Chương 68: Ba mươi năm sau.
Chu Dịch vẫn không yên tâm, lại xách theo mấy tử tù thử chạm vào cốt ngọc, nội dung nói ra đều giống nhau.
Duy nhất có một thằng cha nói dối quen miệng, chỉ trong một lát đã bịa ra một câu chuyện.
Bảy phần thật ba phần giả, gặp phải người không cẩn thận tỉ mỉ, có khi lại bị thằng nhãi này lừa gạt.
Chu Dịch tò mò dò hỏi: “Ngươi phạm vào tội gì mà lại vào Chiếu Ngục?”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn là người truyền giáo của Bạch Liên giáo.”
Tử tù dâng cốt ngọc lên bằng hai tay: “Nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi, nguyện cùng đại nhân đến Tiểu Đan Sơn, đợi đến khi tu thành tiên pháp, lại kiến lập một thần liên giáo……”
Ầm!
Sơn Hà đỉnh đập cho tên tử tù thành vụn thịt, thu cốt ngọc vào bên trong.
Chu Dịch tìm mấy thùng dầu hỏa đổ vào trong địa lao, một trận khói lửa, khiến ngục tốt canh gác bị sặc khói tỉnh lại.
Sau một phen dập lửa, lửa tắt, hài cốt trong địa lao đã biến thành tro bụi.
Ngục tốt trình báo với nha môn Cẩm Y Vệ, cuối cùng không giải quyết được gì.
Đình viện.
Từ sau khi đến Chiếu Ngục, cho đến nay cũng đã qua bốn năm năm.
Cây táo cao lớn xum xuê, dây nho bò đầy sân, hiển nhiên là vì đất đai phì nhiêu.
Chu Dịch lấy đi vàng bạc đã chuẩn bị trước đó, vốn dĩ dự tính để cốt ngọc trong viện, cẩn thận cân nhắc lại thấy không ổn, cảm thấy tìm bừa một cái giếng cạn nào đó ở Thần kinh, cất ở đó là được.
Giờ phút biệt ly.
Quay đầu lại nhìn Thần kinh.
Trời sắp sáng.
Chu Dịch có dự cảm, không biết năm nào tháng nào sẽ trở về, có lẽ triều đại đã thay đổi, thậm chí có khi chẳng còn lại gì.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch chạy đến trước mộ của lão Bạch, đốt một đống giấy tiền vàng mã.
“Đi nhé!”
……
Từ Châu là một trong mười sáu châu của Phượng Dương quốc, là châu phủ duy nhất giáp biển, phía Bắc của nó chính là Đại Châu sản xuất muối biển.
Trong vùng nhiều sông lắm núi, ít có bình nguyên, bá tánh sinh sống phần lớn bằng nghề đi săn, đánh cá.
Vân Sơn bắt nguồn từ phía tây của Kỳ Châu, chạy xuyên qua trung bộ của Từ Châu, chia cắt nơi đây thành hai nửa, phần cuối của dãy núi giáp với Đông Hải.
Chu Dịch xuất phát từ Thần kinh, một đường chưa từng ngồi xe ngựa, chỉ đi bộ mà đã vượt mấy ngàn dặm đường. Trong hành trình này có mấy lần thay đổi diện mạo, khi thì biến thành khỏe mạnh trẻ trung, khi thì biến thành lão giả, thậm chí thu nhỏ biến thành dáng vẻ của một thiếu niên.
Đi bộ đến Đông Hải, trông thấy sóng biển vô tận.
Chu Dịch thuê một chiếc thuyền đánh cá, du ngoạn mấy tháng ở trên biển, thực hiện tâm nguyện của kiếp trước.
Sắp đến mùa Đông.
Đi về phía Đông Lộc của Vân Sơn, trèo đèo lội suối bảy trăm dặm, quả nhiên trông thấy một nơi được bao bọc bởi tám ngọn núi.
Mây mù bao phủ, lờ mờ, nhìn không thấy hình dáng.
“Tạm thời quan sát một thời gian.”
Chu Dịch tìm một sơn động cách đó mấy chục dặm, bế quan tu hành Quy Nguyên Quyết.
Buổi sáng mỗi ngày đều nhìn về phía ngọn núi, sau một năm lại thay đổi phương hướng, tiếp tục yên lặng quan sát.
Vào năm thứ ba nhìn thấy hai đạo cầu vồng từ trên cao bay tới, chìm vào giữa đám mây mù. Sau đó cứ cách mấy năm lại có thể phát hiện ra tung tích của tu sĩ, có vào có ra, màu sắc của cầu vồng khác nhau.
“Quả nhiên là nơi tu sĩ hội tụ.”
Chu Dịch xác định vị trí của Tiểu Đan Sơn, tiếp tục trở về hang động bế quan, Quy Nguyên Quyết vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện.
Chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Sau khi Chu Dịch xuất quan thì rời khỏi Vân Sơn, đi thẳng đến Hành Thành, thủ phủ của Từ Châu.
“Đại thọ trăm tuổi dù sao thì cũng nên chúc mừng một phen.”
Hỏi thăm câu lan viện nổ tiếng nhất trong thành, ăn chơi liên tục trong nửa tháng, tiêu sạch sẽ tất cả tiền bạc.
Túi trống không rời khỏi Bách Hoa Lâu.
Chu Dịch tấm tắc nói: “Dù sao thì cũng là một địa phương nhỏ, còn lâu mới bằng Xuân Phong Lâu.”
Câu lan viện hội tụ đủ mọi loại người, các loại tin tức thật giả đều tập trung tại đây, Chu Dịch chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã có thể biết được bây giờ là triều đại nào.
Năm Quang Đức thứ ba.
Ba năm trước đây Chính Thống đế sống thọ và chết trong cung, truyền ngôi cho đích trưởng tử.
Triều đình Phượng Dương quốc hoàn toàn chia thành hai phái, Bắc Cương và Giang Nam mỗi bên chiếm một nửa, dưới tình thế căng thẳng như vậy, ngôi vị hoàng đế được kế thừa ngược lại lại bình ổn, không thể không khiến cho người ta thổn thức.
“Lão Vu, Viên Thuận đều đã chết……”
Chu Dịch chưa từng đau buồn đến vậy, lúc trước đưa tiễn không ít người, sau này sẽ còn đưa tiễn nhiều người hơn.
Trong lòng cẩn thận cân nhắc, làm sao để xác định Tiểu Đan Sơn có phải là một nơi an toàn hay không.
Theo như bình thường, sau khi Kỷ Thịnh chết Cẩm Y Vệ sẽ trình báo, rất có khả năng hoàng tộc Triệu thị sẽ lấy được cốt ngọc.
Dựa vào hận thù sâu đậm của Kỷ Thịnh đối với Sùng Minh đế, chưa chắc sẽ không gài bẫy, dùng chuyện tu tiên vấn đạo làm mồi nhử, dẫn dắt người của Triệu gia vào nơi tà ma ngoại đạo hội tụ.
“Xác suất của khả năng này không lớn, dù sao thì con cháu hoàng tộc đông đảo, dù có để cho mấy chục người đi thăm dò cũng sẽ không gây tổn hại đến căn cơ, nhưng mà phải đề phòng một chút.”
Chu Dịch suy tư một lát, trong lòng đã có kế hoạch.
Ban đêm.
Chu Dịch hóa thành lão đạo mặc áo bào màu xanh, từ một khách điếm bình thường trong thành lấy đi tin tức về Bắc Cương, lại từ một nhà dân bình thường khác bắt được mật báo của Cẩm Y Vệ.
Đây là lợi ích của thế lực, không cần đến Thần kinh trực tiếp dò hỏi, mười sáu châu phủ đều có tin tức dự phòng.
Tin tức về Bắc Cương thiên về chuyện thường nhật và trần thuật, Lý Hồng và Trần Cẩn Du để lại mấy lần mời mọc, mời Chu Dịch hồi kinh đoàn tụ.
“Không thân chẳng quen, có cái gì đáng để đoàn tụ chứ?”
Chu Dịch lắc đầu, lât đến tin tức cuối cùng, phát hiện không giống như bình thường.
“Giang Nam thế gia muốn nâng đỡ Dương Tranh thượng vị, nói rằng có tiên nhân làm chỗ dựa, Lý Hồng dám can đảm đăng cơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên tinh quang, lật xem mật báo của Cẩm Y Vệ, còn nhiều hơn so với tin tức của Bắc Cương.
Vài tờ mật báo phía trước có trật tự, không cần nghĩ thì cũng biết là do Viên Thuận lưu, vài tờ tin tức phía sau thì lộn xộn, hẳn là vì Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đã thay người.
Chu Dịch không có hứng thú với sự biến hóa của triều đình, mấy chuyện như là thăng quan bãi miễn tru di cửu tộc vv, thì lật bừa qua, trực tiếp xem xét những tin tức có liên quan đến Lý Hồng.
“Trong kinh có kỳ nhân dị sĩ ám sát đại tướng quân, toàn bại, chết trong quân trận, hoặc là chết bởi phi kiếm, ấn tỉ.”
So sánh giữa hai bên, xác nhận không sai.
“Giang Nam thế gia quả nhiên có liên quan đến Tu Tiên giới, chẳng qua cũng chỉ là đám chó vô dụng hay sủa mà thôi! Nhiều khả năng Tu Tiên giới chẳng hề quan tâm đến phàm tục, nếu không thì sao Phượng Dương quốc lại mang họ Triệu chứ?”
Chu Dịch lấy bừa một miếng mộc bài, bên ngoài khắc bốn chữ “Thân gởi Bắc Cương”, bên trong thi triển truyền âm bí thuật, ghi chép lại địa điểm chôn giấu cốt ngọc.
Cuối cùng nhắn lại.
“…… Cẩn thận ghi chép tình hình bên trong Tiểu Đan Sơn, truyền tin cho lão phu!”
Chu Dịch đem mộc bài đặt ở quán rượu, tiếp tục trở về Vân Sơn tu hành.
Khổ tu hơn bốn mươi năm, Quy Nguyên Quyết sắp đột phá đến tầng thứ ba, thực lực tăng thêm phần nào thì có thể giảm bớt một phần nguy hiểm.
Tiên Sơn trong tầm mắt, Chu Dịch không cần phải vội vàng.
……
Buổi trưa.
Mặt trời chói chang.
Tiểu nhị của quán rượu đang ngủ gà ngủ gật, trước mắt xuất hiện một bóng người, vội vàng ép buộc mình lấy lại tinh thần.
“Khách quan…… Đạo trưởng, muốn mua rượu sao?”
Lão đạo trước mắt này, quần áo cũng rách nát quá thể, miễn cưỡng có thể che đậy thân thể. Tóc dài rối tung, râu ria xồm xoàm hỗn loạn, không biết đã bao nhiêu năm không sửa soạn rồi, nhìn như người rừng từ trong núi chạy ra.
Chu Dịch lắc đầu: “Bây giờ là triều đại nào? Hoàng đế là ai?”
Tiểu nhị trả lời nói: “Năm Khai Càn thứ mười bốn, tất nhiên là Đại Càn Thánh Hoàng tại vị!”
Chu Dịch cười nói: “Đại Càn Thánh Hoàng…… có phải tên của hoàng đế là Lý Hồng không?”
“Cũng không được gọi thẳng tên húy của Thánh Hoàng!”
Tiểu nhị chỉ cảm thấy người này có chút điên khùng, đang muốn phất tay xua đuổi, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng lão đạo đâu nữa.
……
Chu Dịch đổi một thân cẩm y, gỡ chùm râu dùng để dịch dung xuống, lắc mình biến thành công tử tuấn tú.
“Bế quan hai mươi năm, trần thế đã thay đổi triều đại!”
“Nếu Lý Hồng làm hoàng đế, vậy thì Tiểu Đan Sơn sẽ không có nguy hiểm gì, cũng đến lúc bước bước này rồi.”
Mười mấy năm trước, Chu Dịch đã đạt tới tầng ba Luyện Khí, pháp lực gần như là không có tiến triển. Sau đó trải qua mười mấy năm khổ tu thử nghiệm, phát hiện pháp lực gôm góp được, sẽ chậm rãi tan biến trở về với tầng thứ ba Luyện Khí.
Pháp lực tích góp càng nhiều, tốc độ tan biến càng nhanh.
“Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao mà người tu tiên ít đến trần thế.”
Pháp lực khó có thể tăng trưởng, Chu Dịch liền tập trung vào lĩnh ngộ trận pháp, hiện tại đã có thể bố trí Mê Tung trận đơn giản nhất.
Màn đêm buông xuống.
Chu Dịch đi khách điếm lấy tin tức Bắc Cương, chòn về phần căn cứ của mật thám Cẩm Y Vệ, đã hoang phế không người.
Chưởng quầy của khách điếm cũng thay đổi người, có lẽ đã thay đổi vài lần, may mắn là tin tức về Bắc Cương vẫn còn.
“Ồ, hiện tại nên gọi là Đại Càn!”
Chu Dịch mở tập tin tức ra, đại khái là ghi chép lại quá trình đăng cơ dựng nước của Lý Hồng.
Năm Quang Đức thứ ba, Lý Hồng cùng Trần Cẩn Du cùng nhau đến Tiểu Đan Sơn, trở thành đệ tử ký danh của Đan Đỉnh Tông. Chấp sự Tiểu Đan Sơn răn dạy Giang Nam thế gia, nghiêm cấm tu sĩ nhiễu loạn phàm tục, nếu như tái phạm thì phải chịu phạt theo môn quy!
Kỳ nhân dị sĩ của Giang Nam thế gia ẩn náu ở phàm tục, không hề dám nán lại, quay về Tiểu Đan Sơn tu hành.
Năm Quang Đức thứ sáu.
Lý Hồng phát động binh biến, huỷ bỏ hoàng tộc Triệu thị, đổi niên hiệu thành Đại Càn.
Năm Khai Càn thứ ba.
Lý Hồng bình định Giang Nam, phản vương Dương Tranh binh bại chết trận, Đại Càn thống nhất lãnh thổ Phượng Dương.
Chu Dịch lật đến cuối cùng, nhìn thấy ghi chép tin tức về Tiểu Đan Sơn.
“Tiểu Đan Sơn là phường thị do Đan Đỉnh Tông xây dựng, mở rộng cửa với tán tu chính đạo……”