Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 58: Trận đạo sơ giải.

Chương 58: Trận đạo sơ giải.


Chu Dịch thoáng suy tư, rồi gật đầu đáp ứng.
Yêu cầu của lão Bạch cũng không phải là việc khó, cho dù bị Đông Dương quận vương liên lụy, cũng không đến mức giết chết cả nhà con rể.
Huân quý trong Phượng Dương quốc , đời đời liên hôn, nếu như cứ chém giết như vậy thì chẳng còn lại mấy nhà.
“Lão Chu, đa tạ, trên giang hồ nói ta có tám trăm bằng hữu, nhưng người chân chính có thể tin tưởng chỉ có một mình ngươi.”
Khi lão Bạch nói chuyện, đồng tử dần dần tan rã: “Lần này ly biệt, kiếp này sợ là lại khó gặp nhau, lâm chung không thể uống rượu ca hát cùng ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc!”
“Kiếp sau khi gặp lại nhau……”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Ngươi nói với ta là Lê Hoa Bạch, ta sẽ biết đó là ngươi chuyển thế, nhất định sẽ cùng nhau uống cho đã.”
“Tốt tốt tốt!”
Giọng nói của lão Bạch càng thêm nhỏ, nói: “Chúng ta ước định như vậy đi, sẽ nói Lê Hoa Bạch, ha ha ha, vui quá……”
Chu Dịch lặng im một lát, đưa tay vuốt mắt giúp lão Bạch.
Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Lấy bảo kính đồng thau từ trong lòng ra, dùng pháp lực thúc giục để nó bắn ra linh quang, vẫn chưa phát hiện có âm hồn tồn tại, thở dài một tiếng xoay người đi ra cửa.
Trong đình viện bên ngoài.
Chu Dịch nói với con cái của hắn: “Lão Bạch mất rồi, chuẩn bị tang sự đi.”
Sau một lúc trầm mặc, âm thanh nức nở vang lên hết lượt này đến lượt khác, quỳ xuống đất dập đầu bái biệt.
Rồi sau đó gọi nô bộc thị nữ đến, đưa những thứ đồ đã chuẩn bị tốt từ trước cho việc mai táng bố trí xong, rồi sai người đưa tin đến các phủ khác trong Thần kinh.
Chu Dịch lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, không thể nói tốt hay là xấu.
Mấy người con thì có chút cực kỳ bi ai, ngược lại mấy đứa cháu nghe tin xong, lần lượt gào khóc lớn cực kỳ bi thương.
Người chính là như vậy, càng lớn tuổi thì cũng chỉ quan tâm đến lợi ích, tình cảm càng thêm lạnh nhạt!
Chu Dịch tìm được đứa con út của lão Bạch, truyền âm vào tai hắn, nói: “Sau mấy ngày nữa chia nhà, nhớ lấy huyết ngọc bài, lão phu đã hứa với phụ thân của ngươi, nếu có biến cố sẽ bảo vệ tánh mạng của ngươi.”
Đứa con út tên là Bạch Tư Xa, mẫu thân là tông chủ tiền nhiệm của Vô Lượng kiếm phái.
Trên mặt Bạch Tư Xa hiện lên vẻ vui mừng, cũng không biết là vui mừng vì giữ được tánh mạng, hay là vui mừng vì mình được cưng chiều nhất.
“Hết trách nhiệm.”
Chu Dịch đứng ở trong viện, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng phía bầu trời.
Những âm thanh ồn ào chung quanh dần dần biến mất, đột nhiên rời khỏi thế gian mà cô độc, vũ hóa đăng tiên.
“Bái kiến ân công.”
Một gióng nói vừa quen thuộc lại xa lạ truyền đến, lôi Chu Dịch từ trong ý cảnh cô độc một mình trở về hiện tại.
Chu Dịch nói: “Nha đầu nhà ngươi, cứ tưởng rằng không về được nữa đấy.”
“Nghĩa phụ đối với Cẩn Du ân trọng như núi, sau khi nghe tin bệnh nặng, thì đã bỏ hết việc trong quân, ngày đêm gấp rút trở về.”
Trần Cẩn Du mắc áo giáp màu đen, trên lưng đeo một cây trường thương hắc thiết, anh tuấn hào sảng, huyết sát hung khí ập vào mặt.
Chu Dịch hơi gật đầu, cũng không hoài nghi lòng hiếu thảo của Trần Cẩn Du, cúi đầu nhìn về phía thằng nhóc con mà nàng đang nắm tay, ước chừng bảy tám tuổi, hỏi: “Đây là Lý Dực sao?”
Lúc sinh thời lão Bạch đã từng kể với Chu Dịch , Trần Cẩn Du ở chiến trường Bắc Cương, nữ giả nam trang nhập quân doanh, lập quân công trở thành Giáo Úy.
Sau khi Lý Hồng phát giác việc này, không những không xử phạt, ngược lại thăng chức thành tướng quân dưới trướng hắn.
Trần Cẩn Du thẳng thắn, là được Chu Dịch chỉ dẫn tới Bắc Cương, đầu nhập dưới trướng Lý Hồng.
Hai người đều tu hành Quy Nguyên Quyết, thường xuyên ngồi đàm đạo, năm rộng tháng dài sinh tình, kết làm đạo lữ, sinh hạ nhi tử đặt tên là Lý Dực.
Khi lão Bạch nhắc đến việc này khi không ngừng thở dài, đã từng thử tác hợp con trai mình với Trần Cẩn Du, kết quả một đám không biết cố gắng, còn chẳng bằng được một phần mười của người ta, kết quả để cho người ngoài được hời.
“Tạm thời chỉ có thể mang họ Chu, tướng công nói dùng họ này để tưởng nhớ ân công, sau này nếu có một ngày…… Tất do Dực nhi kế thừa.”
Trần Cẩn Du xoa xoa đầu Lý Dực nói: “Mau gọi gia gia.”
“Gia gia.”
Giọng nói của Lý Dực nhu hòa, không sắc bén như mẫu thân của hắn.
Chu Dịch nghe vậy giật mình, hắn chưa từng làm phụ thân, vậy mà đã để cho người ta gọi mình là ‘gia gia’, cười trả lời.
“Ừ. Dực ca nhi mấy tuổi rồi? Học hành ra sao? Bài tập có nhiều không? Gia gia chuẩn bị cho ngươi một trăm đề thi!”
“?”
Hai mắt Lý Dực sững sờ, nghe không hiểu Chu Dịch đang nói cái gì, chỉ cảm thấy lời này cực kỳ đáng sợ, núp sau lưng Trần Cẩn Du không dám thò đầu ra.
Trần Cẩn Du cũng nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, nhưng một cao nhân quái kiệt như ân nhân, nói chuyện có chút cổ quái, cũng là điều bình thường.
“Tịch mịch à!”
Chu Dịch tấm tắc vài tiếng, sự thương cảm vì lão Bạch qua đời lập tức phai nhạt đi vài phần.
Mấy năm nay thấy nhiều người chết rồi, Chu Dịch đã có chút tập mãi thành thói quen, trước khi lâm chung trước đưa tiễn một đoạn đường, sẽ không quá mức đau buồn.
Trần Cẩn Du truyền âm nói: “ Ân công, ngài dựa vào Cẩm Y Vệ tìm kiếm tung tích Tiên Đạo sao?”
“Sao ngươi lại biết?”
Giọng nói của Chu Dịch bình thản, thấp thoáng hơi lạnh lẽo, trên người có bí mật khổng lồ, đối với những kẻ dám thăm dò chuyện riêng của hắn tất phải giết.
“Ân công thứ tội, cũng không phải là cố ý điều tra.”
Trần Cẩn Du vội vàng giải thích nói: “Tướng công sắp xếp mật thám trong Cẩm Y Vệ, trước đó không lâu mới biết được tin tức, suy đoán có thể có liên quan đến ân công.”
Chu Dịch không hề giấu giếm, gật đầu thừa nhận nói: “Đúng thật là ta.”
Trần Cẩn Du trịnh trọng nói: “Ta và tướng công tất nhiên sẽ dốc lòng giúp sức, vì ân công tìm tiên đồ, mong ân công tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Nghe lời này, hai ngươi không muốn tu tiên sao?”
Trần Cẩn Du nói: “Ta và tướng công một lòng báo thù cho tộc nhân, bận rộn xử lý sự vụ trong quân, thời gian tu hành càng ngày càng ngắn ngủi, tương lai đã định là vô vọng với Tiên Đạo.”
Chu Dịch không cho ý kiến, với thiên phú của Lý Hồng, một lòng tu tiên cũng có thể báo thù, nhưng đây là sự lựa chọn của cá nhân, người khác không cần phải khuyên bảo.
“Bây giờ cục diện ở Bắc Cương ra sao?”
“Mấy năm gần đây người của Triệu gia vội vàng nội đấu, không có lòng quản lý quân sĩ Bắc Cương, mấy đại tướng quân đã có xu thế tự lập môn hộ.”
Trần Cẩn Du tự tin nói: “Nhưng, ta và tướng công chưởng quản Huyền Giáp quân, đó là môn hộ lớn nhất!”
Chu Dịch nói: “Chớ có sa vào khuếch trương binh mã, chỉ dựa vào cái này thì không thể tranh được thiên hạ.”
“Ân công nói rất phải.”
Trần Cẩn Du nói: “Hiện giờ Bắc Cương thiếu người tài trị dân trị quốc, lần này Cẩn Du trở về Thần kinh, cũng muốn mượn sức người có tài.”
Chu Dịch nghe vậy, liền nhớ tới Vu Túc đang bị nhốt trong ngục: “Ta tiến cử cho ngươi một người, có tài trị quốc.”
Trần Cẩn Du vui mừng nói: “Ân công có thể vừa mắt, nhất đinh là đại tài, không biết tên họ là gì?”
“Vu Túc, liêm khiết trong sạch!”
“Thì ra là Vu thanh thiên, Cẩn Du ở Bắc Cương cũng có nghe thấy.”
“Có thể tiên tiếp xúc với hắn trước, nhưng muốn mượn sức hắn ở Bắc Cương, còn phải chờ hắn ba chìm bảy nổi, thất bại thêm lần nữa đã.”
“Vu thanh thiên mới hai lần chìm nổi, đã có được danh tiếng lớn trong thiên hạ rồi, nổi lên rồi sẽ chìm xuống sao?”
“Thứ mà hắn truy cầu đã định sẵn là sẽ thất bại.”
Chu Dịch nói chuyện cùng Trần Cẩn Du hồi lâu, đặt ra cách thức liên lạc trong tương lai, sau khi trao đổi tin tức, thì rời khỏi Bạch phủ.
……
Trở lại đình viện.
Chu Dịch uống vài chén trà, trấn định cảm xúc, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội.
Ngọc bội này lấy được ở huyệt mộ Giang Nam kia, những vàng bạc ngọc khí chôn cùng không hề có linh tính, chỉ có miếng ngọc bội này, sau khi đưa pháp lực vào kích hoạt, thần hồn có thể đọc được nội dung bên trong.
Bên trong ghi chép một cuốn Thanh Mộc Quyết, một cuốn trận đạo sơ giải, cùng với du ký của Linh Vân đạo nhân .
Thanh Mộc Quyết tương tự như Quy Nguyên Quyết, nhưng nội dung thì hoàn thiện hơn, từ Luyện Khí tầng một tầng đến tầng mười ba tầng, trang mở đầu đã nói rõ là cần phải có Mộc linh căn mới có thể tu luyện.
Lúc này Chu Dịch mới xác nhận, tu tiên thật sự là cần có linh căn tư chất, mà hắn không có bất kỳ linh căn nào.
“Thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất! Vạn sự vạn vật đều có sinh cơ, không có linh căn cũng không phải là không thể tu hành, như Võ Đạo đột phá Tiên Thiên thì có thể dẫn động linh khí thiên địa.”
( Thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất: trích trong《 Kinh Dịch》, có nghĩa là: trong thiên địa, quy luật vận hành và phát triển của sự vật tổng cộng có 50, chỉ có thể diễn sinh ra 49, thứ còn thiếu chính là thiên cơ!,ở đây chỉ con người là biến số, không thể lường trước được)
“Nhưng mà, trên đời có mấy người có thể tu thành Võ Đạo Tiên Thiên chứ?”
Chu Dịch lại xem xét trận pháp sơ giải, có thể nhận ra được từng chữ, nhưng khi chúng được kết hợp lại với nhau thì lại rối tung rối mù.
“Trên đường đọc đi đọc lại, nhưng chỉ có thể lĩnh ngộ được một hai trong đó, phải lĩnh ngộ từ từ.”
“Năm đó lấy được ghi chép bài giảng từ chỗ của Dư Kiệt, bây giờ xem ra là có ích rồi, thật sự là có được một bộ sơ giải phù triện, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể học thành.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất