Chương 55: Tiên Đạo bí văn.
Cảnh Long đế cung biến thất bại, Trương hoàng hậu buông rèm chấp chính.
Cho dù sau này nàng có trở thành Từ Hi, hay là biến thành Lữ hậu, hay là biến thành Võ hậu, thì cũng chẳng liên quan gì nhiều đến Chu Dịch.
Loại chuyện này, lúc đầu Chu Dịch còn hứng thú dạt dào, nhìn thấy nhiều rồi thì cũng là như vậy mà thôi.
Hôm nay ai lên đài, ngày mai ai rớt đài.
Họ hoặc là bọn họ, chỉ có một kết quả.
Đều phải chết!
“Dường như càng ngày càng nhạt nhẽo rồi.”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, bỏ chuyện phàm trần thế tục qua một bên, tiếp tục cân nhắc làm sao để xâm nhập vào Cẩm Y Vệ.
Mười năm như một cái chớp mắt, đã có hiệu quả rõ ràng, hiện tại đã có cơ sở, tiếp theo muốn nhét người vào thì dễ dàng nhiều hơn.
Năng lực của phần lớn mọi người đều xấp xỉ như nhau, đề bạt người này hoặc người kia cũng không khác gì nhau, lúc này cần phải có người trợ giúp một phen, Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ đủ để ảnh hưởng cho người lên chức.
“Sau này có nhiều chuyện cần dùng đến Tiểu Viên Tử, hay là dành chút thời gian đi xem thử?”
Sau khi Chu Dịch sắp đặt quân cờ, trước nay đều liên lạc với họ, nhưng mà sáng nay Viên Thuận tới Thiên Lao.
Viên Thuận dâng lên nai trắng mang điềm lành, lại công thêm việc cha nuôi hắn tác động, thành công nhận chức Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ tứ phẩm, nắm quyền giám sát vô số châu phủ Đông Nam, quyền cao chức trọng.
Lần này Viên Thuận về Thần kinh là để áp giải tù nhân, bởi vì phạm nhân là Châu Mục nhị phẩm, Trấn Phủ Sứ tự mình áp giải miễn cưỡng coi như được.
Sau đó, Viên Thuận đưa gia quyến của tù nhân vào Thiên Lao, nhưng mà việc nhỏ này thì sai người khác làm là được, đâu cần Trấn Phủ Sứ đích thân đến đây một chuyến.
Ngô Ti Ngục và Lư Giáo Úy cẩn thận hầu hạ, theo Viên Thuận tham quan Thiên Lao, ước chừng hai ba canh giờ mới rời đi.
Chu Dịch đứng một bên nhìn rõ ràng, mục đích mà Viên Thuận hồi kinh là muốn gặp mình.
“Chuyện này có khi nào là một cái bẫy không?”
Mười năm nay đều liên lạc một chiều, quân cờ không biết Chu Dịch là nam hay là nữ, tên họ là gì, lại càng không biết liên lạc như thế nào, cho nên có quân cờ làm phản, Cẩm Y Vệ cũng không thể nào bắt tay vào điều tra được.
Viên Thuận làm như vậy, đã phạm vào điều kiêng kị!
“Trong Thần kinh không thể nào điều phái đại quân vây giết, lực lượng mạnh nhất của triều đình chính là sáu hoặc là nhiều vị Tiên Thiên tông sư kia, nếu như tập trung lại vây giết thì chỉ cần dùng đỉnh đập thêm mấy cái mà thôi……”
Chu Dịch cẩn thận tỉ mỉ, không muốn tùy tiện ẩu đả với người khác, nhận thức rõ ràng thực lực của chính mình.
Đánh giá cao bản thân chính là tự tìm đường chết, mà đánh giá thấp bản thân cũng là một sơ hở, bất cẩn!
“Tiểu Viên Tử mấy năm nay làm việc cẩn thận, nhận chức Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ, đã có tư cách từ quân cờ trở thành người chơi cờ rồi.”
Chu Dịch phán đoán chuyện này tám chín phần mười không phải là một cái bẫy, nhưng theo thói quen thì bất kỳ chuyện gì cũng phải đợi thêm chút nữa, chờ đến khi Viên Thuận rời khỏi Thần kinh, chẳng còn chút nguy hiểm nào nữa.
Chờ đợi có thể loại trừ tất cả cạm bẫy!
……
Cách Thần kinh ba trăm dặm về phía Đông.
Địa thế bằng phẳng, bao la rộng lớn.
Hơn ba trăm quân tốt đi ở quan đạo phía trước, giơ cao cờ có chữ “Viên”.
Bên trong xe ngựa.
Viên Thuận nhắm mắt dưỡng thần, khác hẳn với dáng vẻ nịnh nọt trơn tru mọi ngày, trên khuôn mặt mập mạp là vẻ nghiêm túc, mang theo chút cảm giác không khoẻ.
Khi chỉ còn một mình, Viên Thuận mới mang dáng vẻ như vậy.
Khi còn là thiếu chủ của bang phái, hắn là một người thiếu niên gầy ốm mà tuấn tú, bởi vì cha nuôi Phùng Trung thích kiểu người mập mạp, trong nửa năm ngắn ngủn hắn đã khiến cho cân nặng của mình tăng lên gấp đôi.
Để có được chức vị Trấn Phủ Sứ, thứ mà Viên Thuận dựa vào không chỉ là bạc!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói vang lên bên tai của Viên Thuận: “Tìm lão phu có chuyện gì?”
Viên Thuận bỗng nhiên trợn mắt, trong xe ngựa xuất hiện một lão đạo, tóc bạc mặt hồng hào, đạo bào màu xanh bị giặt đến mức trắng bệch.
“Ngươi là ai?”
Chu Dịch nói: “Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh.”
“Ngũ Lầu Thập Nhị thành.”
Mặt Viên Thuận lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng khom người thi lễ: “Bái kiến chủ thượng!”
Từ sau khi có quân cờ phản bội, Chu Dịch đã đưa ám hiệu riêng cho từng người ghi nhớ, tránh việc có người giả mạo Luân Chuyển Vương.
Chu Dịch cười nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi và ta là quan hệ hợp tác, không cần xưng hô chủ thượng gì đó.”
“Chủ thượng giúp kẻ hèn này báo thù, không dám vượt quá giới hạn.”
Viên Thuận lăn lộn mười năm ở Cẩm Y Vệ, đã thuộc nằm lòng luật ngầm ở quan trường, cấp trên hoặc là người chống lưng nói chuyện hợp tác cùng có lợi, bình đẳng tương giao, gì gì đó. Ra vẻ vô cùng coi trọng ngươi.
Nếu thật sự đắc ý, đặt mình vào vị trí ngang hàng, vậy thì nhất định sẽ là vạn kiếp bất phục!
Chu Dịch hơi gật đầu nói: “Nói đi, tìm lão phu có chuyện gì?”
“Đã không sao rồi.”
Viên Thuận giải thích nói: “Chung Đồng Tri thuộc Cẩm Y Vệ là người của thái thượng hoàng, vì tham ô nhận hối lộ đã bị cách chức xét nhà, thuộc hạ hồi kinh là muốn tranh đấu một phen.”
Chu Dịch nói: “Cho nên bây giờ đã thất bại rồi?”
Đồng Tri Cẩm Y Vệ đứng hàng tứ phẩm, phẩm cấp cũng không cao không thấp hơn Trấn Phủ Sứ, nhưng mà Đồng Tri lại quản lý nha môn ở kinh đô, thường xuyên được bệ hạ triệu kiến hỏi chuyện, chỉ cách vị trí Chỉ Huy Sứ một bước mà thôi.
Nếu như Viên Thuận có thể lên làm Đồng Tri, sau này quân cờ của Chu Dịch càng dễ dàng thăng tiến trong nội bộ Cẩm Y Vệ.
Tuy rằng làm như vậy sẽ khiến thân phận của quân cờ bị bại lộ, nhưng là Viên Thuận sẽ không dám cự tuyệt, thu nạp một đám thuộc hạ cùng phe phái, phân chia ở các châu phủ địa phương, sẽ có tác dụng lớn trong chuyện tranh đoạt vị trí Chỉ Huy Sứ.
Huống hồ, năm đó cái chết thê thảm của Chúc Nhạc vẫn còn đang rõ ràng trước mắt!
Viên Thuận thở dài nói: “Kẻ cạnh tranh với ta chính là cháu trai Trần Dương của Trần Hầu, cha nuôi không thể quá mức bất công, cuối cùng là công lao của Trần Dương lớn hơn, đoạt được chức vị Đồng Tri.”
“Trần Hầu, Trần Dương.”
Chu Dịch hồi tưởng một lát, nói: “Nguyên nhân khiến ngươi thất bại cũng không phải do công lao kém hắn, nếu như dựa vào công lao để thăng quan, thì hiện tại ngươi còn chẳng lên nổi chức Bách Hộ.”
Viên Thuận nghi hoặc nói: “Xin chủ thượng chỉ điểm.”
“Trần Hầu năm đó vẫn còn là Quốc Công, cháu gái của hắn cũng chính là cô cô của Trần Dương, gả cho Thái Tử năm đó làm trắc phi, sau khi thái thượng hoàng đăng cơ thì được phong làm Hiền phi.”
Chu Dịch nói: “Trần Dương và đương kim bệ hạ, miễn cưỡng được coi như là thân thích.”
Thái thượng hoàng chính là Cảnh Long đế, đương kim bệ hạ lấy niên hiệu là Chính Thống, hai tháng sau chính là năm Chính Thống đầu tiên.
Viên Thuận bừng tỉnh nói: “Cho nên Trần Dương dựa vào quan hệ với bệ hạ, khó trách thuộc hạ lại thua.”
“Ngu xuẩn!”
Chu Dịch lắc đầu nói: “Cũng không phải là Trần Dương dựa vào quan hệ với bệ hạ, mà là bệ hạ cố ý mượn sức những người của thái thượng hoàng năm xưa, dùng họ để đối đầu với Thái Hậu buông rèm chấp chính, sau này dễ dàng chân chính kế thừa ngôi vị hoàng đế!”
“Bệ hạ, Thái Hậu……”
Viên Thuận nghe vậy mắt lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn Chu Dịch như nhìn một quái vật, suy nghĩ vừa thay đổi, người này thật sự không biết là một lão quái sống bao lâu rồi.
Trong triều thế cục rắc rối phức tạp, trong mắt lão quái đã từng nếm trải phong ba, cũng chỉ là như thế mà thôi.
Viên Thuận bất đắc dĩ nói: “Chủ thượng, sau này thuộc hạ nhất định khiến bệ hạ không vui, muốn thăng chức nữa thì rất khó.”
Sau cuộc binh biến Nhâm Dần, Phùng Trung được Trương tướng đề bạt lên, hiện giờ thuộc về phe phái của Thái Hậu đảng, Viên Thuận làm con nuôi, thì giống như đã được đánh dấu.
Chính Thống đế dù sao cũng là hoàng đế mà mọi người đều nhắm đến, hơn nữa Trần Dương thuộc về giới huân quý, thăng chức làm Đồng Tri Cẩm Y Vệ, biết rõ là đề bạt thân tín, Thái Hậu cũng không thể ngăn cản được.
Chu Dịch buồn bã nói: “Cho nên, ngươi tìm lão phu là vì để giết Trần Dương sao?”
“Thuộc hạ không thể làm gì được hắn.”
Viên Thuận cảm nhận được sát ý lạnh băng, vội vàng giải thích nói: “Thuộc hạ cũng là muốn nhanh chóng thăng chức, dốc sức phục vụ cho chủ thượng, chỉ trong nha môn ở Thần Kinh mới có ghi chép lại rất nhiều bí văn của quốc triều.”
“Hừ.”
Chu Dịch hừ nhẹ một tiếng: “Giết người không cần chính mình động thủ, tạm thời nhượng bộ ngược lại có thể thăng tiến nhanh hơn.”
Viên Thuận bịch bịch quỳ gối trên xe, không hề có chúy uy nghiêm nào của Trấn Phủ Sứ Cẩm Y Vệ, dập đầu nói.
“Xin thỉnh chủ thượng chỉ giáo.”
“Lúc thuộc hạ nói chuyện cùng cha nuôi Phùng Trung, biết được một ít bí văn của Sùng Minh đế, có liên quan đến người tu tiên trong truyền thuyết……”