Chương 52: Chịu đựng sự cô đơn.
“Ta phải đánh đổi thứ gì?”
Giong của Yến Ô cực nhỏ, hắn xác định là lão quái ở chỗ tối kia có thể nghe được.
Đã từng là Thiếu trang chủ của Thần Quyền sơn trang, cũng đã từng gặp qua Võ Đạo và cả cao nhân tuyệt đỉnh, trong vòng mười trượng có thể nghe thấy được cả âm thanh của ruồi muỗi.
“Ngươi thực không tệ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.”
Chu Dịch âm thầm đánh giá Yến Ô thêm một bậc, chậm rãi nói: “Lão phu muốn ngươi gia nhập Cẩm Y Vệ, cố hết sức mà trèo lên trên cao, trở thành Thiên Hộ Quan!”
Thiên Hộ của Cẩm Y Vệ chấp chưởng tình báo của cả một phủ, chức quan thì kém hơn tuần phủ, nhưng quyền lực lại không thua bao nhiêu.
“Tiền bối muốn khống chế triều đình?”
Yến Ô suy đoán suy nghĩ của lão quái, mới có thể giữ được tánh mạng, và đạt được nhiều lợi ích hơn.
Phụ thân lúc sinh thời truyền thụ Võ Đạo, đã từng kể về không ít kỳ văn giang hồ, trong đó nhiều nhất chính là lão quái tính tình quái dị, tính cách bất thường, khi tiếp xúc với những người này cần phải cẩn thận.
“Chỉ là triều đình thôi, có cái gì đáng cho lão phu thèm muốn chứ? Ngôi vị hoàng đế, trong mắt người khác là báu vật, nhưng trong mắt lão phu thì chẳng là thứ chó gì!”
Giọng nói của Chu Dịch hơi mang theo vẻ điên cuồng: “Trên đời này thứ duy nhất đáng cho lão phu theo đuổi, đó là tu tiên trường sinh!”
Yến Ô nghe vậy, suy nghĩ thay đổi rất nhanh, thông qua mỗi câu nói mỗi chữ, thử hình dung về lão quái kia.
Thực lực cường đại, tự phụ cuồng vọng, không thèm quyền thế, tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu, gửi hy vọng vào Tiên Đạo hư vô mờ mịt……
“Tương tự như hoàng đế lúc về già trong sử sách!”
Suy nghĩ của Yến Ô hơi ổn định, thừa nhận là đang thăm dò thái độ của lão quái, hỏi: “Ta bằng lòng nghe theo lệnh của tiền bối, không biết là sẽ có được những gì?”
Tiếng nói vừa dứt, đầu óc hứng chịu một đòn đả kích nghiêm trọng, lập tức mất đi ý thức.
Một bóng ma nhảy vào trong nhà lao, bàn tay Chu Dịch đặt lên sống lưng của Yến Ô, pháp lực rót vào trong cơ thể, di chuyển dọc theo gân cốt kinh mạch.
Sau một lát.
Yến Ô từ từ tỉnh lại, ngửi được một mùi tanh hôi, phát hiện toàn thân dính đầy dầu mỡ sền sệt dơ bẩn.
Tứ chi cường kiện, kinh mạch thông suốt.
“Tẩy tinh phạt tủy!”
Yến Ô lập tức vận chuyển nội công gia truyền, hiệu quả ước chừng nhanh hơn hai ba lần trước kia, chớ có xem thường sự khác biệt trước sau, đủ để vượt cả sự khác biệt như trời và đất giữa người thường và thiên tài.
Truyền thừa của Thần Quyền sơn trang hơn trăm năm, bí thuật, phương thuốc Tẩy Tủy được tích lũy từ năm đời, Yến Ô đã sử dụng từ nhỏ cho đến lớn, cộng hết lại với nhau cũng chẳng thể nào hơn được lần này.
“Vãn bối sẽ nhanh chóng gia nhập Cẩm Y Vệ.”
Yến Ô đè suy nghĩ riêng tư vốn có của mình xuống, thực lực của lão quái trong bóng tối kia đã khủng bố đến mức khó có thể nghiền ngẫm, rất có khả năng là Tiên Thiên tông sư trong truyền thuyết kia.
“Rất tốt! Đợi đến khi ngươi trở thành Bách Hộ của Cẩm Y Vệ, thì bắt đầu tra xét kỳ vật, kỳ nhân, kỳ địa của địa phương, rồi ghi chép lại thành sách, lão phu sẽ tự đi lấy.”
Chu Dịch dụ dỗ nói: “Chỉ cần thật sự có liên quan đến Tiên Đạo, là có thể lấy được thần công bí pháp từ chỗ của lão phu, cho dù Tiên Thiên tông sư, cũng không phải là không thể!”
“Vãn bối nhất định dốc hết sức ứng phó!”
Yến Ô cẩn thận hỏi: “Có thể biết danh hào của tiền bối hay không?”
Sau một lúc im lặng, Chu Dịch, buồn bã nói.
“Luân Chuyển Vương!”
Không ai có thể nghĩ đến Luân Chuyển Vương là một thái giám, tương tự cũng không thể nào đoán ra được đó chỉ là một ngục tốt đưa cơm!
Yến Ô cung kính nói: “Vãn bối Yến Ô của Thần Quyền sơn trang, cha mẹ tộc nhân chết dưới tay Hắc Kỵ, sau này báo được thù lớn, tính mạng của ta tùy ngài sai sử.”
“Khặc khặc khặc khặc……”
Lời lẻ bày tỏ lòng trung thành không có được sự khen ngợi, ngược lại lại mang lại những tiếng cười quái dị liên tục.
“Lão phu cũng đã nhìn thấy quá nhiều sự trung thành và phản bội, cho nên chưa bao giờ tin tưởng chuyện dùng mạng để báo đáp gì đó đâu, chỉ có ích lợi đồng nhất mới là vĩnh hằng. Ngày nào đó ngươi tự nhận mình mạnh mẽ, có thể thử giao đấu cùng lão phu, nhưng thất bại thì phải chết!”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Yến Ô căng thẳng, không dám thăm dò gì thêm nữa.
……
Nhà ngục chữ Giáp thập nhị.
Thiếu niên Diệp Hùng nằm cuộn tròn trong góc nhà tù, mặt mũi bầm dập, trên người từng mảng xanh tím.
Trong nhà tù thì cá lớn nuốt cá bé, thực lực kém sẽ bị ức hiếp phải ngủ bên cạnh nhà xí, huống chi bang phái của Diệp Hùng, đang kết oán với kẻ có thực lực mạnh nhất trong nhà lao.
“Khụ khụ khụ……”
Nặng nề ho khan vài tiếng, bởi vì phổi bị thương nặng, phun ra vài búng máu.
Lúc này.
Một giọng nói âm dương khó phân biệt vang lên bên tai Diệp Hùng.
“Muốn báo thù không?”
“Muốn!”
Diệp Hùng không chút do dự trả lời, nếu như lại bị kẻ thù hành hung tiếp mấy ngày nữa, rất có thể hắn sẽ chết trong nhà lao.
“Ngươi đồng ý đánh đổi bằng thứ gì?”
“Tất cả!”
“Khặc khặc khặc, Rất tốt……”
Một đoạn khẩu quyết được truyền vào trong tai, đây là tinh túy của Võ Đạo, công pháp của bang phái Diệp Hùng không thể so sánh được.
“Từ đây về sau, mạng của ngươi thuộc về ta, Luân Chuyển Vương!”
Giọng nói của Chu Dịch mờ mịt khó phân biệt phương hướng, nói: “Nhóc con, huyệt đạo của người kia đã bị phong ấn, có thể thử tác dụng kỳ diệu của Thôn Thiên thần công.”
Diệp Hùng nhìn về phía chiếc chiếu duy nhất trong phòng giam, người đàn ông vốn dĩ đang ngáy rung trời kia, an tĩnh như người chết.
“Bái tạ Luân Chuyển Vương!”
……
“Muốn có quyền thế không?”
“Muốn được oai phong một cõi, không ai địch nổi không?”
“Muốn hiểu rõ ý nghĩa của cuộc sống không? Muốn sống một cách... chân chính không?”
“Phải hoặc là không phải!”
Giọng nói tràn ngập sự cám dỗ, giống như u linh quanh quẩn khắp nơi trong Thiên Lao.
Dục vọng của người trong giang hồ vĩnh viễn vượt xa bá tánh bình dân, tu hành Võ Đạo không phải vì cường thân kiện thể, mà là theo đuổi tửu sắc tài vận, hoặc là tham luyến danh vọng quyền thế.
Cơ duyên rơi xuống, chẳng có ai lại vứt bỏ, cho dù phải trao đổi với ác quỷ địa ngục!
……
Ván cờ thiết lập xong.
Chu Dịch sẽ không quan tâm đến những gì tiếp theo nữa, chỉ cho những kẻ đó vốn liếng ban đầu, sẽ không vội vàng trở thành người giám hộ chúng.
Dù sao thì trong Thiên Lao thứ khác thì không nhiều lắm, nhưng đâu đâu cũng là người có thâm cừu đại hận.
Chết một đám, lại chiêu một đám khác.
Một năm chọn ra ba năm kẻ nhìn thuận con mắt, tư chất không tồi rồi tẩy tinh phạt tủy, thiên phú thấp kém thì truyền thụ ma công, dù sao thì cũng không thiếu quân cờ.
“Giăng lưới rộng thì vớt được nhiều cá, cho dù hơn chín phần quân cờ có chết non đi nữa, mà bắt được một con thì sẽ được hồi báo gấp trăm lần.”
Chu Dịch để mặc cho quân cờ tự mình phát triển, ở bên trong Cẩm Y Vệ mười năm hai mươi năm, ai còn hoài nghi bọn họ là thám tử của ai nữa chứ.
Thực lực Võ Đạo tăng lên, ít nhất thì cũng sẽ trở thành bách hộ của một vùng, Cẩm Y Vệ dưới trướng trải rộng khắp châu phủ huyện thành, bất kỳ kỳ nhân hay là kỳ vật đều không thể thoát được sự thăm dò.
“Có lẽ âm mưu này có vẽ thô ráp, nhưng mà thời gian kéo dài, ta sẽ đứng ở vị trí bất bại.”
Chu Dịch hiểu rõ kẻ địch lớn nhất của chính mình, cũng không phải là tiên phật thần ma gì đó, mà là sự cô độc buồn chán vô tận.
Tiên phật thần ma chung quy có thể sẽ siêu việt, cô độc theo dòng thời gian vô tận, ngược lại sẽ càng thêm khó có thể kìm chế được.
Ví dụ như linh khí ở phàm tục loãng, tốc độ tăng trưởng pháp lực chậm chạp như ốc sên, mười năm hai mươi năm không tiến thêm được một tất, nhất định sẽ khát khao tiến vào Tu Tiên giới, nhưng nếu như xong bừa vào thì chẳng khác nào đi chịu chết.
Đây mới chỉ là Luyện Khí cảnh, nhiều nhất thì sống thêm mấy trăm năm nữa có thể đạt tới đỉnh phong, đợi đến khi đột phá đến cảnh giới cao hơn, mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm mà không thể đột phá bình cảnh, phải chăng sẽ mạo hiểm mà đi tranh đoạt cơ duyên?
“Mạo hiểm thì không có khả năng mạo hiểm, đời này không thể nào mạo hiểm, chỉ có thể dùng thời gian để mài mòn bình cảnh.”
Thứ mà Chu Dịch không thiếu nhất chính là thời gian, kẻ địch lớn nhất cũng là thời gian, phải chịu đựng sự cô độc trong dòng thời gian vĩnh hằng, chịu đựng tốc độ thăng tiến như rùa bò của thực lực, không tranh đoạt tất nhiên sẽ không thất bại!
“Còn về phần làm sao để vượt qua sự cô độc…… Chỉ có thể tham khảo những lão quái tróng sách vở của kiếp trước, người giống mình nhất chính là Đế Thích Thiên!
“Cùng có tuổi thọ vô tận như nhau, tư chất thấp kém như nhau, cho nên chỉ cần noi theo tấm gương của Đế Thích Thiên. Chớ nên tranh đua khí phách, không tranh đoạt thiên hạ đệ nhất gì đó, khiêm tốn làm người, cẩn thận làm việc.”
“Cho dù là có kẻ địch lớn ở thế giới này, chỉ cần đợi cho hắn chết đi thì chạy đến mộ của hắn mà nhảy múa!”
Chu Dịch tổng kết bài học kinh nghiệm về cái chết của những kẻ trường sinh, mỗi ngày tự nhắc nhở bản thân, liên tục nhắc nhở chính mình phải ổn định không được buông thả.