Chương 139: Gặp người lớn trong gia đình
Đại Bạch xúc động ngoe nguẩy cái đuôi. Nó vô cùng hài lòng đối với phương pháp có thể không bỏ lỡ Thanh Hoa này, lập tức mở miệng hỏi: "Vậy tiếp theo tôi nên làm những việc gì?"
An Lâm vỗ vỗ cằm, làm ra bộ dạng của chuyên gia phân tích tình cảm nói: "Đầu tiên, cậu phải thể hiện rõ lập trường."
Đại Bạch lè lưỡi, hai tai hơi dựng thẳng lên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
An Lâm: "Trước kia không phải cậu luôn miệng nói với cô ấy, cậu chỉ xem cô ấy là em gái sao?"
Đại Bạch gật đầu.
An Lâm: "Vậy thì cậu đi nói với cô ấy trước là cậu không xem cô ấy là em gái nữa rồi, cậu muốn làm bạn với cô ấy! Tin chắc cô ấy sẽ hiểu rõ ý nghĩa của lời nói này."
Đại Bạch khẽ gật đầu, sau đó cưỡi gió bay đi: "Chủ nhân, vậy anh ở đây đợi tôi trước!"
An Lâm không ngờ Đại Bạch lại nóng lòng như thế, sau khi để lại một câu nói thì liền bay về phía Thanh Hoa.
Hắn và Tiểu Sửu thấy vậy chỉ có thể ngồi một bên ngủ gà ngủ gật. Tiện tay hắn lấy Tiểu Hồng ra để nó quang hợp một chút.
Thật ra thời gian Đại Bạch tiếp nhận truyền thừa tại Thần Thú tông đã kết thúc. Tập tục này của tộc hắn là được truyền thừa của Thiên Thương Lang, có quan hệ với đạo đao trảo và gió.
Bây giờ chỉ cần xử lý xong mối quan hệ với thanh mai trúc mã và người thân thì đã có thể ký kết khế ước thú sủng với An Lâm rồi.
Khoảng chừng nửa canh giờ trôi qua, Đại Bạch lại cưỡi gió quay về.
"Làm xong rồi à?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.
Nét mặt Đại Bạch phức tạp, gật gật đầu: "Thật không ngờ, sau khi tôi nói không muốn làm anh em mà muốn làm bạn bè với cô ấy, cô ấy lại đồng ý để tôi đi theo anh. Tâm tư của chó cái thật khó đoán."
"Cô ấy còn tặng khúc xương Huyền Long này, thứ thường xuyên bầu bạn với cô ấy cho tôi."
"Nói là lúc nhớ cô ấy có thế lấy ra liếm…"
Vừa nói Đại Bạch vừa ngậm một khúc xương màu trắng lên miệng, dường như là nói với An Lâm:
Chính là khúc xương này!
An Lâm hơi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải bởi vì con chó cái đồng ý để Đại Bạch đi, mà kinh ngạc bởi vì nó lại tặng khúc xương làm tín vật định tình!
Gián tiếp hôn môi sao?
An Lâm âm thầm gật đầu.
Không thể không nói, các chú chó bây giờ cũng chiêu trò lợi hại thật đấy.
Đại Bạch vui vẻ nói: "Tiếp theo chỉ cần qua được ải của cha mẹ thì hoàn tất rồi."
An Lâm hơi lo lắng: "Vậy tôi có cần qua đó không?"
Đại Bạch nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mở miệng: "Tốt nhất vẫn nên cùng đi. Cha mẹ tôi cũng từng nói là muốn gặp anh một lần."
Lời này vừa nói ra thì An Lâm lại càng hồi hộp hơn.
Được cha mẹ của Đại Bạch nhớ tới là một cảm giác như thế nào, họ sẽ đột nhiên nhào tới không?
"Tiểu Sửu, anh biến về bộ dạng ban đầu, giúp tôi áp trận một chút." An Lâm hơi bất đắc dĩ nói.
Tiểu Sửu "bành" một tiếng, biến thành Kim Mục Hầu Vương thân khoác áo giáp Hắc Tinh, tay cầm gậy sắt màu bạc, dáng người oai phong!
Đại Bạch nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Sửu, mắt mở trừng trừng: "Xấu quá… Phi! Đúng là con khỉ oai phong!"
An Lâm nhìn thấy phản ứng vui vẻ của Đại Bạch, mở miệng nói: "Anh ấy tên là Tiểu Sửu, là anh em đã từng cùng tôi vào sinh ra tử đấy."
Đại Bạch nghe xong nổi lên lòng tôn kính, hưng phấn gật đầu chào hỏi với Tiểu Sửu: "Tiểu Sửu, chào anh, tôi tên Đại Bạch, cũng là anh em từng vào sinh ra tử với An Lâm."
"Nhớ năm đó ở trận chiến tự do, uy danh của Nhân Cẩu hiệp Lữ khiến cho các học sinh của Thiên Đình vừa nghe đã hoảng sợ, không ai không biết, không ai không hay…"
Trên đường đi, Đại Bạch bắt đầu khe khoang chiến tích huy hoàng của nó.
Tiểu Sửu thì mặt đầy vẻ hiếu kỳ, còn An Lâm thì cũng hài lòng với những lời khoe khoang này của hắn, vừa hay có thể giải tỏa một chút cảm giác căng thẳng.
Trên đường, Đại Bạch kể một số chuyện về cha mẹ hắn cho An Lâm nghe.
Ví dụ như mẹ của Đại Bạch là một con chó lông trắng Kỳ Hóa Thần, còn cha của hắn lại là một tiên thú của Kỳ Phản Hư. Đó là một trong số Bá Vương Tam Tiên Thú tiếng tăm lẫy lừng của Thần Thú tông.
An Lâm càng nghe trong lòng càng thấp thỏm. Khốn khiếp, gốc gác của Đại Bạch sao lại lớn đến thế?
Thật sự muốn để Đại Bạch làm thú sủng của mình à?
Cha mẹ hắn một người là tiên thú.
Một người là nguyên thú, địa vị cao cao tại thường như thế…
Thật sự sẽ đồng ý con trai của mình đi làm sủng thú cho một tu sĩ Kỳ Dục Linh sao?
Vừa nghĩ như thế, ngay cả bản thân An Lâm cũng không tin là họ sẽ đồng ý.
Bây giờ điều hắn chủ yếu nghĩ đến là nếu lỡ như phục vụ không tốt, cha mẹ của Đại Bạch sẽ nuốt chửng hắn, vậy thì nên làm sao?
Hiệu quả trấn áp của Tiểu Sửu cũng không còn hiệu quả nữa rồi. Ngoại trừ bề ngoài có thể hù dọa cha mẹ của Đại Bạch ra, nếu thật sự đánh nhau, không chừng còn không đủ để tiếp một chưởng của mẹ hắn.
Ây da… Thật đau lòng quá đi…
An Lâm cảm thấy hắn đang đi về phía một chốn tu la.
Đi đến chỗ ở của cha mẹ Đại Bạch, một quản gia ra ngoài đón tiếp.
Quản gia này là một con heo đi bằng hai chân, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, xem ra ẩn chứa năng lượng cực kỳ mạnh mẽ. Trên khuôn mặt đầy vẻ khắc nghiệt, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
An Lâm nhìn một cách đầy kinh ngạc, trong lòng gọi hắn là heo khỏe đẹp.
Heo khỏe đẹp nhìn thấy Tiểu Sửu cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn cũng không nói nhiều. Sau khi biết Đại Bạch muốn gặp cha mẹ hắn thì liền im lặng đi phía trước dẫn đường.
Bên trong một tòa đại viện cổ kính, hai con chó khổng lồ lông trắng đang lười biếng nằm trên một tấm đệm lót làm bằng cỏ hương bồ tiên mềm mại.
"Cha mẹ, con tới thăm cha mẹ đây, gâu!" Đại Bạch đi trước, vừa bước vào cửa đã mở miệng nói.
An Lâm cũng đi theo vào, trong lòng vô cùng hồi hộp.
Sau đó, hắn nhìn thấy một con chó khổng lồ lông trắng vừa đáng yêu vừa oai phong và một con chó trắng khổng lồ vóc dáng thon dài, tướng mạo dịu dàng xinh đẹp…
Mẹ kiếp, sao lại có cảm giác giống như phiên bản của Đại Bạch và Thanh Hoa vậy!
Ban đầu hắn cho rằng chó được xưng là Bá Vương Tam Tiên Thú sẽ là một con chó khổng lồ bễ nghễ thiên hạ, lộ rõ khí khái bá vương.
Vậy mà lúc này nhìn Đại Bạch, lại nhìn cha của hắn, An Lâm có hơi lơ ngơ.
Nếu như cha của Đại Bạch chạy đến kêu một tiếng chủ nhân, chắc chắn An Lâm sẽ ngây người ra không phân biệt được, xem ông ấy là Đại Bạch.
Lúc này xem như hắn hiểu ra thứ gọi là khác biệt chủng tộc mà Tiểu Sửu từng nói rồi. Không cùng chủng tộc thì khi nhìn mặt thật sự rất khó nhìn thấy sự khác biệt. Vẫn là nét xấu của Tiểu Sửu có đặc điểm dễ phân biệt hơn.
"Vãn bối An Lâm tham kiến tiền bối Bạch Tiên, tiền bối Xuân." An Lâm cung kính cúi chào.
Bạch Tiên và Xuân là tên của cha mẹ Đại Bạch. Họ nghe thấy An Lâm nói, cuối cùng hơi tỉnh dậy, bắt đầu mở hai con mắt to đang nhắm hờ, quan sát kỹ An Lâm.
Lúc ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Sửu, mắt của họ lại mở to ra thêm, hình như còn hít vào một luồng khí lạnh.
"Mẹ nó à, bà thấy thế nào?" Bạch Tiên dò hỏi.
"Tu sĩ nhân loại này cũng rất đẹp trai đấy, nhìn cũng thuận mắt. Nhưng con khỉ này quá xấu rồi. Đại Bạch ngày nào cũng nhìn thấy nó có chịu nổi không?" Xuân nói bằng một chất giọng mềm nhũn.
"Con cảm thấy anh khỉ rất bình thường mà, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng tới con đâu, gâu!" Lúc này Đại Bạch phản bác nói.
Nghe xong lời của Đại Bạch, nét mặt của Xuân bắt đầu có chút nghiêm nghị: "Cha nó à, nhìn đi! Chỉ mới có mấy canh giờ mà đã làm cho mắt của bé con chúng ta mù rồi. Như vậy không an toàn lắm đâu."
An Lâm: "..."
Tiểu Sửu: "…"
"Tiểu Sửu, biến hình!" An Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiểu Sửu lập tức hiểu ý, "bành", biến thành một con khỉ nhỏ xấu xí lanh lợi, ngồi trên vai của An Lâm.
Xuân nhìn thấy cảnh này ánh mắt hơi sáng lên, gật đầu nói: "Ừm… Như vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi, trong cái xấu có nét đáng yêu."
Bạch Tiên ngáp một cái, cái đuôi lớn trắng như tuyết đung đưa: "Mẹ nó không có ý kiến gì, vậy tôi cũng không có ý kiến rồi. Đại Bạch, sau này ra ngoài đừng hái hoa ngắt cỏ nhé. Còn An Lâm nữa, nếu ra ngoài Đại Bạch mất một sợi lông nào, tôi tìm cậu hỏi tội đấy, gâu!"
Nghe được lời nói của Bạch Tiên và Xuân, Đại Bạch và An Lâm đều tỏ ra vui mừng, biết rằng ải này của cha mẹ đã qua được rồi.
An Lâm tuyệt đối không ngờ rằng, ải gặp gia trưởng này lại dễ qua đến thế, chỉ cần nhìn mặt là được rồi.
"Hắt xì!" Đại Bạch kích động đến hắt xì hơi một cái.
Một sợi lông chó màu trắng từ trên người hắn từ từ rơi xuống…
An Lâm: "…"
Đại Bạch: "…"
Bạch Tiên thổi một hơi, sợi lông chó màu trắng trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Sau đó hắn nở một nụ cười tà mị: "An Lâm, lần này ở trong nhà, không tính."
Nhìn nụ cười tổ truyền này, khóe miệng An Lâm giật một cái.
Nhưng sau cùng hắn vẫn cảm kích cúi đầu một cái, sau đó cùng Đại Bạch lui ra khỏi đại viện.
Đợi sau khi đám người An Lâm rời khỏi, Bạch Tiên cùng Xuân tiếp tục lười biếng nằm trên cỏ bồ hương tiên.
Hai mắt Xuân híp lại: "Cha nó à, An Lâm này thật sự không vấn đề gì chứ?"
Bạch Tiên dùng móng vuốt gãi gãi cái bụng, chậm rãi nói: "Dù sao tôi cũng nhìn không thấu tu sĩ nhân loại này, trên người hắn tràn đầy sự không chắc chắn, Đại Bạch đi theo hắn nói không chừng sẽ có những cơ hội rất lớn."
Xuân nhắm mắt lại: "Cũng sẽ có không ít nguy hiểm đấy."
Bạch Tiên cũng nhắm mắt theo: "Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Có loại thú lợi hại nào không từng trải qua nhiều năm gian khổ, suốt ngày ngồi ở trong nhà thì có tiền đồ gì? Được rồi, ngủ thôi."
Xuân không nói gì đã "khò khò", xem là đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạch Tiên cũng ngáy khò khò, hưởng thụ thời gian buổi chiều nhàn nhã.
Trang 71# 1