Chương 56: Tôi có một giáo viên 3
“Anh Kiệt, anh còn biết xem dãy số trúng thưởng của xổ số à?” Hai mắt Châu Tinh Tinh lập tức tỏa sáng.
“Tất nhiên là biết, nhưng tôi sẽ không nói đâu, anh quên chuyện đó đi.”
Liêu Văn Kiệt xua tay: “Lúc thầy tôi truyền đạo cho tôi đã nói rồi, chỉ có thể dùng kỹ năng này để hành thiện tích đức, nhất định không được dùng để tư lợi cho bản thân, nếu không thì chắc chắn đại họa ngập đầu, ắt gặp phải tam tai cửu nạn.”
“A Kiệt, cậu vừa mới nói “Nếu như không thực sự cần thiết”, câu này có ý gì?”
Ngô Lạc Thiến ngắt lời Châu Tinh Tinh, để Liêu Văn Kiệt nhanh chóng nói vào chuyện chính. Không cần biết là thật hay là giả, câu chuyện này chắc chắn có ý nghĩa gì đó.
“Nếu như chỉ nhìn riêng tướng mạo của A Thiến thì không thấy gì; nếu chỉ nhìn riêng tướng mạo của A Cao cũng không thấy gì, thế nhưng…”
Liêu Văn Kiệt nói đến đây thì dừng lại, nhắm chặt hai mắt, sau đó chầm chậm mở ra: “Nếu như hai người ở chung một chỗ, vậy thì A Cao sẽ gặp họa sát thân, sẽ rơi từ trên cao xuống, chết ngay tại chỗ.”
“Tai nạn máy bay?”
“Cũng không cao như vậy.”
“...”
“...”
“...”
Bởi vì chuyện này rất không đáng tin cậy, thế nên ba người Châu Tinh Tinh cũng nhanh chóng mất đi hứng thú.
Liêu Văn Kiệt thấy thái độ của bọn họ như vậy thì chỉ có thể lựa lời mà nói: “Trên đời này không có thuốc hối hận, đừng chờ đến tận khi mất đi rồi mới ước giá mà trước kia đừng làm. Mọi người nhất định phải ghi nhớ những lời hôm nay tôi nói!”
“A Thiến, A Cao, một ngày nào đó trong tương lai, hai người sẽ trên cùng một chiếc máy bay từ Nghê Hồng về Hong Kong. Trên máy bay có một vị thám tử Nghê Hồng và vợ con ông ta, và còn có cả những tên tội phạm giết người…”
(Nghê Hồng: Nhật Bản)
“Sau đó thì sao?”
Ngô Lạc Thiến đột nhiên hứng thú, bởi vì cô vừa phá được một vụ trọng án, thế nên cảnh ti Hoàng đã phê duyệt ngày nghỉ phép cho cô, cô đang chuẩn bị đến Nghê Hồng du lịch mấy ngày.
“Tình huống cụ thể thế nào tôi không thấy được rõ lắm, nhưng sau đó thấy được mọi người vẫn nhảy nhót tưng bừng, thế nên chắc là chuyện trên máy bay chỉ là kinh sợ chứ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Liêu Văn Kiệt nói đến đây thì khẽ nhíu mày: “Nhưng còn vị thám tử Nghê Hồng kia thì rất thảm, bởi vì thực thi công lý mà bị trả thù, vợ con bị nhóm tội phạm cho nổ chết, A Cao cũng không may mắn thoát được, rơi từ trên cao xuống, nát bét…”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Michael lau mồ hôi: “Anh Kiệt, đừng đùa giỡn kiểu này, em thấy hơi sợ rồi đó!”
“Tin hay không tùy mọi người, tôi cứ dặn trước như vậy. Nếu mọi người gặp phải thì chú ý một chút, nếu không gặp được… Thì tất nhiên là tốt rồi.”
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!
Nếu không biết thì không sao, nhưng nếu biết mà còn giả vờ như không biết thì… Xin lỗi, loại chuyện này Liêu Văn Kiệt không làm được.
“À đúng rồi, về người thám tử kia, mặc dù tôi không nhìn rõ tướng mạo nhưng khi ông ta ở trên máy bay thì bên cạnh ông ta có một món đồ chơi lớn bằng nhung…”
“Không phải chứ, anh Kiệt, chi tiết này mà anh cũng nhìn thấy? Thần tiên à?”
Châu Tinh Tinh tỏ vẻ không tin, nghiêm mặt nói: “Trừ khi anh nói cho em biết dãy số trúng thưởng ngày mai, nếu không thì anh đang nói vớ vẩn.”
“A Tinh, tôi cũng vừa mới nhìn thấy tương lai của anh đấy.”
“Như thế nào? Có phải thăng chức tăng lương, sau này làm cục trưởng không?”
“Mơ mộng hão huyền, mấy ngày nữa, đến cảnh sát giao thông anh còn chẳng làm nổi, bị vùi dập giữa chợ!”
Cơm nước xong xuôi, Michael chủ động làm sứ giả hộ hoa, nhiệt tình đưa Ngô Lạc Thiến về nhà.
Châu Tinh Tinh đang định chuồn mất thì lại bị Liêu Văn Kiệt tóm lại, kéo đi siêu thị.
Nhà thì dọn dẹp xong, nhưng chưa có bàn chải đánh răng, khăn mặt, giấy vệ sinh… Đây đều là nhu yếu phẩm, Liêu Văn Kiệt định mua một lần cho xong luôn.
Gần một tiếng sau, Liêu Văn Kiệt và Châu Tinh Tinh xách theo túi lớn túi nhỏ đứng dưới tầng một chờ thang máy.
“Anh Kiệt, chuyện liên quan đến sổ xố ý, anh có nghiêm túc không đó?”
“Phép khích tướng không có tác dụng với tôi đâu, lệnh thầy khó cãi, tôi đã nói không là không.”
“Anh Kiệt, không phải thầy anh nói làm việc tích đức sao, anh nói cho em dãy số là giúp em chứ không phải anh tư lợi bản thân, đúng không?”
Châu Tinh tinh cơ trí nói: “Anh nghĩ mà xem, anh cho em biết dãy số, trúng thưởng em chia cho anh một nửa. Như thế là anh đã cứu vớt cuộc đời con quỷ nghèo này, làm việc tích đức, không tư lợi cá nhân.”
“Nói cứ như anh là người nghèo vậy.”
“Nghèo thật mà, yêu đương tốn kém lắm. A Mẫn không chỉ móc sạch thân thể em mà còn móc sạch ví tiền em. Hai hôm nữa em muốn đến gặp cha mẹ cô ấy, anh xem, em chẳng có đồng nào, muốn mua một món quà gặp mặt cũng không mua nổi.”
“Chuyện nhỏ thôi, quen thuộc là xong rồi.”
“Nhưng em không muốn có thói quen này.”
“Tôi không nói anh, tôi nói cha mẹ A Mẫn quen là được.”
“Fuck, làm gì có người anh em nào như cậu, lúc nào cũng châm chọc tôi!”
Châu Tinh Tinh mặt buồn rười rượi: “Nói thì có lẽ cậu không tin, nhưng nếu như có người nào đó cho tôi một vạn để tôi ăn một đống phân thì chắc tôi có thể ăn cho người đó tán gia bại sản.”