Tà Thiếu Dược Vương

Chương 80: Dọa bỏ đi

Mà nhìn lên những linh ngọc ở bên trên, Cao Phi hoàn toàn choáng váng rồi! Cái này rất khó tin, quả thực khó có thể tưởng tượng. Đừng nói Trường Nhạc Đổ Phường chỉ là một sòng bạc nhỏ, cho dù là một gia tộc cũng chưa chắc có thể lập tức lấy ra nhiều linh ngọc như vậy a, trừ phi Nhậm Kiệt dọn tới hết linh ngọc trong gia tộc bọn họ, hơn nữa hắn cũng không có quyền hạn này a, cũng không có khả năng có người giúp hắn như vậy!

Nhưng sự thật đang ở trước mắt, hắn cảm giác đầu óc của mình lập tức rối loạn. Trước đó vốn đã lên kế hoạch rất tốt, cho rằng không có mảy may kẽ hở, kế hoạch hết thảy đều nghĩ đến thỏa đáng lập tức đêu vô dung, bởi vì đánh chết hắn cũng không nghĩ tới xuất hiện loại khả năng này.

- Tốt lắm... Nhậm Kiệt...

Cao Phi co rúm khóe miệng, hung hăng gật đầu nói: - Bất kể ngươi làm sao có được, nhưng xem như ngươi lợi hại! Ngươi chung ra 3600 vạn tiền ngọc chuyện hôm nay coi như xong! Chúng ta cũng không so đo với ngươi nữa!

Vốn tính toán trước đó coi như xong, nếu như có thể kiếm được 3600 vạn tiền ngọc cũng là một chuyện mừng vui lớn! Nhưng trước đó vốn không nghĩ rằng Nhậm Kiệt có thể đủ tiền chung, chỉ là vì lôi kéo Thành Vương đến đây, cho nên nói với hắn hết thảy tiền kiếm được thuộc về hắn.

Thời khắc này trong lòng Cao Phi đang rỉ máu a, càng hối hận lúc đó nói những lời này, sớm biết có thể thuận lợi lấy được 3600 vạn tiền ngọc như vậy, thì cho dù mình được chia một nửa cũng phát tài rồi.

Thành Vương Lý Thiên Thành cũng nhìn đến hoa cả mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng theo bản năng gật đầu. 3600 vạn tiền ngọc, sau này sẽ không bao giờ cần phải bực bội lo lắng, bởi vì tiền tiêu vặt bị quản lý mà không thể ra ngoài dạo chơi thỏa thích.

- Đầu ngươi không có bị bệnh chứ? lần trước bị thiết mộc ghế đánh bị thương chưa khỏi ư? Đột nhiên, Nhậm Kiệt nhìn hắn giống như là nhìn thấy quái vật, hỏi hắn vô cùng kỳ quái.

Chung cho chúng, đúng là nằm mơ! Nhậm Kiệt làm hết thảy chuyện này chẳng qua là để tuyên truyền quảng cáo, vì làm mánh lới. Tuy rằng thứ này không qua được ánh mắt một số người, nhưng trên thế giới này cũng không phải mỗi người đều là những người cả ngày suy nghĩ kia. Nhất là nghe lời đồn đại, người truyền người hiệu quả tốt hơn nhiều. Cái này có hiệu quả giống như 100 vạn bảng Anh đời trước, mọi lúc làm cho mọi người đều biết ngươi có tiền, biết ngươi rất cường đại, chưa chắc ngươi thật cần tốn tiền, đã có thể chiếm được những thứ mình muốn là đủ rồi!

Mà một bên Thường lão tứ tuy rằng cũng rất bình thường, nhưng trái tim trong ngực hắn lại nhảy loạn, trong lòng coi như chân chính bội phục sư phụ, cảnh giới đánh cuộc của sư phụ quả nhiên không tầm thường, không ngờ ở trước mắt nhiều người như vậy ở vào thời điểm này diễn trò như vậy! Ai có thể nghĩ tới những rương linh ngọc kia ở phía dưới thật ra cái gì cũng không có, chỉ có một số linh ngọc làm mặt.

- Hừ! Đương nhiên khỏe rồi! Về bị thương đó... Hả? Bởi vì trong lòng đang đau xót, khó qua, thương tâm đến rỉ máu, Cao Phi theo phản xạ trả lời một câu, nhưng nói đến một nửa câu, hắn cảm giác có gì đó không đúng: tuy rằng chuyện này đã truyền lan ra, nhưng chuyện sỉ nhục của mình đương nhiên hắn không muốn nhắc tới, lúc này bị Nhậm Kiệt nhắc tới mình còn nói tiếp... Lập tức hắn ý thức được không đúng, liền trừng mắt nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Ta xem ra ngươi còn chưa khỏe lắm! Nhậm Kiệt nhìn Cao Phi rất chăm chú rồi khẽ lắc đầu nói: - Đầu óc tốt khỏe thì không nên nói lời như vậy a, ta xem ra ngươi vẫn chưa khỏe hẳn, hãy trở về điều trị cho tốt rồi trở lại đi!

"Oành!" Cao Phi vừa nghe nói, chân khí trong cơ thể lần nữa bạo phát, y phục trên người hắn cũng theo đó bay phất phới, hai tay nắm lại cất bước đi tới, phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt: - Ngươi mắng ta! Nhậm Kiệt! Ngươi nghĩ thiếu tiền không chịu thanh toán sao?

Vừa thấy thái độ của Cao Phi, Thường lão tứ hừ lạnh một tiếng chuẩn bị ra tay áp chế hắn. Tiểu tử kia vừa mới đột phá Chân Khí Cảnh, lại muốn uy hiếp sư phụ ở bên trong Trường Nhạc Đổ Phường, quả thực là không biết sống chết mà!

Nhậm Kiệt giơ tay lên ngăn lại Thường lão tứ, cãi nhau sẽ không bởi vì ngươi tiếng lớn mà quan tâm, đồng dạng, hiện tại tình huống như vậy biểu hiện hắn cũng sẽ không có bất kỳ hiệu quả nào, Nhậm Kiệt tươi cười nhìn Cao Phi.

- Nói ra là muốn ngươi nhìn xem đầu óc mình có khỏe hay không, bên trong có tụ huyết khô cạn hay không, hay có úng nước hay không... ngươi còn không tin. Số tiền này là bổn gia chủ chuẩn bị phát triển Trường Nhạc Đổ Phường, lúc thích hợp sẽ đưa ra thưởng cho mọi người, là cho những người bằng vào vận khí thắng tiền ở sòng bạc kia, ai nói cấp cho ngươi chứ!

Nhậm Kiệt vô cùng buồn cười nói: - Trên thực tế nói ngươi đầu óc có vấn đề đã là coi trọng ngươi rồi! Kẻ ngốc cũng không nôn nóng như thế, đầu óc ngàn vạn không thể vào nước, ta xem đầu óc ngươi hiện tại là nước vào úng thủy rồi, hơn nữa vào còn không ít, còn không ngừng so đo với bổn gia chủ! Ngươi tưởng ngươi là ai?

- Nhậm Kiệt! Ngươi dám không chung tiền ư? Ngươi làm sòng bạc thua không chung tiền, huống chi... còn chưa trả lại tiền của chúng ta! Thật ra vừa rồi khi nghĩ đến lúc Nhậm Kiệt phải xuất tiền chung, Cao Phi khó bình tĩnh, mà còn xót dạ hơn. Thời khắc này nghe Nhậm Kiệt nói không chung tiền trong lòng hắn ngược lại thư thái một chút.

Bởi vì nếu như vậy, ngược lại thì đúng như tâm ý của hắn, cho nên hắn lập tức nghĩ tới kế hoạch lúc trước, lời nói lại trở về trên quỹ đạo sớm dự định, ánh mắt nhìn lướt qua Thành Vương ở bên cạnh.

- Hắn dám ư! Ta nhận ra ngươi, nhanh lên chung tiền, nếu không ta... ta đi tìm Nhậm Thiên Tung nói lý lẽ! Lý Thiên Thành vừa nghe không chung tiền cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, có phần tức giận nói.

Thường lão tứ nghe vậy trí tim co thắt lại. Vừa rồi hắn không nhìn ra được, tuy rằng chưa từng thấy vị Thành Vương này, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm như vậy cùng với tin tình báo của hắn ở Ngọc Kinh Thành, hắn mơ hồ đã đoán được một chút, bởi vì dù là một vài hoàng tử cũng chưa chắc có loại khẩu khí này.

Thường lão tứ không nhịn được cẩn thận rồi nhìn thoáng qua Nhậm Kiệt, lại phát hiện dường như sư phụ vốn cũng không hề quan tâm tới chuyện này.

- Nếu như bổn gia chủ nhớ không sai, tiền đánh bài dưới lầu đại sảnh này là có hạn chế, trên chiếu bạc dưới này cao nhất cũng chỉ có thể đánh ra... 1000 tiền ngọc, mà hiện tại các ngươi lại nói một lần thắng 3600 vạn tiền ngọc... Nhậm Kiệt nói, đồng thời cất bước đi tới bàn đánh bạc, thấy tên chia bài kia cặp chân đang run lẩy bẩy, thấy mình cũng không biết nói cái gì, hắn khẽ mỉm cười gật đầu.

Sau đó không cần tên chia bài nói, Nhậm Kiệt chỉ nhìn về phía 10 khối linh ngọc thượng phẩm còn đặt trên mặt bàn. 10 khối linh ngọc thượng phẩm này vô cùng đặc biệt, bởi vì ở bên cạnh đều có một lớp bụi màu vàng rơi ở bên cạnh, Nhậm Kiệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu chuyện gì xảy ra.

- Tự nhìn xem bên cạnh viết cái gì! Nhậm Kiệt nói, chỉ chỉ hàng chữ bên cạnh, sau đó lại gõ bàn một cái nói:

- Về phần loại thủ đoạn này của các ngươi, sớm đã biết giở trò, 10 khối linh ngọc bọc vàng bên trong, thua các ngươi chỉ mất 10 khối tiền vàng, còn thắng lại muốn 10 khối tiền linh ngọc, ngươi tưởng thiên hạ này chỉ có các ngươi thông minh hay sao? Cường đạo loại này gặp ta là bị hạn, đường này là của ta mở, nếu muốn đi qua đường này, phải để lại tiền mua đường cũng bị các ngươi qua mặt, người thông minh hơn các ngươi, ở nơi này còn rất nhiều!

Nhậm Kiệt nói một câu, đã nói cho Lý Thiên Thành cùng Cao Phi bọn họ ngay cả cường đạo cũng không bằng.

- Hừ... Không muốn chung tiền thì cứ nói không muốn chung tiền, cái gì đường đánh bạc linh tinh... chúng ta vốn không biết sòng bạc lớn ở Ngọc Kinh Thành này lại không cho tùy ý đặt tiền, cũng không nghe nói gì về hạn chế mức cao nhất. Chúng ta ngay từ đầu đã đặt như vậy, vàng, linh ngọc đều là đặt cửa, nếu thật sự tính toán, các ngươi ngay cả cái này cũng phải chung tiền! Cao Phi hừ một tiếng, sau đó lập tức sớm có chuẩn bị tăng cao giọng nói.

- Không phải... không... Tên chia bài ở bên cạnh Nhậm Kiệt vừa nghe liền cấp bách lên tiếng. Hắn chỉ là một tay chia bài, tuy rằng cũng là tay nghề sòng bạc điêu luyện, nhưng hắn chưa từng thấy loại chiến trận này, dính đến tiền đặt cửa mấy ngàn vạn tiền ngọc, cho nên vội vàng mở miệng phân bua phải trái. 

- Chó cắn người bừa bãi, có bao giờ ngươi thấy qua người nói đạo lý với chó! Yên tâm đi, chuyện không có liên quan gì với ngươi! Nhậm Kiệt quay đầu nói, an ủi một chút tên chia bài tuổi không lớn này. 

- Con bà nó! Nhậm Kiệt ngươi nói người nào? Cao Phi vừa nghe liền bùng nổ rồi, chỉ vào Nhậm Kiệt quát: - Món nợ lần trước ta còn chưa tính với ngươi đâu, đừng tưởng rằng ngươi đội cái mũ gia chủ con rối là giỏi lắm, gia chủ như ngươi này cũng không đảm đương nổi mấy ngày. Mọi người đều là bạn học, phế vật như ngươi vậy, ngay cả dũng khí lên đài đấu với ta cũng không có, trừ dùng miệng lưỡi lợi hại ngươi còn có thể có cái gì, có giỏi ngươi đừng giở trò lừa bịp, đường đường chính chính đấu một trận với ta. Nói cho ngươi biết, hôm nay tiền này ngươi chung là phải chung rồi, không chung cũng phải chung! Về phần tự ngươi quy định những thứ kia chúng ta cũng không biết! 

- Hừ... Ta bất kể những gì, ta thắng tiền, lập tức chung cho ta 3600 vạn tiền ngọc! Lý Thiên Thành nhíu sát hai hàng lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kêu lên. 

Cao Phi vừa nói ra lời như vậy, một số người trong Trường Nhạc Đổ Phường cũng cau mày, đây là đang chơi xấu mà, rõ ràng là không giảng lý.

- Đứa nhỏ! Mẹ ngươi có biết ngươi đi ra ngoài không? Có cho phép ngươi tới chỗ thế này sao, nhanh lên về nhà đi! Nhậm Kiệt cũng không có nổi giận, thậm chí không thèm để ý tới Cao Phi, hắn kêu gào càng kích động Nhậm Kiệt càng mặc kệ, ngược lại thì nhìn về phía Lý Thiên Thành. Hôm nay hết thảy chuyện Cao Phi làm hiển nhiên sớm có chuẩn bị, cuối cùng là muốn lôi kéo Lý Thiên Thành này xuống nước. 

Mà Lý Thiên Thành này quả thực có chút phiền phức, cho nên Nhậm Kiệt quyết định trước giải quyết phiền toái hắn này, rồi chậm rãi đùa chơi cùng Cao Phi. 

"Oành..." Nhậm Kiệt nói ra lời này, lập tức dẫn tới mọi người ở chung quanh cười vang một trận, bởi vì Lý Thiên Thành vốn là tuổi nhỏ, cộng thêm hắn còn rất có vẻ gia thế nề nếp mà tới chỗ thế này, lúc đòi tiền bộ dáng kích động căng thẳng, lúc này bị Nhậm Kiệt nói, lập tức. dẫn tới người ở chung quanh cười vang.

Người ở chung quanh nếu không biết chuyện gì xảy ra a, còn tưởng rằng Nhậm Kiệt cố ý đùa đứa trẻ này, cộng thêm bộ dáng của hắn, cho nên đều bật cười vui vẻ. 

Nhưng Lý Thiên Thành vừa nghe người khác nhắc tới mẫu thân hắn liền biến sắc, quay nhìn về phía Nhậm Kiệt. 

- Biết tại sao ta cho người lấy ra nhiều tiền ngọc cùng linh ngọc như vậy không? Đó cũng không phải để chung tiền cho các ngươi, bởi vì các ngươi là tới quấy rối lừa đảo, Nếu thật sự dựa theo quy củ giang hồ, nhẹ thì chặt tay các ngươi, nặng thì trực tiếp đánh chết. Sở dĩ bổn gia chủ cho người lấy tiền ra, là muốn nói cho tất cả mọi người Ngọc Kinh Thành, Trường Nhạc Đổ Phường có thực lực này, chỉ cần ngươi bằng vào bản lĩnh bằng vào vận khí thắng tiền, đều có thể từ nơi này mang đi, nhưng nếu dùng thủ đoạn giở trò lừa gạt, thì coi như cái gì cũng không lấy được, người cũng phải lưu lại chỗ ta này!

- Ngươi nghĩ rằng ta mới khai trương nên không nghĩ tới sẽ có loại người như ngươi đến đây gây chuyện sao? Ta sớm đã cho người dùng pháp thuật ghi chép lại hết thảy chuyện phát sinh ở nơi này, đến lúc đó tìm gia trưởng các ngươi nói chuyện một phen, thậm chí có thể cho tất cả người ở Ngọc Kinh Thành đều xem một chút! Nhậm Kiệt nói ra lời này vừa ra, sắc mặt Cao Phi trở nên càng khó coi, lập tức có chút luống cuống, không biết nên làm gì bây giờ, bởi vì trong kế hoạch của hắn vốn không có tính toán ứng phó với tình huống như vậy. 

- Tiền dù nhiều mấy đi nữa cũng không phải của ngươi, bị người coi là cây thương sử dụng còn không biết, muốn hay không ta cầm thứ này dẫn ngươi đi gặp mẫu thân ngươi, hoặc là đi tìm Hoàng đế chúng ta nói một chút, chuyện này hẳn có quan hệ với ngươi phải không? Nếu không có quan hệ thì lập tức đi thôi, nếu không ta có thể sẽ không khách sáo, Thành vương gia! Nhậm Kiệt trừ biết thân phận của Lý Thiên Thành, còn biết hắn vô cùng sợ mẫu thân mình, chính vì mẫu thân hắn quản lý hắn rất nghiêm khắc, cho nên hắn mới không giống như những tên quần áo lụa là khác, cho nên ở Ngọc Kinh Thành cũng không có nhiều người biết về hắn. 

Mà Cao Phi cuối cùng hiển nhiên là muốn làm cho mình xích mích với Lý Thiên Thành, thậm chí rất có khả năng hắn định gây chuyện lớn lên, một khi Lý Thiên Thành bị thương hoặc là xảy ra chuyện, thì chuyện lúc đó sẽ trở nên càng nghiêm trọng. 

Lý Thiên Thành là hoàng thúc, lão cha hắn lại là lão tổ của hoàng gia, nghe nói là ở trong tông phái cũng là nhân vật rất có thân phận. Cho nên lúc này Nhậm Kiệt vừa nói với Cao Phi, đồng thời cũng thông qua thần thức nói với Lý Thiên Thành. 

- Đừng nói nữa, ngàn vạn đừng nói nữa! Ngươi... Dám!

Lý Thiên Thành phản ứng đầu tiên là cầu xin Nhậm Kiệt đừng nói nữa, nhưng sau đó lại tức giận nhìn Nhậm Kiệt. 

- Ngoan ngoãn về nhà, nếu không ta lập tức cho người đi thông báo, hoặc là trực tiếp giao cho mẫu thân ngươi hết thảy hình ảnh ghi chép vừa rồi! Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi thật có thể dùng phương thức cường đạo này còn muốn lấy được tiền ư? Nếu như vậy, thiên hạ này đã sớm rối loạn rồi, ngoan đi, trở về đi... 

Hai người thông qua thần thức nhanh chóng trao đổi, sắc mặt Lý Thiên Thành càng thêm biến đổi rất lớn, nhưng bởi vì Nhậm Kiệt nói rất nhanh, cho nên người khác cũng không có phát hiện. 

Mà Cao Phi giờ khắc này nhất thời ngây ngẩn cả người, trong lòng còn đang suy nghĩ, nhìn đi nhìn lại không được cũng chỉ có thể dùng một biện pháp cuối cùng. Lần này dù cho mình phải bị liên lụy, cũng phải kéo theo tên Nhậm Kiệt này. Mình bị nhục còn chưa tính sổ, hắn còn dám ở trước mặt mọi người bắt ca ca mình quỳ xuống. Từ nhỏ đến lớn Cao Bằng chính là thần tượng của Cao Phi, biết Cao Bằng bị Nhậm Kiệt bắt quỳ xuống ở trước hoàng cung, Cao Phi còn phẫn nộ hơn so với chính mình sắp bị đánh chết. 

Cho nên hắn mới không tiếc hết thảy làm như vậy, hắn nghĩ rằng ở vào lúc Nhậm Kiệt vinh quang rực sáng nhất vét sạch hắn một lần. Không chỉ là ca ca, còn có Phương Kỳ, Nữ thần trong lòng mình cũng bị tên Nhậm Kiệt này hạ độc, còn muốn cái gì âm dương điều hòa, quả thực đáng chết, chém ngàn vạn đao cũng xứng đáng. 

Hết thảy chuyện này tích tụ vào nhau, để cho Cao Bằng quyết định bí quá hoá liều, hôm nay nếu như có thể náo loạn một trường là tốt nhất, đây là tính toán lúc ban đầu cùng kế hoạch của Cao Phi, sẽ lấy lại hết thảy mặt mũi, cho nên lúc ban đầu hắn gây náo loạn như vậy cũng không có ý định thật để Nhậm Kiệt có thể chung tiền, cho nên lúc nghĩ Nhậm Kiệt định chung tiền, chính hắn cũng đau lòng, cũng rối loạn. 

Hiện tại vừa khéo, bọn họ không nhận ra Lý Thiên Thành là tốt nhất, nếu như trong lúc xung đột Lý Thiên Thành bị thương hoặc là xảy ra chuyện gì, thì dù là Nhậm gia cũng không có biện pháp giải thích! Nhậm Kiệt! Hôm nay sẽ để cho ngươi biết đá biết vàng... 

- Ta sớm muộn gì phải trở về, ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta 3600 vạn tiền ngọc, chúng ta đi thôi! Ngay khoảnh khắc trong lòng Cao Phi làm ra quyết định, chuẩn bị bạo phát cuối cùng làm lớn chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thiên Thành sau mấy lần biến đổi, đột nhiên nói một câu, rồi quay đầu dẫn theo mấy người phía sau hắn cùng rời đi.

A! A! 

Lần này lập tức khiến Cao Phi sửng sốt đứng lặng ở đó: "Đi rồi ư? Như thế nào nói đi là đi vậy chứ!" 

Tất cả kế hoạch của mình đều cần có hắn để hoàn thành, vì sao hắn nói đi liền đi vậy, lại cố tình là ở vào thời điểm này. 

Hắn còn muốn gọi người kia lại cũng không còn kịp rồi. Nhậm Kiệt đưa mắt ra hiệu một cái, người cận vệ đội đã ngăn chặn ở bên ngoài, mà mấy người Cao Phi dẫn theo kia cũng đều có người của Thường lão tứ nhìn chằm chằm, muốn động cũng không thể động đậy... 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất