Diệp Lăng vậy mà lại có được ngọc phù Đại Thánh Cảnh, kiếp trước nàng hoàn toàn chưa từng nghe nói hắn từng sử dụng ngọc phù này.
Phải biết nàng thân là trữ đế Vô Song tiên triều, cũng cùng lắm chỉ có được hộ thân chi vật này thôi.
Ngay cả nàng cũng không bỏ ra nổi ngọc phù Đại Thánh Cảnh tới công phạt.
Không đúng kiếp trước những kẻ biết lá bài tẩy của Diệp Lăng có lẽ cũng bị hắn giết đi.
Nghĩ tới đây sắc mặt nàng trầm xuống.
"Đáng ghét, tên Diệp Lăng này không hổ là kẻ có thể trốn thoát khỏi ma trảo của phu quân, bảo toàn được tính mạng "
Bốn tên Thánh Nhân trên không trung nhanh chóng lùi về phía sau, không dám đón đỡ từ miếng ngọc phù này của Diệp Lăng.
Nhân cơ hội này, Diệp Lăng mang theo cừu hận, rất nhanh liền biến mất không thấy
"Lần sau muốn giết hắn thì khó càng thêm khó."
Thần sắc Nguyệt Minh Không rất khó coi, ngọc thủ nắm chặt.
Không nghĩ tới tự mình thân là một người trọng sinh, vậy mà giết không được kẻ trong mắt nàng chỉ là một con kiến hôi.
Ông!
Lúc này, Nguyệt Minh Không bỗng nhiên cảm nhận được một chưởng nóng kinh khủng giáng xuống, giống như là một biển lửa vô cùng đáng sợ, đang lao đến phía nàng.
Diệp Lăng đánh ra ngọc phù, trong khoảnh khắc nàng như bị biển lửa thôn phệ, nháy mắt thế công cường đại cấp độ đại thánh này tiện tay bị xóa đi.
Đi ra từ trong hư không một tuyệt mỹ nữ tử thân mang váy dài màu đỏ xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Ngươi là ai?"
Nguyệt Minh Không đại mi lúc này nhíu lại khuôn mặt lạnh lùng mà thâm trầm khi cảm nhận được một tia khí tức nhẹ nhàng này.
Chuyện Diệp Lăng chạy thoát được, khiến Nguyệt Minh Không tạm thời buông xuống.
Hết chương 142.