Chương 40: Tôi có thù oán gì với anh hả 2
Điền Vĩ Cường gật đầu, trên tường của hai tầng trên dưới của căn biệt có treo rất nhiều thanh kiếm samurai, rất không phù hợp với thân phận là một doanh nhân đứng đắn của anh ta.
“Ngoài ra, thông gió và ánh sáng trong căn biệt thự này không đủ.”
Quản lý Cao hùng hồn nói: “Phong thủy có mây: âm dương là nguyên lý của trời đất, ánh sáng thuộc dương, bóng tối thuộc âm, chỉ khi âm dương cân bằng thì vạn vật mới phát triển. Nếu căn biệt thự muốn cân bằng âm dương, hệ thống thông gió và chiếu sáng hợp lý là điều không thể thiếu …”
“Dương khí quá mạnh thì của tài khí khó tụ; Âm khí quá mạnh thì bệnh tật quấn thân. Chỉ khi âm dương cân bằng thì mới có vận may phát tài, sức khỏe dồi dào …”
Tài ăn nói của quản lý Cao rất tốt, một loạt lý luận phù hợp với thực tế đã khiến Điền Vĩ Cường gật đầu liên tục.
Hai người nói chuyện liền hai tiếng đồng hồ, Điền Vĩ Cường rất hài lòng với những sửa đổi do quản lý Cao đề xuất, hiện anh đang chờ bản vẽ thiết kế.
Chỉ cần xác nhận lag chính xác, vậy thì căn biệt thự sẽ bắt đầu được trang hoàng lại.
Liêu Văn Kiệt chỉ nghe không nói, không hiểu thì chính là không hiểu, không có gì phải xấu hổ, ngược lại không hiểu mà tỏ ra là hiểu, cố tạo ra cảm giác tồn tại cho bản thân mới sẽ gây ra trò cười.
“Quản lý Cao, không phí lời nhiều nữa, tôi sẽ giao căn biệt thự này cho anh, nhanh chóng làm ra bản vẽ càng sớm càng tốt, để tôi nhờ vào phong thủy đề tăng tài vận.”
“Anh Điền lại nói đùa rồi, anh có phúc tinh cao chiếu, cho dù không hợp phong thủy của căn biệt thự này này, tài vận của anh sẽ vẫn rất dồi dào.”
“Hahaha ----”
Điền Vĩ Cường đang cười, đột nhiên có tiếng mắng chửi vang lên từ hướng vườn ngoài nhà, ngay sau đó liền ồn ào đi đến cửa chính trong nhà.
Anh ta đứng dậy với vẻ mặt không vui, chỉ thấy một người đàn ông đang cầm súng đi vào, tay cầm lựu đạn, dọa cho đám tiểu đệ liên tục lui về sau không dám lại gần.
“Điền Vĩ Cường, mày mau ra đây! Mau thả anh em của tôi ra, nếu không hôm nay chúng ta sẽ đồng vu quy tận!”
Người đàn ông mang súng chính Sử Lập Tiêu, giống như A Uy bên cạnh Điền Vĩ Cường, có duyên với bị Liêu Văn Kiệt cách nhau một cánh cửa trong nhà vệ sinh.
Sử Lập Tiểu, Tán Thống Lợi và Thoát Khổ Hải, ba anh em sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, dựa vào những trò lừa đảo và bắt cóc để kiếm sống. Hai người trước đã ăn trộm ở khách sạn, cướp đi cuộn phim rất quan trọng đối với Điền Vĩ Cường, một khi cuộn ảnh này bị cảnh sát lấy được thì cho dù đám luật sự mà anh ta bồi dưỡng bao lâu đi nữa cũng không thoát khỏi bị ngồi tù cả đời.
Đối mặt với sự đuổi giết của Điền Vĩ Cường, Sử Lập Tiểu đã rất hoảng sợ, chuẩn bị giao cuộn phim cho cảnh sát, nhưng Tán Thống Lợi sao lại bị ma xui quỷ ám gì lại ăn nhịp với Thoát Khổ Hải, quyết định bất chấp nguy hiểm làm một chuyến mong được giàu sang.
Bọn họ dùng cuộn phim để đe dọa Điền Vĩ Cường, đòi lấy mười triệu tệ coi như phí vất vả.
Điền Vĩ Cường là loại người nào chứ, khi hắn giết người phóng hỏa thì ba anh em bọn họ vẫn còn mặc tả bú sữa, sao có thể để bọn họ thao túng chứ.
Tất nhiên, Thoát Khổ Hải đã bị giết, Tán Thống lợi thì bị nhốt ở tầng hầm dưới đất.
Sử Lập Tiêu thì đầy nghĩa khí, mang theo cuộn phim một mình xông vào biệt thự, ba anh em bọn họ đã chết một, bị bắt một, anh ta dù liều mạng cũng phải cứu được Tán Thống Lợi ra ngoài.
Nhìn thấy Sử Lập Tiêu có súng và lựu đạn, quản lý Cao tái mặt, Liêu Văn Kiệt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi đúng lúc.
“Hai vị đừng sợ, chỉ là một tên điên mà thôi, hai vị hãy đợi một chút, tôi đi một chuyến rồi về.”
Điền Vĩ Cường cười haha, nói với tên lâu la ở bên cạnh: “Tang Cửu, mày bồi hai vị tiên sinh này một lát đi, chiêu đãi thật tốt, không được sơ suất.”
“Vâng, đại ca.”
Tang Cửu lạnh lùng gật đầu, hùng hổ ngồi đối diện với Quản lý Cao và Liêu Văn Kiện, để lộ con dao găm lạnh lẽo sắc bén ở bên hông, khiến hai người càng thêm hoảng sợ.
Rõ ràng, tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát của Điền Vĩ Cường một chút, cũng không ra vẻ thương nhân đứng đắn được nữa.
Vì vậy, nếu có thể làm được, ngay cả quản lý Cao và Liêu Văn Kiệt anh ta cũng sẽ giải quyết luôn.
Suy cho cùng, đó là chuyện liên quan đến tài sản và tính mạng, không muốn gây thêm rắc rối thì cách tốt nhất là khiến những ai biết chuyện phải im miệng.
Không im được thì cũng không sao, một cú lửa liền mất luôn miệng mà thôi.
“Lần trước thằng nhóc mày chạy trốn, lần này mày tự tìm đến cửa, tao xem mày chạy đằng nào!”
A Uy chế nhạo đi xuống lầu, thấy rõ khẩu súng trong tay Sử Lập Tiêu, không khỏi bật cười: “Cầm súng giả, dọa ai đấy?”
“Nếu mày có gan thì cứ thử xem! Tao cảnh cáo bọn mày, mau thả anh em tao ra, nếu không hôm nay cả đám cùng chết!”
Sử Lập Tiêu lắc lắc quả lựu đạn, không cần biết đó là thật hay là giả, hắn cá sẽ không ai dám liều mạng.
Kẻ liều thì không sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh thì lại sợ kẻ liều mạng!
Nhìn thấy Sử Lập Tiêu thực sự định liều mạng, A Uy cũng có hơi sợ: “Không biết có phải thật hay không, cho dù là lựu đạn thật thì mày có biết dùng nó không?”
“Không cần mày nhiều chuyện…”
“Đừng nhúc nhích, giơ tay lên.”
Tiếng quát chói tai cắt lời Sử Lập Tiêu, Ngô Lạc Thiến cộng sự Morris khoan thai đi đến … Không, cả hai đều đến sớm.