Chương 59: Giáo Úy cay nghiệt.
Thầy dẫn đường đưa lối, tu hành dựa vào bản thân.
Vế sau là tự mình phấn đấu, vế trước là theo đúng người, đi đúng đường.
Trên đời không ít người có thiên phú thượng đẳng, vì không có ai chỉ điểm, tiếp cận được nhưng không vào được, cuối cùng phí thời gian cả đời.
《 Trận đạo sơ giải 》cũng tương tự như vậy, nội dung cũng không thâm sâu, nhưng mà Chu Dịch chẳng hiểu cái gì là cấm chế, khắc văn, trực tiếp nghiên cứu Mê Tung trận, Tụ Linh Trận, Tiểu Ngũ Hành trận.
Quá trình này thực sự có chút gian nan, Chu Dịch đọc đến nửa đêm, ghi chép không ít, vẫn chưa tiến triển được bao nhiêu.
Dựa theo tốc độ này, thì muốn nghiên cứu thấu triệt ít nhất phải mất đến mười năm.
“Ừ, cũng không tệ lắm!”
Thứ mà Chu Dịch không sợ nhất chính là hao phí thời gian, cũng không nóng lòng nghiên cứu thấu triệt, trong dòng đời vô tận có chút việc để làm, sẽ không cảm thấy trống vắng vô vị.
“Hiện giờ tu tinh, khí, thần cùng một lúc, tiến cảnh chậm rãi nhưng căn cơ vững chắc, sau này học hết một lần những tài nghệ như là phù triện, trận pháp, luyện đan, luyện khí, mất thêm mấy ngàn đến vạn năm để trở thành một tiên nhân toàn năng!”
Chu Dịch thu hồi thẻ ngọc, còn về phần thứ ba của bộ du ký, đã đọc rất nhiều lần.
Linh Vân đạo nhân có trải nghiệm tương tự như Ngụy Xương, may mắn có được một quyển công pháp tu hành, lại đúng lúc có Mộc linh căn, vì thế dốc lòng tu hành trong đạo quan.
Cho đến sau khi đạt đến tầng ba của Luyện Khí, pháp lực không tiếp tục tăng trưởng.
Linh Vân cũng không thể học theo cách của Chu Dịch là đợi thời gian mài mòn từ từ, bắt đầu vân du tứ phương tìm tiên vấn đạo, gửi hy vọng vào linh sơn phúc địa trong truyền thuyết.
“Đại khái là vì linh khí trong phàm tục trần thế loãng, tu vi rất khó vượt qua tầng thứ ba của Luyện Khí.”
Trong lòng Chu Dịch đã có phán đoán, sau khi đột phá tầng thứ hai của Luyện Khí, pháp lực tăng trưởng chậm đi rất nhiều.
Linh Vân phải mất mấy chục năm, bôn ba khắp ba nước là Phượng Dương quốc, Đại Ung ở phía Bắc, Đại Lý ở phía Nam, chung quy không có thể tìm được tiên sơn phúc địa trong truyền thuyết.
Trong hành trình này gặp được vị tán tu, 《 trận đạo sơ giải 》 đổi được từ tay của một tăng nhân có bệnh nấm đầu ở Đại Ung, một tăng một đạo kết bạn du lịch hơn mười năm ở Đại Ung, để lại không ít truyền kỳ dân gian.
Ở những trang cuối của cuốn du ký, Linh Vân cảm thán, tuy cả đời chưa vào được tiên môn, nhưng đây chưa chắc là chuyện xấu.
Quen biết được hai ba vị đạo hữu, dạo chơi nhân gian một trăm bốn mươi năm, thật là một chuyện may mắn!
“Khi Linh Vân du lịch đến Phượng Dương, đã thăm dò mấy nơi hiểm địa kỳ dị, những lời này trước kia đã được Cẩm Y Vệ trình báo rồi, bây giờ xem ra đều không phải là nơi có tu sĩ.”
“Nhưng cũng không phải là không có bất kỳ phát hiện nào, Linh Vân hoài nghi tám đại thế gia của Giang Nam, có truyền thừa hơn ngàn năm, vô cùng có khả năng là có liên quan đến tu sĩ. Đáng tiếc phát hiện quá muộn, Linh Vân không còn sống được bao lâu, đã mất đi suy nghĩ thăm dò.”
“Việc này để cho Viên Thuận đi làm, sai Cẩm Y Vệ cẩn thận giám sát.”
Chu Dịch cũng không sợ thế gia, năm đó Lý Võ có thể trấn áp bọn họ, chứng minh rằng bọn họ cũng không phải thật sự là người trong Tiên Đạo, đại khái là có quan hệ về huyết mạch.
Huống hồ, Cẩm Y Vệ giám sát thế gia, vốn dĩ chính là chức trách của họ.
Trước đây mục đích giám sát bọn họ thử xem là có mưu phản hay không, hiện tại thay đổi mục đích, điều tra thử là có kỳ nhân dị sĩ lui tới hay không.
……
Trên đời rất nhiều chuyện hoặc là người, thật sự không thể lường trước được.
Sáng sớm hôm sau.
Chu Dịch đến Thiên Lao đi làm, nhìn thấy tất cả ngục tốt đứng ở cửa.
Đứng thẳng tắp, xếp hàng chỉnh tề, giống như bộ đội đang chờ xét duyệt.
Chu Dịch nghi hoặc nói: “Lão Lôi, sao lại thế này?”
Lão Lôi chính là con cháu của Lôi Ti Ngục, làm ngục tốt ở Thiên Lao hơn ba mươi năm, mấy năm trước thăng chức làm sai nha.
“Lão Chu, đây là yêu cầu của Dương Giáo Úy, phải đợi hắn đến kiểm tra, mới có thể đi vào trong nhà lao làm việc. Mấy ngày nay ngươi không có mặt, hắn nổi giận mấy lần rồi, nói đợi ngươi trở lại cho ngươi đẹp mặt!”
“Dương Giáo Úy là ai? Chẳng phải lão Lư còn ở đây nửa năm nữa hay sao?”
Chu Dịch lộ vẻ nghi hoặc, trước khi rời kinh còn uống rượu với Lư Giáo Úy, nghe hắn nói người kế nhiệm họ La mà.
“Lư Giáo Úy bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện nhận hối lộ tham ô, nên đã bán chức vị Giáo Úy cho La gia, mấy ngày trước đã bị lưu đày rồi.”
Lão Lôi trả lời nói: “Dương Giáo Úy này không đơn giản, nghe nói là chi phụ của Dương gia, một trong tám đại thế gia của Giang Nam, có quan hệ họ hàng với Dương thượng thư Binh Bộ.”
“Đáng tiếc, không thể tiễn lão Lư một đoạn, thủ đoạn làm việc của Dương Giáo Úy này……”
Trong lòng Chu Dịch rất là đồng tình, đương nhiên Lư Giáo Úy cũng không phải là người tốt lành gì, tội danh xác định là vì tra xét có chứng cứ xác thực, dù sao thì quan lại trên dưới Thiên Lao này, điều tra ai đều có thể tra ra một đống tội danh.
Lư Giáo Úy vất vả cả đời ở Thiên Lao, chưa từng phạm lỗi lầm lớn, chỉ còn nửa năm nữa thì sẽ bình an mà rút lui.
Chỉ vì Dương Giáo Úy vội vã nhận chức, cậy vào quyền thế gia tộc mà bắt hắn đi lưu đày, không chỉ phá hỏng luật ngầm ở quan trường, thủ đoạn hành động cũng quá tàn bạo.
Lúc này.
Một người đàn ông mặc cẩm y đi tới, tay ấn lên đao ở eo, sải bước, cổ hơi ngẩng lên, nhìn người khác với vẻ bề trên miệt thị.
Ánh mắt đảo qua ngục tốt của Thiên Lao, cuối cùng dừng lại trên người Chu Dịch.
“Ngươi chính là Chu gia?”
“Tham kiến Giáo Úy đại nhân.”
Chu Dịch khom người thi lễ: “Tiểu nhân nào dám xưng gia, chỉ là đồng liêu nói đùa với nhau mà thôi, nếu như ngài không thích, sau này cứ gọi là tiểu Chu.”
“Ồ?”
Mắt Dương Giáo Úy hơi chững lại, hơi nhìn thẳng vào mắt Chu Dịch.
“Biết thì tốt! Ngươi vô cớ bỏ bê công việc hơn nửa tháng, theo quy định thì phải đuổi khỏi Thiên Lao, bản quan niệm tình trước kia ngươi có công lao, chỉ phạt một năm bổng lộc thôi!”
“Đa tạ đại nhân khoan dung độ lượng.”
Mặt Chu Dịch mang theo nụ cười, cũng không để ý đến chuyện phạt bổng lộc, dù sao thì thu nhập chủ yếu của hắn cũng không nằm ở Thiên Lao.
Dương Giáo Úy kinh ngạc vì thấy Chu Dịch co được dãn được, vốn tưởng rằng những kẻ có bản lĩnh, tính tình cứng cỏi, vì vậy sẽ có cớ để lập uy.
Rồi sau đó lại giáo huấn một trận, đại khái là sau này Thiên Lao cấm thu tiền của phạm nhân, ngục tốt dám tự thu, nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra không tha.
“Việc này bản quan luôn luôn nhấn mạnh, hôm qua vẫn có người dám phạm!”
Dương Giáo Úy nói: “Tối hôm qua sai nha Bạch Tam Nhi trực ban, thu bạc của phạm nhân nhà ngục chữ Giáp Cửu, sáng nay đã đưa đến nhà ngục của Kinh Nha, phạt một trăm trượng, nhốt ba năm!”
Xì xào!
Chúng ngục tốt tức khắc ồ lên, vốn dĩ là những tiểu tốt trong nhà lao, há có thể không biết được sự đáng sợ của “Một trăm trượng” chứ.
Nếu như mà đánh nặng tay, người không chết thì cũng sẽ trở thành tàn phế.
Dương Giáo Úy lạnh lùng nói: “Các ngươi cẩn thận, bản quan mặc kệ trước kia như thế nào, bây giờ phải tuân thủ quy định này!”
Đợi đến khi Dương Giáo Úy rời đi, chúng ngục tốt nghị luận sôi nổi.
Vì e sợ Dương Giáo Úy có thân thế sâu xa, đến ngay cả Ngô Ti Ngục cũng không dám ra mặt, một đám ngục tốt dưới chót làm gì có cách nào.
Một ngục tốt khó chịu nói: “Chu gia, họ Dương cố ý trừng phạt ngài, chịu vậy sao?”
Chu Dịch cười lắc đầu: “Không chịu được còn có thể như thế nào? Người ta chính là con cháu thế gia, ta không thể trêu vào!”
Lão Lôi nghi hoặc nói: “Dương Giáo Úy làm như vậy, không chỉ chọc vào chúng ta, không sợ những phạm nhân trong nhà lao gây chuyện sao?”
“Dương Giáo Úy đến Thiên Lao, chắc là chỉ để đánh bóng tên tuổi, tạo được thành tích thì sẽ thăng chức, nào để ý đến suy nghĩ của phạm nhân. Huống hồ, phạm nhân chính là phạm nhân, chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao”
Chu Dịch khuyên: “Tạm thời chịu đựng một chút, sống cực khổ mấy năm thôi!”
Chúng ngục tốt nghe vậy, đến ngay cả Võ Đạo Luyện Tạng như Chu gia cũng phải phục tùng, lại càng cảm thấy chẳng còn chủ kiến gì nữa, đành phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc của Dương Giáo Úy.
Xong việc.
Dương Giáo Úy nghe xong tâm phúc của mình trình báo, biết được hành động của tất cả ngục tốt sau khi mình rời khỏi đó, thay đổi cách nhìn đối với Chu Dịch.
“Người này có bản lĩnh hành sự, lại biết cách ẩn nhẫn, còn có thể nhận rõ tình thế, thật là một nhân tài hữu dụng. Đợi sau khi bản quan chỉnh đốn xong Thiên Lao, sẽ đề bạt đề bạt hắn, đến quân doanh nhận chức!”
“Cả đời ru rú trong Thiên Lao thì có tiền đồ gì chứ!”
Chu Dịch không biết được nhận xét của Dương Giáo Úy về mình, cho dù hắn có biết cũng sẽ không để ý.
Hành động của Dương Giáo Úy chọc cho chúng ngục tốt lén lút mắng chửi, nào ngờ đâu hưởng thụ quen các loại luật ngầm rồi, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ làm việc theo nguyên tắc, vì thế nên cảm thấy hắn khắc nghiệt vô tình.
Người có thể làm quen thậm chí sa vào trong luật ngầm, nhưng không thể thật sự mất đi nhận thức về đúng sai!
Chu Dịch quen với việc không tranh dành, tự nhận bản thân mình không trong sạch gì, nhưng sẽ không xuống tay quấy nhiễu Dương Giáo Úy làm việc.