Chương 69: Phường thị Đan Sơn.
“Tán tu? Tán tu tốt, quá quá tốt!”
Chu Dịch vừa lòng gật đầu, nếu như không phải tán tu thì hắn sẽ không đi, thà rằng lại tìm kiếm một địa giới khác.
Nếu là linh địa của tông môn, khi nhập môn có pháp khí kiểm tra đo lường xương cốt, thì trực tiếp bại lộ tuổi tác, bị cắt thành từng miếng đem ra nghiên cứu cũng không phải là chuyện thảm nhất, rất có khả năng trực tiếp bị ném vào trong lô đỉnh của đại lão ở Tu Tiên giới.
Đọc tiếp phía sau thì là kể về nguồn gốc của phường thị.
Sáu bảy năm trước, Đan Đỉnh Tông phát hiện linh mạch Tề Vân Phong, trong núi có rất nhiều tử linh đồng, là nguyên liệu thượng đẳng dùng để luyện chế đan lô.
Vì thế dùng linh mạch làm ăn cơ, thành lập phường thị, đặt tên là Tiểu Đan Sơn.
“Đan Đỉnh Tông thành lập phường thị, là mang lại một chốn dừng chân cho tán tu của Phượng Dương quốc, có thể trồng trọt linh điền, đào linh quặng, đỡ phải ở thế tục gây tai họa cho phàm nhân……”
Chu Dịch lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục xem tiếp, vẻ mặt dần dần lắng đọng lại.
Đan Đỉnh Tông sử dụng một Tụ Linh Trận cỡ lớn, trói buộc linh mạch trong phạm vi của phường thị, nồng độ của linh khí luôn luôn nhiều hơn gấp mười lần hai mươi lần so với bên ngoài, có thể nói là một phúc địa để tu tiên.
Tán tu tiến vào phường thị, có thể xin một động phủ tu hành miễn phí, nhưng mà cũng không phải là thật sự không cần tiền.
Cho dù là động phủ hạ đẳng nhất, số linh thạch dùng để mua nó cũng là một con số trên trời, sau khi tán tu vào ở miễn phí, cần phải trợ giúp Đan Đỉnh Tông xử lý linh điền, hoặc là đào quặng trả nợ ở Tề Vân Phong.
“Linh thạch thì rất dễ hiểu, hẳn là đơn vị tiền tệ ở Tu Tiên giới.”
“Chỉ là chuyện đào quặng, làm ruộng, trả trước một chút, rồi trả góp lâu dài……”
Chu Dịch nhớ lại một hồi ức không tốt nào đó, cảm thấy đầu óc như phình ra đau đớn, chịu đựng xem tiếp.
Trong phường thị có một khu vực giao dịch, người tu hành có thể bày bán miễn phí, có thể trao đổi đạo pháp tâm đắc, cũng có thể thuê cửa hàng của Đan Đỉnh Tông, giá cả thì mỗi năm cỡ chừng một trăm linh thạch.
“Sao loại hình này lại có chút quen thuộc vậy nhỉ?”
Chu Dịch bỗng nhiên có chút không muốn đến Tu Tiên giới, nếu những địa giới tu hành khác cũng bóc lột như Tiểu Đan Sơn, thì làm sao được tiêu dao tự tại như ở phàm tục chứ.
Dù sao thì các tu sĩ gian khổ phấn đấu, đều là vì cái một ngàn tỷ phần trăm khả năng thành tiên kia, mà Chu Dịch đã có được Trường Sinh Đạo Quả.
Rồi lại gian khổ phấn đấu, khó tránh khỏi có chút không muốn!
“Vì Kỷ Thịnh chết bởi cạm bẫy của Sùng Minh đế, khiến cho chấp sự trấn thủ phẫn nộ, không ngừng tiêu diệt huyết mạch của Triệu gia, rồi lại thông báo nhiệm vụ lập công, tiêu diệt những tu sĩ ẩn nấp ở thế gian……”
Chu Dịch xem đến đây, chỉ cảm thấy Đan Đỉnh Tông còn ác hơn địa chủ, ít nhất kiếp trước có thể về nông thôn tự xây nhà để sống qua ngày.
Bây giờ sống qua ngày cũng thành tội lớn!
Chu Dịch rất hoài nghi, cái gọi là “Tránh cho phàm nhân phải chịu tai họa từ tán tu”, “Mang lại một chốn dừng chân cho tán tu” này của Đan Đỉnh Tông, thực chất là coi trọng sức lao động rẻ mạt của tán tu.
“Nhưng mà chuyện này cũng đã chứng minh, địa vị của đệ tử chính thức Đan Đỉnh Tông cao hơn nhiều so với dự đoán!”
Dựa theo những điều miêu tả trong này, bên trong Tiểu Đan Sơn gần như đều là tán tu, chỉ có một chân truyền của Đan Đỉnh Tông trấn thủ ở đó, ba người đệ tử chính thức thì toạ trấn ở nơi trọng yếu.
Đệ tử ký danh có vị thế thấp hơn một tầng, thì số lượng cũng không vượt quá một trăm, trong đó đa số đều là huyết mạch của những chân truyền đã chết.
Như Giang Nam thế gia có thể truyền thừa không dứt, cũng chỉ vì hoàn thành nhiều nhiệm vụ lập công, bảo đảm đời đời có đệ tử ký danh trực thuộc tông môn.
“Khó trách Kỷ Thịnh lại uất ức nổi điên, trong mắt hắn hoàng đế phàm tục chỉ như là một con kiến, kết quả lật thuyền trong mương!”
Chu Dịch sinh lòng nghi ngờ, Kỷ Thịnh có địa vị cao như vậy, tại sao trong mấy chục năm không quay về lại không có người tìm kiếm hắn.
Cái suy nghĩ này chỉ xẹt qua trong một cái chớp mắt, rồi hắn lại lười suy nghĩ thêm.
“Nếu đã xác định an toàn rồi, thì đây là thời điểm tìm hiểu Tu Tiên giới, ai có thể cự tuyệt được việc ngự kiếm tiêu sái ngầu vãi đâu chứ!”
Sau khi Chu Dịch đột phá tầng ba Luyện Khí, cưỡi Sơn Hà đỉnh phi hành, đã có thể bay một hai dặm.
Khi bắt đầu thì cái đỉnh này dùng để nấu đồ ăn, ngồi ở bên trong nó nhìn như là đang nấu chính mình.
Hình tượng rất là không tốt!
……
Xuân đi thu tới.
Chớp mắt một cái là ba năm trôi qua.
Chu Dịch ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, chờ đợi tu sĩ nào đó phù hợp bay ngang qua.
Trong ba năm có vài luồng cầu vồng bay qua, nhưng khí tức mạnh mẽ, không dám đánh tiếng quấy rầy.
“Chờ đợi là cách phù hợp nhất!”
Chu Dịch đã nhận ra từ trước, phải trở thành bạn bè của thời gian, cho dù hôm nay lại chẳng được gì.
Ngày này.
Một bóng người bay qua đỉnh đầu của Chu Dịch, đến ngay cả độn quang hộ thân cũng không có, ngồi xếp bằng trên phi kiếm, tốc độ phi hành miễn cưỡng nhanh hơn tuấn mã chút.
“Khí tức yếu hơn mình không ít, nhìn dáng vẻ thì cũng chừng mười mấy tuổi, chọn ngươi đi!”
Chu Dịch nhảy vào Sơn Hà đỉnh, bay lên trời, gọi với về phía thiếu niên kia.
“Đạo hữu, xin dừng bước!”
“A!”
Thiếu niên mặc bạch y bỗng nhiên nghe thấy có người kêu mình, hơi mất tập trung, phi kiếm dưới chân nghiêng lệch, xém chút nữa thì ngã từ không trung xuống đất.
Chu Dịch đáp lên đỉnh dừng lại cách thiếu niên hơn hai mươi trượng, sau mười mấy năm thử nghiệm, pháp lực Luyện Khí tầng ba cùng lắm chỉ có thể duy trì trong phạm vi mười lăm mười sáu trượng.
“Vị đạo hữu này đang đi đến Tiểu Đan Sơn sao? Tại hạ là Chu Cương ở Vân Sạn Động núi Phúc Lăng, chúng ta cùng nhau đến phường thị có được không?”
“Từ Nghị, Cảnh Châu Từ gia, xin chào Chu đạo hữu.”
Thiếu niên mặc bạch y giữ phi kiếm thăng bằng, vái chào nói: “Phía trước chính là Tiểu Đan Sơn, chẳng qua cũng chỉ hai ba mươi dặm đường, không cần phải kết bạn đồng hành.”
Còn chưa có nói xong, phi kiếm đã bay về phía tám ngọn núi kia.
Chu Dịch cũng không ép buộc quá đáng, Sơn Hà đỉnh đáp xuống mặt đất, thi triển khinh công bay trong rừng, nhanh hơn cả Từ Nghị đang bay trên bầu trời.
“Hắn có thể khống chế phi kiếm mà không bị đuối sức, chắc phải có pháp quyết ngự khí pháp gì đó, mà không phải là dựa vào pháp lực thuần túy bay lên!”
Ước chừng mười lăm phút.
Chu Dịch xuất hiện ngay dưới chân tám ngọn núi kia trước, chỉ cách vùng sương mù dày đặc quay cuồng kia, chỉ hơn mười trượng mà thôi.
Thiếu niên Từ Nghị dừng lại bên ngoài vùng mây mù, nghi ngờ nhìn Chu Dịch tại sao dừng lại mà không đi tiếp, nhưng mà trưởng bối trong tộc đã dạy dỗ, chớ có nói chuyện cùng tu sĩ lạ mặt, đỡ phải rơi vào bẫy.
Bàn tay đụng vào sương mù dày đặc, sương mù tự động tản ra, Từ Nghị vội vàng đi vào.
“Quả nhiên như thế.”
Chu Dịch dựa theo ghi chép trong quyển sách, thi triển pháp lực đụng vào mê trận mây mù, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏ đi vào trong núi.
Đi men theo con đường núi một hồi lâu, sương mù từ đậm chuyển sang nhạt, cho đến khi trước mắt rộng rãi thoáng đãng.
Thứ đập vào mắt trước tiên là từng mảnh đồng ruộng to lớn, trong ruộng đồng đang có tu sĩ xử lý, thứ gieo trồng phần lớn là cây lúa, thân lúa lớn chừng ngón tay cái, trên ngọn của nó mọc đầy những hạt gạo lớn chừng như hạt trân châu.
Cũng có cá biệt trồng linh dược, màu sặc sỡ hình thù kỳ quái, Chu Dịch không thể phân biệt được chủng loại.
“Linh khí ở biên giới của phường thị đã gấp từ ba đến năm lần bên ngoài. Nghe nói càng đến gần trung tâm của Tề Vân Phong, linh khí càng nồng đậm hơn, ở vùng đất trung tâm thậm chí có thể gấp hơn ba bốn mươi lần!”
Chu Dịch đi dọc theo con đường về phía trước, nơi xa thấp thoáng bóng dáng của nhà cửa.
Sau một lát.
Phường thị Tiểu Đan Sơn đã gần ngay trước mắt, có diện tích chừng bốn năm dặm, đường phố chia làm ba đường ngang và ba đường dọc.
Hai bên đường phố đều quy hoạch thành các cửa hàng, trước cửa có treo biển hiệu, người lui tới trên đường đều là tu sĩ.
“Tu sĩ phần lớn mặc tăng bào, đạo bào, cũng không nhìn thấy nhiều người mặc quần áo kỳ dị, cho nên trong thế giới này Phật và Đạo là hai tôn giáo cường thịnh nhất.”
“Rất khó phán đoán chuẩn xác được cấp bậc Luyện Khí, nhưng mà chỉ dựa vào khí tức mạnh hay yếu, thì tầng ba Luyện Khí dường như không cao mà cũng không thấp?”
Chu Dịch vốn tưởng rằng bản thân mình là ma mới cấp thấp nhất của Tu Tiên giới, bây giờ xem ra, ở phàm tục khổ tu trăm năm quả nhiên không hề lãng phí.
Đã đi dạo qua hầu hết các cửa hàng, cẩn thận dò hỏi giá cả của các loại thương phẩm, cũng có hiểu biết một chút về giá cả hàng hóa cơ bản ở tu hành giới.
“Một pháp khí hạ phẩm có giá trên trăm khối linh thạch, đan dược giúp tăng trưởng tu vi, thấp nhất cũng phải mười linh thạch mới mua được một viên, mà ta thì ngay cả một khối linh thạch cũng không có……”
Từ khi Chu Dịch xuyên không đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bần cùng.
“Chẳng lẽ thật sự phải đi làm công sao?”