Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 51: Con cờ xa.

Chương 51: Con cờ xa.


Trăng sáng sao thưa.
Trong đình viện.
Hôm nay là đại thọ lần sáu mươi của Chu Dịch, mời lão Bạch đến uống rượu.
Một chén mì.
Bốn món nóng, bốn món nguội.
Do đầu bếp Lưu của nhà bếp nhỏ làm, thằng nhóc năm xưa chỉ có thể đi theo sau lưng cha hắn cắt rau, hiện giờ đã thành trò giỏi hơn thầy, tay nghề còn giỏi hơn cả cha hắn.
Lưu đầu bếp nổi tiếng khắp Thần kinh, những thương gia giàu có khá giả bình thường không thể thưởng thức được tay nghề của hắn, vậy mà những việc vặt trong Thiên Lao lại chẳng làm thiếu việc nào.
Nhiều quy củ, bạc ít.
Chu Dịch tò mò hỏi hắn, tại sao lại thích công việc này?
“Chu gia, ngài tuổi trẻ tài cao, làm sao biết được mùi vị của nỗi sầu? Bình dân bá tánh như ta không dễ sống, mọi chuyện đều phải chừa lại đường lui.”
Lưu đầu bếp nói: “Khi ta còn trẻ, đã hai lần tị nạn Thiên Lao, lần đầu tiên thì chẳng thấy gì, còn cảm thấy nghẹn khuất. Lần thứ hai trở về tiệm, chưởng quầy và mấy tiểu nhị, thi thể cũng đã bốc mùi rồi……”
“Bây giờ nhớ lại, buổi tối ngủ cũng phải mở một con mắt, kiểm tra cửa nẻo vài lần!”
Chu Dịch không nói với hắn, cửa nẻo chỉ có thể phòng quân tử, đối với những kẻ giặc cướp Võ Đạo cao cường mà nói thì chẳng hề có chút tác dụng nào.
Lúc này.
Tiếng đẩy cửa vang lên, lão Bạch xách theo rượu tiến vào.
“Đường đường Võ Đạo Tông Sư, đại thọ sáu mươi, vậy mà lại giản dị như vậy, nói ra thì ai tin?”
“Nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng vào bằng cửa chính một lần.”
Cảm giác của Chu Dịch nhạy bén, nhíu mày nói: “Tại sao lại bị thương?”
Lão Bạch vẫn không phục nói: “ Đánh nhau với Hắc Cẩu Tử, cũng do lớn tuổi rồi, thắng được không gọn gàng, nếu không thì hắn còn chẳng chạm được vào gót chân của ta.”
Chu Dịch gật đầu nói: “Nói như vậy thì, chuyện của Vô Lượng kiếm phái đã giải quyết rồi sao?”
Lão Bạch gật đầu nói: “Ít nhất thì cũng đã bảo vệ được tánh mạng, nhưng mà phải giải tán kiếm phái, xác nhập vào nghe lệnh dưới trướng Trần thiên hộ Cẩm Y Vệ.”
Tháng bảy năm ngoái, Đỗ tướng dâng tấu “Hiệp khách lấy võ phạm cấm”, xưng là người trong giang hồ phạm tội cũng xử theo quốc pháp!
Cẩm Y Vệ ỷ vào cái cớ này, lùng bắt tội phạm khắp nơi, càn quét tông phái giang hồ.
Bất kể tông môn chính đạo hoặc ma đạo, thì một là quy thuận Cẩm Y Vệ, hai là bị bắt bỏ vào Chiếu Ngục vì tội ẩu đả giết người, tụ tập mưu phản.
Cẩm Y Vệ cao thủ nhiều như mây, đặt biệt là “Hắc y vệ” dưới trướng chỉ huy sứ Phùng Trung, thực lực sâu không lường được, người giang hồ gọi hắn là Hắc Cẩu Tử.
Lúc đầu chỉ tiêu diệt những bang phái nhỏ, những đại tông môn có truyền thừa lâu đời thì mặc kệ, bây giờ đến phiên bắt bọn họ, đã không thể nào xoay chuyển trời đất.
Tông chủ Vô Lượng kiếm phái là bạn thân của lão Bạch, tông môn có truyền thừa đến nay là đã hơn bốn trăm năm, còn lâu đời hơn cả Phượng Dương quốc. Bởi vì không có giấy tờ đất chính thức của Vô Lượng Sơn, châu phủ địa phương điều động đại quân vây núi, Cẩm Y Vệ chạy đến bắt hung thủ giết người.
Kiếm phái thuộc về chính đạo, môn quy nghiêm ngặt, nhưng mà đệ tử trong môn phái thì lại hành hiệp trượng nghĩa, làm sao có thể không giết người?
Quy tắc ngầm của triều đình đối với giang hồ, từ trước đến nay đều là chia để trị, hiện giờ đã không còn đáng tin nữa!
Vô Lượng kiếm phái không thể chống đỡ được áp lực từ triều đình, tới Thần kinh cầu viện, tìm được lão Bạch.
Chu Dịch cười nói: “lão Bạch, lần này thì được mở mày mở mặt rồi, đám già Vô Lượng kiếm phái kia không phải sẽ nịnh bợ ngươi?”
“Hứ!”
Lão Bạch hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Đám già kia cho rằng ta không đi nhờ vả Đông Dương quận vương, chính là không xuất lực, cố ý để cho kiếm phái giải tán, để cưới Thục Uyển vào phủ.”
“Chuyện thường tình của con người thôi.”
Chu Dịch khuyên bảo vài câu, lão Bạch mới hết oán giận.
Cẩm Y Vệ càn quét ngang giang hồ, bắt đi quá nhiều phạm nhân, nhà giam của Chiến Ngục đã đầy, những kẻ chưa đến phiên thẩm vấn tạm thời nhốt vào trong Thiên Lao.
Đám người hào kiệt hảo hán không dám gây chuyện với Cẩm Y Vệ hoặc triều đình, ngược lại đổ lỗi kiếp nạn giang hồ này lên đầu của một số giang hồ đại hiệp, hùng hùng hổ hổ nói bọn họ không làm.
Vẻ mặt lão Bạch ưu sầu nói: “Lão Chu, chuyện này ngươi thấy thế nào?”
“Tội danh của những cao thủ giang hồ kia dường như cũng không phán sai.”
Chu Dịch đã nhìn thấy nhiều kẻ ác trong nhà lao, ỷ vào sức mạnh Võ Đạo nên tàn sát bừa bãi khắp một phương, cho nên cho rằng chuyện Cẩm Y Vệ càn quét giang hồ không tốt cũng không xấu.
Chỗ tốt là triều đình khống chế võ giả nghiêm khắc, bá tánh bình thường sẽ bớt bị bóc lột khi dễ.
Chỗ xấu là không có giang hồ bang phái, thì ngay tức sẽ xuất hiện giai cấp bóc lột mới, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chỗ trống nào, thậm chí những kẻ mới nổi dậy này sẽ không suy nghĩ lâu dài, bóc lột đến tận cùng!
Lão Bạch thở dài nói: “Nhưng mà nếu cứ như vậy, võ lâm Phượng Dương quốc sẽ xuống dốc.”
Chu Dịch trấn an nói: “Ngươi đã sáu mươi hai tuổi, tay già chân yếu, mà vẫn còn sức quan tâm đến giang hồ sao?”
Lão Bạch lắc đầu nói: “Người trong giang hồ trời sinh tính kiệt ngạo khó thuần, sau khi gia nhập Cẩm Y Vệ, rồi lại được nắm quyền thế, cũng không biết là tốt hay là xấu đây!”
“Như vậy sao……”
Suy nghĩ của Chu Dịch thay đổi rất nhanh, ngẩng đầu đã thấy trăng lên giữa trời, ánh sáng đang lúc đẹp nhất.
Có lẽ, thiên thời đã đến!
“Có thể thử xem sao, nếu như không được thì cũng coi như là một ván cờ mà thôi, không cầu tự nhiên không bại.”
Trước đó, trong thế giới tự nhiên kẻ nào mới là thợ săn kiên nhẫn nhất?
Sói, cá sấu, thằn lằn, hay là những thứ khác, vốn dĩ không có kết quả chính xác.
Hiện tại đã có đáp án, đó chính là Chu Dịch!
Sinh mệnh dài lâu vô tận, khiến cho Chu Dịch có thể ẩn núp lâu dài, sau đó không nhanh không chậm như tằm ăn dâu, chung quy sẽ có một ngày có thể khống chế được Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ có kết cấu hoàn chỉnh chặt chẽ, nhân tài liên tục không ngừng xuất hiện, cùng với tiền bạc do triều đình cung cấp, tốt hơn rất nhiều so với thế lực tự mình gầy dựng.
“Rốt cuộc cũng phải đến Tu Tiên giới, cần phải thăm dò đường cẩn thận, xông bừa vào thì có khác nào đánh cược tính mạng đâu!”
Chu Dịch cũng không thích đánh cược, hắn chỉ cần chờ cho nhà cái và nhà con đều chết hết, vậy thì đương nhiên là chết sạch rồi.
……
Hôm sau.
Thiên Lao.
Trong nhà ngục chữ Giáp nhốn nháo ồn ào, chưa bao giờ có cảnh chen chúc như vậy.
Người trong giang hồ không thể không kết thù kết oán, lúc này kẻ có thù oán nhốt chung một gian, mắng nhau vài tiếng liền bắt đầu đánh đấm ẩu đả.
Các phạm nhân khác nhường ra một khoảng trống, mặc kệ bọn họ đánh nhau, khi thấy chiêu thức xuất sắc thì sôi nổi hoan hô.
Ngục tốt canh gác nhìn thấy quá nhiều nên không lạ, đứng ở bên ngoài hóng chuyện.
Phạm nhân chỉ tạm thời bị nhốt ở Thiên Lao, thêm một thời gian nữa thì sẽ lần lượt được đưa đi Chiếu Ngục, đa số sẽ lựa chọn đầu hàng, lắc mình biến hoá thành Cẩm Y Vệ.
Lúc này ngục tốt quản thúc bọn họ, sau này họ sẽ về kiếm chuyện!
Lúc Chu Dịch đưa cơm sẽ cẩn thận quan sát, trong mắt đại đa số phạm nhân không có thù hận, hoặc là nói không dám oán hận Cẩm Y Vệ, còn lại một số ít rúc trong góc tường mắt lộ ra hận ý.
Rồi lại loại bỏ bớt những người tuổi cao sức yếu, phần dư lại chính là “Con cờ xa”(1) của Chu Dịch!
Cuối cùng đến nhà ngục chữ Ất lục.
Vu Túc đã ở trong Thiên Lao này được bốn năm, không hề có bất kỳ sự tuyệt vọng nào, ngược lại còn thỉnh giáo Chu Dịch phương pháp tu hành Võ Đạo, nói là để sau này tránh bị người ám sát.
Chu Dịch lấy ra một bao giấy dầu từ trong lòng, nói: “Lão Vu, giò heo mà ngươi thích săn nhất đây.”
“Tiểu tử, ngươi không tồi.”
Vu Túc vừa gặm vừa nói: “Lão phu bây giờ ở nơi này, sau này nếu có việc, thì đến Binh Bộ tìm ta, chỉ cần không phạm pháp thì sẽ giúp ngươi.”
“Sao lão Vu lại chắc chắn là Binh Bộ chứ, bệ hạ long ân, Lại Bộ Hộ Bộ chẳng phải là tốt hơn sao?”
Chu Dịch đã có suy đoán, lý do Vu Túc phục chức, chính là do Cảnh Long Đế cần một người đáng tin.
Vu Túc gặm xong móng heo, chưa đã thèm liếm liếm ngón tay: “Lại quý Hộ phú nghe thì hay đó, nhưng mà tất cả những tôn quý và tài phú đều được tạo dựng bởi Binh Bộ.”
“Vậy thì chúc Lão Vu thuận buồm xuôi gió.”
Chu Dịch chắp tay, thật ra thì từ dưới đáy lòng không cho rằng Vu Túc có thể thực hiện khát vọng.
Phượng Dương quốc tích lũy mâu thuẫn mấy trăm năm, đã đến điểm cuối của vương triều, không có sức người nào có thể chống lại ý trời, chỉ khi đánh đổ được trật tự cũ, mới có thể một lần nữa xuất hiện sức sống mới.
Sai lầm nối tiếp, Vu Túc cũng đã nhìn thấy, huân quý tông thất cũng biết được vấn đề, nhưng có muốn giải quyết nó hay không lại là một chuyện khác!
Nửa đêm.
Trong Thiên Lao, tiếng ngáy vang lên hết đợt này đến đợt khác, ngục tốt canh gác đã buồn ngủ.
Một bóng ma lẻn vào trong nhà lao, bóng ma đi vào nhà ngục chữ Giáp thất, tìm một góc khuất bắt đầu truyền âm.
“Nhóc con, còn chưa chịu tỉnh dậy!”
Tiếng kêu rõ ràng bên tai, Yến Ô đang ngủ say bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn trái nhìn phải vẫn chưa phát hiện ra bóng người.
Lúc này, một giọng nói già nua lại lần nữa truyền đến.
“Chớ tìm kiếm lão phu, chỉ muốn hỏi ngươi có muốn báo thù hay không?”
--
(1)Con cờ xa: trong khi đánh cờ, con cờ ở vị trí xa với thế cục bàn cờ thường khó đoán nhất


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất