Tà Thiếu Dược Vương

Chương 812: Bán Thánh cũng phải chết

Ầm..." Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Thiên Châu cũng theo thân thể của nàng sinh ra một chút biến hóa, chợt bắt đầu biến hóa hình thức lớn nhỏ, mà ở trên người của nàng phóng lên cao một đạo kiếm quang, trong nháy mắt cả người Thiên Châu đã theo đạo kiếm quang này trực tiếp từ không trung đi vào hư không, chỉ là lúc thân mình sắp đi vào hư không, Thiên Châu còn khẽ quay đầu nhìn thoáng qua Đan Vô Pháp đang bị thương. Chỉ là ở dưới kiếm quang bao phủ, không có người nào có thể nhìn thấy...

- Tốt lắm, thật tốt quá, thật sự quá tốt!

- Ừm! Không yếu, uy thế này còn lợi hại hơn nhị gia năm đó!

- À! Không thích hợp a, thế nào còn không giải thích?

- Không thể nào, hắn đây là thân thể gì, đều đã có hơn một nửa rồi, cái này...

- Tại sao có thể như vậy, hắn còn là người sao? Cho dù là sinh linh hỗn độn, là Thần thú nghịch thiên cũng không có kinh khủng như vậy đâu!

- Đã qua một nửa rồi... Trời ạ... Một nửa rồi...

Trong tinh không, Ngưu Lão Nhị một mặt vừa toàn lực luyện hóa Thánh thể của Tàn Thiên Thánh Hổ rồi truyền lực lượng khổng lồ cho Nhậm Kiệt; một mặt vừa nhìn tình huống Nhậm Kiệt nhập Thánh. Đối với người khác mà nói, chuyện này tuyệt đối là đáng để triều bái, thậm chí ngay cả Tiên Vương nhìn thấy đều sẽ bị ảnh hưởng to lớn đắm chìm trong đó.

Nhưng Ngưu Lão Nhị dù sao cũng là một trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, bản thân hắn sớm đã là Bán Thánh đỉnh phong, tuy rằng giữa đỉnh phong cũng có chênh lệch rất lớn, nhưng hắn cũng là mạnh nhất.

Cho nên ngay từ đầu Ngưu Lão Nhị cũng không có coi ra gì, trong lòng còn đang không ngừng suy nghĩ, đánh giá tình huống của Nhậm Kiệt.

Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện không thích hợp, quá trình Nhậm Kiệt này nhập Thánh cũng quá dài đi, như bình thường hẳn đã sớm kết thúc rồi, nhưng hắn thì lại chậm chạp kéo dài chưa có kết thúc. Chẳng những như thế, tiêu hao càng ngày càng to lớn. Nên biết giờ này chính là luyện hóa thân thể Tàn Thiên Thánh Hổ cho hắn dùng, lực lượng đó khổng lồ biết bao.

Chờ qua một hồi sau, Ngưu Lão Nhị đều bị giật mình, đồng thời cũng cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

"Con bà nó! Một hơi luyện hóa Thánh thể khổng lồ như vậy cũng đúng là phiền người ta không bình thường!" Hắn càng giật mình hơn chính là, như thế nào Nhậm Kiệt còn không có kết thúc chứ? Hắn còn có phải là người hay không? Cho dù là sinh linh hỗn độn, là thần thú vừa mới nhập Thánh cũng không có khoa trương như vậy đâu! Đừng nói khoa trương như vậy, chỉ cần có thể đạt tới một phần mười của hắn này cũng không tệ rồi! Vậy mà trước mắt hắn vẫn còn đang không ngừng tăng lên lực lượng bản thân, rèn luyện thân thể, thánh hồn không ngừng vận chuyển trong cảm ngộ.

Nếu như thời khắc này có Tề Thiên ở đây, có lẽ sẽ hiểu là chuyện gì xảy ra, bởi vì Nhậm Kiệt tinh thông vạn pháp, đã sớm mượn Thánh nhân luận đạo hiểu biết hết thảy, sở học, cảm giác, tu luyện của hắn hết thảy sớm đã vượt ra ngoài lệ thường. Cho nên mỗi một cảnh giới hắn chỉ cần đột phá, lập tức liền nhanh chóng tăng lên với hình thức bạo phát.

Giờ khắc này, cường độ thân thể của Nhậm Kiệt, sau khi nhập Thánh cũng đã đi vào một loại trạng thái vô cùng huyền diệu, lực lượng cũng không ngừng tăng lên.

Mấu chốt là thánh hồn của Nhậm Kiệt đều từ từ làm theo hết thảy cảm ngộ trong Thánh nhân luận đạo trước kia, cái gọi là cảm ngộ lĩnh ngộ trước kia, hiện tại xem ra chẳng qua là nhìn con báo qua lỗ nhỏ (tầm nhìn hạn hẹp) mà thôi.

Giờ này rất nhiều chuyện đã có một loại rộng mở trong sáng, cảm giác hoàn toàn hiểu rõ.

Thế giới này ở trong mắt Nhậm Kiệt cũng biến thành rõ ràng, ngay cả Tiên giới cũng không còn trở nên thần bí, đã có thể mơ hồ cảm nhận được tồn tại của nó. Đây là khác biệt, cho dù Tiên Vương, không có biện pháp phi thăng, không có phương pháp đặc thù đánh xuyên qua thông đạo, không có Tiên giới đến gần loại tình huống này, cũng khó mà biết Tiên giới tồn tại, bởi vì đó chính là một cái thế giới khác ở thiên địa khác.

Nhưng Nhậm Kiệt cũng có thể cảm nhận được, dĩ nhiên, đồng thời hắn cũng cảm nhận được tấm chắn cường đại của đại thế giới kia.

Những thứ này tạm thời Nhậm Kiệt đều không nghĩ tới, hắn chỉ là sửa sang lại hết thảy sở học, lực lượng bản thân mình, tìm hiểu rõ trình độ học thức kiến thức của mình, hết thảy đều nhìn thấu đến căn nguyên. Bất quá bây giờ là có cơ hội tiếp xúc đến trình độ này, nhưng trên tất cả phương diện, hắn đều có cảm giác còn kém một chút xíu như vậy.

Hiểu rõ hoàn toàn, hiểu rõ hết thảy dường như đều không phải là dễ dàng như vậy!

Loại cảm giác này chính là một chân trong cửa một chân ngoài cửa, không trách được kêu là Bán Thánh, đúng là còn thiếu một chút xíu, xem ra thành Thánh quả nhiên không có dễ dàng như vậy. Tuy nhiên cho dù như thế vậy là đủ rồi, công pháp Nhậm Kiệt tự chế không ngừng hoàn thành, thân thể rèn luyện cường độ bao nhiêu thức tăng lên, không chút khách sáo sáp nhập năng lượng cường đại của Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ vào trong đó.

Cũng không biết trôi qua thời gian bao lâu, Nhậm Kiệt từ từ sửa sang lại hết thảy, rõ ràng cảm thấy thân thể dường như sắp đạt tới trạng thái bão hòa. Chuyện này đúng là không dễ dàng lắm, tuy rằng lần này cũng là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái làm được như thế, nhưng Nhậm Kiệt biết là nhờ có Tàn Thiên Thánh Hổ, nếu không chính mình tu luyện, cho dù mỗi ngày có Hỗn Độn linh khí, muốn nhập Thánh không có mấy ngàn năm hơn vạn năm chỉ sợ cũng khó mà đạt tới trình độ như vậy.

- À! Nàng thế nào đến đây, trong tay nàng đây là? Ngay lúc Nhậm Kiệt đang nghĩ muốn câu thông một chút với Ngưu Lão Nhị, đột nhiên phát hiện một người chạy đến. Mặc dù đối phương còn đang xuyên qua trong không gian, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt đã có thể nhìn xuyên qua không gian, tuy rằng bản lĩnh còn kém một chút khoảng cách với Thánh nhân có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp nầy, nhìn xuyên thời gian không gian, nhưng chuyện trước mắt lại có cảm giác nhìn thấu hết thảy rõ ràng sáng tỏ.

- À... Tốt lắm... Không có... Tốt lắm... Mà lúc này, Nhậm Kiệt giương đôi mắt nhìn về phía xa xa cũng làm cho Ngưu Lão Nhị phát hiện.

Thời khắc này Ngưu Lão Nhị giống như là người bình thường trong cơ thể bốc cháy lên, mặt đỏ bừng, cả người đều có cảm giác như sắp nổ tung, lực lượng tăng đến cực hạn, mà Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ cũng không còn lại bao nhiêu. Có thể nói, còn dư lại một đoàn lực lượng cuối cùng cũng đang quay chung quanh thân thể Nhậm Kiệt.

Vốn Ngưu Lão Nhị còn đang kêu khổ trong lòng vì chuyện này; vốn cho là Thánh thể của thất muội tùy tiện mấy ngón tay là đủ để người bình thường nhập Thánh, hắn cho dù đặc biệt cũng chỉ cần một cái hổ trảo là đủ rồi, đây chính là Thánh thể đỉnh phong của lão thất trong Nghịch Thiên Thất Đại Thánh a.

Nhưng thế nào đều không nghĩ tới, cuối cùng lại hoàn toàn tiêu hóa còn không có dấu hiệu đình chỉ, điều này làm cho Ngưu Lão Nhị thật muốn điên lên, hắn đang không biết phải làm thế nào cho phải, lực lượng trong cơ thể hắn đều sắp cạn kiệt, đột nhiên thấy Nhậm Kiệt chợt mở mắt nhìn về phía xa xa, tự nhiên Ngưu Lão Nhị rất cấp bách nhìn theo.

- A! Ngươi đây là... Chính ngươi lúc trước bị hao tổn còn không có khôi phục đâu, ta đã không thành vấn đề rồi! "Bịch" Lúc này Nhậm Kiệt mới đột nhiên tỉnh ngộ, vừa nhìn thấy tình huống của Ngưu Lão Nhị lập tức hắn hiểu rõ. Trước kia tuy rằng cảnh giới hắn đủ cao, nhưng đối mặt với Ngưu Lão Nhị loại Bán Thánh này, vẫn luôn có cảm giác tìm hoa trong sương mù, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bất đồng: tình huống của Ngưu Lão Nhị nhìn thấy rõ mồn một, tâm ý vừa động lập tức luyện hóa toàn bộ năng lượng của Thánh thể Tàn Thiên Thánh Hổ còn dư lại ở chung quanh thân thể mình kia nhốt đánh vào trong cơ thể Ngưu Lão Nhị.

Ngưu Lão Nhị vốn là muốn cản trở, nhưng hắn sớm đã sắp bị kiệt lực, lực lượng hết sạch, mà lần này Nhậm Kiệt trực tiếp áp chế lực lượng mạnh mẽ đánh vào trong thân thể hắn, điều này cũng làm cho hắn lập tức cảm nhận được chỗ đặc thù của lực lượng Nhậm Kiệt.

"Tên này... tên này là vừa mới nhập thánh Bán Thánh sao?"

Trong lòng Ngưu Lão Nhị vô cùng kinh hãi, lập tức cũng không khách sáo với Nhậm Kiệt. Trước kia hắn liều mạng với người ta đều chưa từng bị hao tốn tinh lực đến trình độ này, hơn nữa lúc trước hắn ở đại thế giới Táng Tiên đúng là tự hủy diệt một cái vó trâu, tuy rằng giờ này nhìn cũng không thấy có gì, nhưng đối với hắn vẫn phải có ấn tượng nhất định! Lúc này Nhậm Kiệt nhốt đánh vào trong thân thể hắn lực lượng cuối cùng của Tàn Thiên Thánh Hổ kia, đủ để đền bù hết thảy.

"Ầm..." Đúng lúc này, trong tinh không cách đó không xa một đạo kiếm quang từ tinh không mênh mông xuất hiện, một thân ảnh từ trong đó rút kiếm đi ra.

Ngưu Lão Nhị dường như căn bản không nhìn thấy Thiên Châu, hoặc là nói hắn vốn lười để ý tới. Nhậm Kiệt ở đại thế giới Táng Tiên vượt cấp mà chiến hắn từng kiến thức qua, còn từng nghe lão đại đề cập rất nhiều sự tích kinh khủng của Nhậm Kiệt. Trên thực tế đừng nói gì khác, chỉ là vừa rồi Nhậm Kiệt tá lực đả lực, mượn Tàn Thiên Thánh Hổ cứu hắn thoát ra cũng đã rất kinh người rồi!

Tuy rằng Tàn Thiên Thánh Hổ lúc đó không phải trạng thái bình thường, nhưng có thể ở dưới tình cảnh đuổi giết của Tàn Thiên Thánh Hổ làm được như thế, Ngưu Lão Nhị tin tưởng cho dù là Bán Thánh bình thường đến đây đều không làm gì được Nhậm Kiệt. Không đúng... Bán Thánh bình thường đến đây khẳng định sẽ chết thẳng cẳng, Nhậm Kiệt trước khi chưa có đột phá cầm Kim Cô Bổng đã đủ kinh khủng, hiện tại thì...

Cho nên hắn căn bản đều lười để ý tới Thiên Châu, Nhậm Kiệt mới vừa đột phá, có người lại tới cho hắn luyện tập, chỉ có thể nói hắn vận khí tốt!

Mà lúc này, Nhậm Kiệt đã thu liễm hết thảy lực lượng, giờ phút này hắn giống như lúc đầu hắn chuyển kiếp tới đây ở trạng thái bình thường nhất, rửa sạch hết bụi trần, trở lại nguyên trạng, không có một tia lực lượng dao động, thoạt nhìn như tùy ý đứng giữa hư không.

Dĩ nhiên, nếu nói hắn là người bình thường, cũng không có người nào tin tưởng, nơi này chính là trong tinh không vũ trụ, người bình thường làm sao có thể đứng ở chỗ này. Huống chi vừa rồi Tàn Thiên Thánh Hổ đánh trên Kim Cô Bổng, sau đó lực lượng phản chấn tạo thành dao động kịch liệt ở chung quanh, thời khắc đó cho dù Kim Tiên đến đây cũng không dám nói có thể giữ được tánh mạng, đừng nói chi là người bình thường.

- Ngươi... Lại đột phá? Đột nhiên, Thiên Châu cất bước đi ra, cho tới bây giờ nàng đều không nói gì, đều là trực tiếp động thủ cũng không nhịn được khẽ nhíu mày nhìn về phía Nhậm Kiệt. Nàng mơ hồ cảm nhận được hiện tại Nhậm Kiệt có gì đó không đúng, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, khiến Thiên Châu từ trước tới giờ rất ít khi chủ động lên tiếng cũng không nhịn được hỏi như vậy.

Bình thường mà nói, hiện tại cho dù Tiên Vương đứng ở trước mặt nàng, nàng cũng không hề để ý, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, nàng lại có một loại cảm giác sờ không tới, nhìn không thấu... điều này làm cho Thiên Châu không nhịn được bật thốt lên hỏi thăm.

- Không sai, mới vừa đột phá! Đang muốn tìm người đánh một trận, tìm xem xúc cảm đây! Tới rất đúng lúc! Lần này cô nương tới đây thật tốt quá, cũng quá đúng lúc! Đến đây đi! Để xem thanh kiếm của nàng kia có đủ sắc bén hay không, có đủ để bổn gia chủ đánh mấy quyền hay không? Thiên Châu mấy lần ra tay, thời khắc này Nhậm Kiệt cũng không có bất kỳ nhiều lời, chỉ vươn tay ra ngoắc ngoắc gọi nàng... Ngay lúc mình vừa mới đột phá nhập Thánh lại chạy tới, ở vào thời điểm này Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể dùng duyên phận để hình dung, có duyên phận như vậy, không đánh nàng ta cho mặt nở hoa đào, không xử lý ân oán trước đây một chút, thật đúng là xin lỗi nàng cùng thanh kiếm trong tay nàng kia.


Nhậm Kiệt không lớn gan giống như Ngưu Lão Nhị, hắn sớm đã chú ý tới thanh kiếm trong tay Thiên Châu. Vốn hắn cũng không biết Thiên Kiếm, hắn chỉ bằng vào cảnh giới cùng nhãn lực bản thân, phát hiện Thiên Kiếm này không giống tầm thường.

Có thể nói lúc này Thiên Châu mang tới cho hắn một chút xíu cảm giác khác thường, gần như phần lớn đến từ trên thanh kiếm này. Lực lượng của Nhậm Kiệt vẫn luôn thay đổi thất thường, không thể đơn thuần so sánh với tình huống bình thường... đây cũng là nguyên nhân hắn thường có thể vượt cấp mà chiến, có thể phát huy vượt qua cảnh giới bản thân.

Mà giờ này nhập Thánh, ngay cả Ngưu Lão Nhị đều bị giật mình, phát ra từ đáy lòng biết từ nay về sau trong trời đất này, không ai có thể dễ dàng làm gì được Nhậm Kiệt. Mà giờ này, mặc dù chỉ là một tí ti khác thường, hơi có chút xíu cảm giác uy hiếp, cũng đủ để Nhậm Kiệt chú ý rồi.

Đột phá, thật sự đột phá!

Mặc cho Thiên Châu tâm như kiếm, thời khắc này cũng không khỏi chấn động, quá kinh khủng! Nàng biết rõ Nhậm Kiệt đột phá tuyệt đối không phải là cảnh giới Tiên Vương bình thường, bởi vì chính nàng cũng đã mượn Thiên Kiếm đạt tới cảnh giới Tiên Vương.

Mà thời khắc này Nhậm Kiệt tạo cho nàng cảm giác, thậm chí đã vượt qua uy thế, uy áp của vị Đại Đế Tiên giới giáng xuống tiên chỉ Tiên giới lúc trước. Tuy rằng hắn chỉ là tùy ý đứng ở nơi đó, nhưng loại cảm giác này lại phát ra từ trong ra ngoài. Nếu như không phải tay cầm Thiên Kiếm, Thiên Châu thậm chí không biết trước mắt Nhậm Kiệt như thế nàng có cảm nhận được đáng sợ như giờ này hay không? Nàng cũng không biết làm sao có thể hỏi một câu với thái độ khác thường như vậy!

Tuy rằng sau khi Thiên Châu nghe Nhậm Kiệt nói trong lòng cũng bị chấn nhiếp, bởi vì điều này cũng quá khó tin đi! Hoàn toàn là chuyện không có khả năng! Thề mà hết thảy cố tình đang ở trước mắt. Ở trên đại thế giới, lại có người bước chân vào cảnh giới Bán Thánh, hắn còn là người sao?

"Ông..." Loại đả kích này quá lớn, lớn đến ngay cả một người như Thiên Châu đều thiếu chút nữa dao động... nhưng đúng lúc này trên Thiên Kiếm tản ra một loại kiếm ý vô tận, kiếm ý này không ngừng bao phủ toàn thân Thiên Châu, kiếm ý này vọt thẳng lên bầu trời, không sợ hết thảy, dám nghênh chiến với Nhậm Kiệt.

- Bán Thánh cũng phải chết! Sát... "Ầm..." Vốn tâm thần Thiên Châu đang bị ảnh hưởng, trong nháy mắt bị ảnh hưởng của Thiên Kiếm, trong mắt trở nên kiên cố hơn kiên quyết hơn, một kiếm vạch từ dưới mà lên trực tiếp tách không gian vạn dặm.

Không nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào, nhưng khu vực Thiên Kiếm cắt qua, trực tiếp một phân thành hai, dường như muốn trực tiếp tách rời bầu trời vũ trụ này.

- A! Kiếm tốt! Thấy biến hóa của Thiên Kiếm ảnh hưởng tới Thiên Châu, trên mặt Nhậm Kiệt lộ ra một vẻ cười bình thản, cơ hội khó có được trông thấy thanh kiếm tốt như vậy. Thanh kiếm này cũng giống như Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt, đều không phải là pháp bảo siêu cấp của đại nhân vật nào trực tiếp luyện chế thành. Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được đây là quá trình chủ nhân trước kia của thanh kiếm từng bước một mang theo thanh kiếm này lớn lên.

Trên thực tế, Nhậm Kiệt đã đoán đúng, thanh kiếm này chính là Thiên Kiếm thuộc về Thiên Kiếm đạo nhân, cũng chỉ có Thiên Kiếm của Thiên Kiếm đạo nhân mới có thể có thành tựu loại này, uy lực vô hạn đến gần Hỗn Độn Chí Bảo.

"Bùng... Bùng... Ầm..." Nhậm Kiệt cười nhìn Thiên Châu ra tay, nhưng cũng không có né tránh, mắt thấy uy thế tách rời hết thảy kia tới gần, Nhậm Kiệt mới đột ngột dựng lên một ngón trỏ tay phải, ngón tay chậm rãi điểm tới phía trước một cái.

Mặc dù chỉ là một ngón tay điểm tới phía trước, nhưng trong nháy mắt ngón tay của Nhậm Kiệt này ở trong mắt Thiên Châu, lại có một loại to lớn bao trùm thiên địa vượt qua tinh tú, có một loại cảm giác nghiền ép hết thảy, diệt sát chúng sinh. Ở dưới ngón tay này, mặc dù Thiên Châu ra tay ở cách xa vạn dặm, đều có cảm giác giống như con kiến sắp bị ngón tay người dí chết.

Không thể nào, cho dù Bán Thánh thì như thế nào, thanh kiếm này làm cho mình tăng lên tới trình độ này, uy thế của Thiên Kiếm không e ngại bất kỳ Bán Thánh, hắn là Bán Thánh, vậy mình phải chém Thánh.

Ngay lúc Thiên Châu thầm nghĩ trong lòng, lực lượng trên ngón tay Nhậm Kiệt đã va chạm với lực lượng trên thân kiếm của Thiên Châu, xa xa bạo phát ra tiếng nổ vang va chạm, từng tầng lực lượng, trận pháp trong hư không bị chém tách ra. Đừng thấy chỉ là một chỉ điểm ra, nhưng lực lượng, uy lực lại kinh khủng tới cực điểm, vượt qua một kích toàn lực của Tiên Vương đỉnh phong: đây là Bán Thánh, huống chi là Nhậm Kiệt ra tay, phương thức còn vượt hơn xa Bán Thánh bình thường.

Vô số trận pháp, cấm chế lợi dụng quy tắc lực lượng quấn lấy, tạo thành một ngón tay vô cùng to lớn, tầng tầng khuếch tán ra phía ngoài, cuối cùng đánh tới trên thân kiếm này.

Thiên Kiếm chém ra uy lực vô tận, tinh cầu, tinh không đều phải trực tiếp một phân thành hai, nhưng một lóng tay của Nhậm Kiệt này lại càng kinh khủng hơn, cuối cùng lại chặn lại một kiếm này không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi Thiên Châu cầm trong tay Thiên Kiếm, cùng một kiếm kia đồng dạng đến gần Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt dường như rất tùy ý điểm ngón tay vào mũi Thiên Kiếm của Thiên Châu.

Lực lượng ầm ầm nổ tung, Thiên Châu giống như cánh diều đứt dây bay ra ngoài, nếu không nhờ Thiên Kiếm kia phát ra hào quang giúp nàng ngăn chặn phần lớn uy lực nổ tung va chạm kịch liệt kia, thì lần này đủ để nàng vĩnh biệt cõi đời rồi!

"Phốc..." Trong miệng Thiên Châu phun ra máu cùng nội tạng, thân thể vỡ vụn, lại dưới trợ giúp của Thiên Kiếm đang khôi phục nhanh chóng, hai mắt của nàng trong quá trình bị đánh bay đi vẫn nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt, không dám tin: không tin Nhậm Kiệt chỉ động một ngón tay liền chặn lại một kích toàn lực của nàng, chặn lại Thiên Kiếm.

"Bịch..." Đúng lúc này, đột nhiên ở phía sau Thiên Châu xuất hiện một thân ảnh vừa lúc đón chặn Thiên Châu còn đang bay về phía sau.

Lực lượng này quá mức to lớn, làm cho thân thể Đan Vô Pháp đón đỡ Thiên Châu phát ra tiếng xương vỡ vụn, nhưng trong cặp mắt tối om của Đan Vô Pháp lại giống như không có chút cảm giác nào.

Nhưng không quản cổ lực lượng này mãnh liệt cuồn cuộn cỡ nào, đáng sợ dường nào, Đan Vô Pháp lại chỉ là ôm chặt lấy Thiên Châu, trợ giúp nàng triệt tiêu lực lượng khổng lồ trên người nàng.

- Tại sao lại là ngươi, buông ta ra! Ngươi không có chuyện gì ở nơi này! Cút ngay! Thiên Châu bị Đan Vô Pháp ôm chặt, phẫn nộ muốn vùng vẫy đi ra lại lần nữa động thủ, chỉ tiếc mặc dù nàng có Thiên Kiếm trợ giúp, nhưng vừa rồi tiêu hao quá to lớn, mà lúc này hiển nhiên Đan Vô Pháp cũng đã từng trải qua rất nhiều lần, lực lượng cũng cường đại đến mức khiến người ta khiếp sợ, nên nàng liều mạng vùng vẫy cũng không có bất kỳ hiệu quả nào.

- Ta muốn mang nàng đi, vĩnh viễn rời khỏi phương thiên địa này! Đan Vô Pháp lại không để ý tới Thiên Châu vùng vẫy, trong hai mắt tối om giống như tinh không bị hủy diệt, lại giống như hai cái hắc động xoay tròn ở trong đó.

Đan Vô Pháp, anh vợ của Nhậm Kiệt, người này là người rất đặc biệt. Một lần kia bị Thiên Châu đuổi giết, chính là hắn có ý tương trợ, lúc đó Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được hắn có chút đặc thù, nếu như hắn thật sự ra tay có trốn thoát hay không cũng khó nói.

Đừng nói chi là Đan Diệu đã từng nói rất nhiều chuyện, điều này làm cho Nhậm Kiệt đối với cả Đan Tiên Giáo đều rất khó chịu, nhưng lại vô cùng xem trọng vị Đan Vô Pháp này.

Hết thảy hành động của hắn đều rất có ý tứ, bao gồm tiên môn mở ra, lúc Nhậm gia đại chiến cùng Tiên giới, Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được hắn có mặt ở đó, nhưng không có ra tay, cuối cùng lặng yên không tiếng động rời đi trước.

- Muốn đi thì ngươi rời đi! Buông ta ra... Thiên Châu liều mạng vùng vẫy, nhưng thời khắc này từ trong hai mắt Đan Vô Pháp tản ra tia sáng tối đen như mực, không ngừng bắt đầu trói buộc Thiên Châu.

"Ông..." Đột nhiên, Thiên Kiếm hơi run một chút, có một loại ý muốn cắt phá trói buộc của Đan Vô Pháp.

- Ngài muốn hại chết nàng sao? Ngài đã chọn nàng, chẳng lẽ là để cho nàng chịu chết sao? Một mặt vọt tới trước không nhất định là biểu hiện cường đại! Thế giới này là con đường ngài đã đi qua, nàng có đi thế nào đi nữa cũng không vượt qua được ngài. Hơn nữa phương thiên địa này không có Chân Thánh sinh ra đã chú định sẽ bị hủy diệt trong tranh đấu lần này, ngài là muốn cho nàng thừa kế đạo chính thống của ngài, hay là muốn phát tiết một điều chính ngài không thích? Ngài xem rồi làm đi! Đan Vô Pháp giống như là tán gẫu với bằng hữu, rất bình tĩnh nói với Thiên Kiếm đang không ngừng tách rời ra lực lượng màu đen của hắn, muốn trợ giúp Thiên Châu thoát khỏi trói buộc của hắn.

Mà ngay lúc Đan Vô Pháp nói dứt lời, Thiên Kiếm đột nhiên bình tĩnh lại, cho dù Thiên Châu muốn kêu gọi cũng không có phản ứng quá lớn.

Đan Vô Pháp thì lại lần nữa nhìn về phía Nhậm Kiệt, bất quá nhìn hắn luôn khiến cho người ta có cảm giác rất đặc biệt, rất... khác thường...

Thấy Đan Vô Pháp nhìn về phía mình, Nhậm Kiệt cười.

- Anh vợ nói chuyện, tự nhiên không có vấn đề, một đường đi bình an. Nha đầu ta sẽ chiếu cố tốt! Yên tâm đi! Cho dù phương thiên địa này thật sự có nguy hiểm sẽ hủy diệt, xem như nữ nhân của bổn gia chủ, các nàng cũng sẽ không có chuyện gì! Nhậm Kiệt đồng dạng nhìn vị anh vợ của mình cười nói, rất là tán thưởng.

Về phần những ân oán với Thiên Châu kia, trên thực tế với Nhậm Kiệt xem ra, cũng chưa nói tới ân oán cái gì, chẳng qua nếu hôm nay không có Đan Vô Pháp xuất hiện, Nhậm Kiệt cũng sẽ không khách sáo. Cho dù Thiên Châu này có chút đặc biệt, nhưng đối với Nhậm Kiệt mà nói, địch nhân chính là địch nhân, những thứ gì khác không trọng yếu.

- ... Chiếu cố tốt nha đầu! "Ầm..." Đan Vô Pháp nghe Nhậm Kiệt nói xong, nói đến Đan Diệu thanh âm hơi dừng lại, nhưng sau đó đột nhiên hai mắt nhìn ra tinh không vô cùng, trong nháy mắt hai luồng sáng chiếu thẳng vào tinh không mênh mông, dường như tia sáng muốn đánh xuyên qua nơi đó.

"Ông..." Lúc này, Thiên Kiếm kia rồi lại không chịu Thiên Châu khống chế, tản ra một đạo kiếm quang đi theo Đan Vô Pháp trực tiếp phá mở bầu trời vũ trụ tinh không mênh mông.

- A... Thiên Kiếm! Chuyện gì xảy ra, Thiên Kiếm của lão tứ tại sao lại ở trong tay nàng? Đây là... Thời khắc này Thiên Kiếm lại lần nữa bạo phát uy lực, làm cho Ngưu Lão Nhị vừa mới luyện hóa lực lượng không có để ý chung quanh chợt thức tỉnh.

Có Thiên Kiếm lực lượng này, trong nháy mắt trong tinh không nơi này đã rung chuyển vỡ vụn mở ra một cái thông đạo, tấm chắn đại thế giới dĩ vãng rất khó mở ra, giờ này được mở ra, cũng bởi vì giờ này đại thế giới đang điên cuồng chiến đấu, rung chuyển, cũng bởi vì Đan Vô Pháp hiển nhiên cũng sớm có chuẩn bị, cộng thêm Thiên Kiếm trợ giúp.

Chỉ có điều đây là chuyện phát sinh trong nháy mắt, Đan Vô Pháp mang theo Thiên Châu còn đang vùng vẫy bay đi.

Đúng lúc này, đột nhiên Nhậm Kiệt cảm nhận được đầu ngón tay hơi nóng lên, nhìn thoáng qua. Vừa rồi ngăn cản một kích toàn lực của Thiên Kiếm, tuy rằng Thiên Châu không phát huy ra uy thế chân chính của Thiên Kiếm, nên Nhậm Kiệt không đến mức xuất hết toàn lực, nhưng ở dưới kiếm ý của Thiên Kiếm, ngón tay Nhậm Kiệt vẫn bị thương một chút, thời khắc này có một giọt máu đang chảy ra.

Nhậm Kiệt vừa động tâm ý, trong nháy mắt giọt máu tươi bị thương kia phát sáng, rất nhiều thứ hàm chứa trong đó. Nhậm Kiệt tiện tay bắn ra, trong nháy mắt giọt máu tươi nhanh chóng bay theo Đan Vô Pháp bọn họ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất