Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 56: Phạm nhân Chiếu Ngục.

Chương 56: Phạm nhân Chiếu Ngục.


“Người Tu tiên.”
Chu Dịch nhìn xuống, nhìn chằm chằm Viên Thuận một hồi lâu.
Viên Thuận chỉ cảm thấy một luồng uy áp khổng lồ đè xuống, trong giang hồ, nội lực trăm năm cũng coi như là cao thủ nhất lưu, lúc này còn chẳng dám có suy nghĩ chống cự.
Tuyệt thế lão quái!
Thời điểm tân quân đăng cơ, Viên Thuận cũng đã nhìn thấy những kẻ nô bộc trong cung kia, chẳng bằng một phần mười của Luân Chuyển Vương.
Chu Dịch chuyên tu Dưỡng Thần thuật gần ba mươi năm, từ lúc bắt đầu tinh thần sáng láng, đến bây giờ cảm ứng được sự tồn tại của thần hồn, tiến cảnh nhanh hơn rất nhiều so với Quy Nguyên Quyết.
Hiện giờ thử chèn ép hồn phách của Viên Thuận, hiệu quả rất là vừa lòng.
“Tiểu Viên Tử, nếu như lão phu không ra tay, ngươi dự tính giấu diếm chuyện này luôn sao?”
Viên Thuận kinh sợ không thôi, nói: “Thuộc hạ không dám!”
“Lão phu không quan tâm là ngươi dám hay không dám, nếu tin này là thật, việc này coi như cho qua, nếu là giả……”
Chu Dịch không nói tiếp, quân cờ có thể hiện tốt hơn nữa thì cũng chỉ là một quân cờ, nghiền nát rồi lại bỏ ra mười năm bồi dưỡng là được, không cần phải luyến tiếc gì cả.
“Thuộc hạ đã rõ, việc này thuộc hạ âm thầm điều tra nghe ngóng đã lâu, tám chín phần mười là thật!”
Trong lòng Viên Thuận nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là đặt cược đúng, Luân Chuyển Vương si mê Tiên Đạo, nghe nói đến chuyện thì thì có dù có lửa giận ngập trời cũng sẽ tiêu tan.
Năm ngoái khi biết được tin tức này, Viên Thuận vẫn luôn giấu trong đáy lòng, nó sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng hoặc là bậc thang của việc thăng chức.
“Trần gia, lão phu cũng không hiểu biết nhiều lắm.”
Chu Dịch nhớ lại nói: “Chỉ nhớ rõ là Trần Hầu có một cháu gái, tên là Trần Tình, nổi danh xinh đẹp ở kinh thành, tính cách của nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh. Đã từng ghen ghét với dung mạo của con gái Thôi Ngự Sử, vậy mà dùng lưỡi dao sắc bén rạch mặt nàng, vì vậy mà bị quy tội bỏ tù.”
Việc này gây sóng gió rất lớn ở Thần kinh, phẩm cấp của quan ngôn Ngự Sử không cao, nhưng không phải là người bình thường có thể trêu chọc được.
Trần Hầu không những tự mình tới cửa xin lỗi, còn nhờ Hiền phi cầu tình với Cảnh Long đế, nên vừa mới được Thôi Ngự Sử lượng thứ, thả ra khỏi Thiên Lao.
Viên Thuận gật đầu nói: “Thuộc hạ cũng có ấn tượng.”
“Thôi Ngự Sử kia là người của Thôi gia Giang Nam, những Ngự Sử bình thường làm sao có thể sánh bằng, đến ngay cả Nội Các phụ thần cũng phải kính trọng một vài.”
Chu Dịch nói: “Cho nên, Trần Tình không chỉ ghen tị ương ngạnh, mà còn không có não nữa.”
Viên Thuận gật đầu nói: “Ý của chủ thượng là khiến cho Trần Tình phạm tội lần nữa, làm liên lụy đến Trần Dương sao?”
“Chuyện bình thường thì không thể làm liên lụy đến hắn.”
Chu Dịch nói: “Dựa theo tổ chế của Phượng Dương quốc, tân quân có ý đăng cơ lập niên hiệu, tất nhiên sẽ tuyển người tài. Ngươi dựa vào cơ sở của Phùng Trung, tuyển chọn Trần Tình vào cung, bỏ qua nữ quan rồi ban phi vị cho nàng.”
Phùng Trung kiêm chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chức vụ chính là chưởng ấn thái giám, sắp xếp cho Trần Tình vào cung làm phi dễ như trở bàn tay.
Đồng thời, Chính Thống đế mượn sức huân quý, cũng đồng ý thúc đẩy việc này.
Viên Thuận nghi ngờ nói: “Trần Dương này biến thành quốc cữu, ở Cẩm Y Vệ chẳng phải là càng thêm đắc ý?”
“Hoàng cung chỉ là một nơi không nhìn thấy người mà thôi, hậu cung là một nơi máu chảy đầm đìa thảm thiết đấy, với tính tình ương ngạnh lại ngu xuẩn của Trần Tình, chẳng được bao lâu sẽ mang tử tội.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Chưa nói đến chuyện chức quan của Trần Dương khó giữ được, Trần Hầu cũng sẽ bị hạ một bậc tước vị!”
“Bái tạ sự chỉ điểm của chủ thượng!”
Viên Thuận cẩn thận cân nhắc, biện pháp này có tính khả thi, với quyền bính trong cung của cha nuôi Phùng Trung, Trần Tình có muốn không phạm phải tội ác tày trời cũng khó.
Chu Dịch hừ lạnh một tiếng: “Nói thử coi, ngươi biết được tin tức gì?”
“Bẩm chủ thượng, theo như lời của Phùng Trung Chiếu Ngục không chỉ có nhà giam trên mặt đất, mà còn xây một tầng hầm, xây dựng vào triều Sùng Minh.”
Viên Thuận nói: “Thuộc hạ vốn dĩ chỉ cho rằng đó là một nhà tù đặc thù, giam giữ một số tội phạm không muốn cho người ta biết, nhưng mà theo như lời của Phùng Trung, thì trong nhà tù dưới lòng đất chỉ giam giữ một người.”
Chu Dịch dao động, dường như đã có phán đoán.
“Người kia nghe nói là tiên nhân, vào lúc trở về phàm trần thế tục thăm người thân, thì bị Sùng Minh đế thiết kế bắt giữ.”
Viên Thuận tiếp tục nói: “Ban đầu thuộc hạ không tin, dù sao thì Sùng Minh đế si mê Tiên Đạo gần như là điên cuồng. Nhưng mà tìm đọc hồ sơ của Cẩm Y Vệ, phát hiện không giống như bình thường, đúng là vào năm người nọ bị giam vào Chiếu Ngục, mới bắt đầu xây dựng nhà tù dưới lòng đất.”
“Người kia còn sống không?”
Chu Dịch sống từ triều Sùng Minh đến bây giờ, biết được cẩu hoàng đế không phải là ngay từ đầu đã si mê Tiên Đạo, trong mười năm chấp chính đầu tiên, không thể xưng là minh quân thánh chủ, cũng miễn cưỡng coi như là cần cù.
Vào năm thứ mười bỗng nhiên không thượng triều, tất cả công việc giao cho Thủ Phụ, chỉ phụ trách việc gạch chéo hoặc khoanh tròn tấu chương.
Cẩu hoàng đế núp trong Thượng Dương cung tu đạo, sai Cẩm Y Vệ dùng danh nghĩa sinh thần, rà soát cả thiên hạ, phàm là những thứ có tên là kỳ trân dị bảo, đều phải cống nạp vào cung.
“Hẳn là còn sống.”
Viên Thuận nói: “Thuộc hạ sai người để ý tra xét, Cẩm Y Vệ có mười mấy binh sĩ, đặc biệt chuẩn bị cơm canh, đưa vào nhà tù dưới lòng đất.”
“Ừ, chuyện này ghi cho ngươi một công.”
Khi Chu Dịch nói chuyện, bóng dáng biến mất khỏi xe ngựa, nhưng giọng nói vẫn còn vang lên: “Sau này còn dám giấu diếm, hình phạt mà lão phu hiểu rõ chắc chắn còn lợi hại gấp trăm lần so với Cẩm Y Vệ!”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Viên Thuận quỳ hồi lâu, mới dám ngẩng đầu.
“May mắn mà chưa làm phản đồ, nếu không thì với suy nghĩ của lão quái, cho dù hoàng đế cũng không bảo vệ được!”
Viên Thuận nhẹ nhàng thở ra, sau khi ổn định tâm trạng lại thì viết một phong thư, lệnh cho thuộc hạ giao đến phủ của cha nuôi Phùng Trung.
……
Thiên Lao.
Tối tăm nhưng không lạnh lẽo.
Cứ cách mười ngày nửa tháng, Chu Dịch sẽ thi triển An Trạch phù, quét sạch tàn hồn của phạm nhân chết oan chết thảm.
Kể từ đó, ngục tốt và phạm nhân trong nhà lao đều sống rất lâu.
Chu Dịch thì vẫn không nhanh không chậm đưa cơm, cho dù biết được rằng nghi ngờ trong Chiến Ngục có tu sĩ, cũng không vội vàng đi tra xét.
Ở phàm tục,Võ Đạo Tông Sư gần như không có địch thủ, Phượng Dương quốc ít có những nơi nguy hiểm, nhưng Chiến Ngục chính là một trong những nơi như vậy. Chưa nói đến các loại cơ quan bẫy rập, nhà giam dưới lòng đất giam giữ tu sĩ, nếu như bị lấp kín cửa thì khó có thể chạy thoát.
Còn nữa, tu sĩ cũng không chạy thoát được, đủ để biết nguy hiểm của nơi đó!
“Tin tức về tu sĩ cũng không quan trọng, quan trọng là cẩu hoàng đế có thể tìm được tiên nhân, chứng minh từng bước xâm chiếm Cẩm Y Vệ theo dõi thiên hạ, đã đi đúng đường!”
“Tiên nhân có nguồn gốc từ phàm tục, bất kể là thăm người thân hay là lá rụng về cội, chắc chắn không chỉ có một người.”
“Chờ thêm một chút, chờ đến khi hoàn toàn khống chế Cẩm Y Vệ, thì nhất định có thể tìm được tung tích của người tu tiên.”
Chu Dịch sống qua vô số triều đại, đã nhìn thấy phong vân thay đổi, đã sớm mài giũa ý chí thành sắt đá rồi.
Đừng nói chỉ đến tu sĩ, cho dù có Tiên Khí rơi xuống từ trên trời, suy nghĩ đầu tiên của Chu Dịch là chạy khỏi Phượng Dương quốc, tránh cho đại năng đấu pháp huỷ diệt ngàn dặm.
Trong Thiên Lao gần như là không hề thay đổi, ngoài việc Vu Túc lại khôi phục việc rèn luyện thân thể.
Chu Dịch rất khâm phục Vu Túc, đầu tiên tất nhiên là vì hắn thanh liêm.
Nghe nói Cẩm Y Vệ muốn vu oan cho Vu Túc, kết quả nhìn thấy phòng ốc đơn sơ của quan to nhất phẩm, trong nhà chỉ có một lão bộc câm điếc, đến ngay cả Chỉ Huy Sứ Phùng Trung cũng phải lắc đầu, cảm thấy khâm phục hoặc là bất đắc dĩ, đến nay không thể định tội.
Tiếp theo là Vu Túc cứng cỏi cương nghị, dù cho ba chìm bảy nổi hai lần bị bỏ tù, vẫn tràn ngập niềm tin vào sự cải cách quân sự và tham quan.
Nhìn người ta mà học hỏi, có thể biết được mất.
Ngày này.
Chu Dịch đưa rượu thịt cơm canh đến, rảnh rỗi nói về chuyện trong Thần kinh.
Vu Túc nghe vậy, vui mừng nói: “Lập ca nhi, ngươi nói là sau khi Thành Quốc Công chết, bệ hạ truy phong là Kỳ Thành Vương, thụy hào là Võ Nghị, an táng trong Thái Miếu sao?”
Từ sau khi Trấn Quốc Công có thụy hào là Võ Trung, Trương tướng có thụy hào là Văn Trung, thụy hào Văn Võ ở Phượng Dương quốc bỗng không đáng giá nữa. Bất kể lúc sinh thời có công lao hay không, trước khi chết thì đánh tiếng trước với bệ hạ, bách quan, dù sao thì cũng có thể kiếm được một thụy hào thượng đẳng.
Dù sao thì đến ngay cả Trương tướng đều được phong là Văn Trung, không tạo phản không hành thích vua thì chính là thiên đại trung thần!
Chu Dịch cười chúc mừng nói: “Lão Vu, ngươi lại có cơ hội!”
“Đúng!”
Vu Túc vung nắm tay: “Lần này lão phu, nhất định có thể thành công!”
Chu Dịch nhìn thấy ý chí mạnh mẽ của Vu Túc, bỗng nhiên không còn tâm trạng trêu đùa.
Thế đạo như vậy mà muốn cải cách, thì chẳng khác nào muốn lật trời, định sẵn là không thắng được!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất