Chương 163: Chẳng biết tại sao trợ giúp
Chàng trai tóc bạc đi từng bước lên đỉnh núi, đôi mắt trong suốt dần trở nên đục ngầu: "Cho dù nói chuyện như thế này, cũng không thể sao... "
Cuối cùng đôi mắt của hắn mất đi tiêu cự, gương mặt đờ đẫn.
"Hả? Vì sao tôi lại muốn đi từng bước đến đây?''
Khi hắn ngây dại, lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc.
Hắn vỗ đầu mình, sau đó bàn tay vươn ra, một ánh sáng màu xanh hiện lên, một con chim băng khổng lồ bắt đầu thành hình, xuất hiện dưới chân hắn.
Hắn đạp lên chim băng, bắt đầu bay vút lên không trung.
Cứ như vậy, chàng trai tóc bạc và An Lâm cưỡi gạch bay đến ngẫu nhiên gặp nhau.
An Lâm: "... "
Xong rồi, nên giải thích cho hắn thế nào về việc mình quay lại đây...
Chàng trai tóc bạc thấy An Lâm, không hề có phản ứng, vẻ mặt hờ hững.
An Lâm phát hiện hình như chàng trai này không giống lúc trước, trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Chàng trai không hề phát động tấn công hắn, thậm chí không thèm để ý đến hắn, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hơn nữa cẩn thận liếc mắt một cái, dường như chàng trai này đã trở nên có chút ngốc, cho nên An Lâm lập tức nghĩ đến một chuyện:
Chàng trai này chính nguồn gốc của mọi chuyện, không thì nhân lúc này xử lý hắn luôn đi?
Ánh điện lấp lánh ở đầu ngón tay, bàn tay dùng sức chờ phát động.
Hám Sơn Quyền!
Quyền thuật màu vàng đánh ra ầm ầm, lao về phía chàng trai tóc bạc không phòng ngự.
Ầm ầm! Sức mạnh lớn mạnh nổ tung, đánh nát chim băng của chàng trai tóc bạc, cơ thể hắn cũng bị một quyền này đánh trúng rơi xuống từ trên cao.
Khiên Lôi Thuật!
Lôi điện màu xanh từ trên trởi giáng xuống, vừa khéo bổ vào chàng trai tóc bạc.
Hai chiêu thức lớn đều trúng, An Lâm vừa lo lắng vừa nhìn chàng trai đang không ngừng rơi xuống.
Một giây sau, ánh sáng màu xanh phát ra từ bàn tay của chàng trai, một con phượng hoàng băng cao mười trượng ngưng tụ trong không trung.
Bắt được cơ thể hắn.
Hắn nhìn An Lâm, gãi đầu ngây ngốc, cơ thể không chút tổn thương.
An Lâm: "... "
Hắn nhìn thấy cảnh này, liền biết bản thân vốn đánh không thắng chàng trai kia, lập tức sử dụng toàn lực cưỡi gạch bay lên.
Bây giờ chỉ có một cách, đó là phải nhanh chóng nói tin này cho các Đại trưởng lão của Vạn Linh tông.
Chàng trai tóc bạc hồi phục tinh thần: "Chà... Hóa ra là kẻ địch, phải tấn công... "
Hắn cưỡi phượng hoàng băng bay lên như diều gặp gió, ánh sáng màu xanh trong tay lóe lên, một ngọn giáo băng màu đen tỏa ra hàn khí, xuất hiện trong không trung.
Năng lượng của ngọn giáo màu đen vô cùng vĩ đại, ngay cả không gian cũng bắt đầu rung động một chút, giáo đen thăm thăm, dường như có thể xuyên qua vạn vật.
Hắn nhìn An Lâm trên trời đằng xa, trực tiếp ném giáo đen qua.
Giáo đen tạo ra một vết rách màu đen trong không trung, giống như một luồng ánh điện, trong nháy mắt đã xông về phía trước, mang theo uy lực vô tận, đâm về phía An Lâm!
Tất cả mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, dựa vào thực lực của An Lâm vốn không thể phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn giáo đen từ phía dưới đâm thẳng lên, sau đó đâm vào gạch Hợp Kim Hỗn Độn của hắn...
Đúng vậy, từ góc nhìn của chàng trai tóc bạc, ném giáo đen chỉ có thể trúng được cục gạch đen lớn này.
Ầm ầm! Năng lượng khủng khiếp như dời non lấp biển, truyền từ phía dưới gạch đen đến.
Năng lượng nổ tung tạo thành những gợn sóng lan rộng, khiến ngọn núi rung động dữ dội, gió lớn thổi quét qua.
An Lâm đạp chân lên gạch đen, chỉ cảm thấy một lực lớn đáng sợ truyền đến, khiến hắn cùng với gạch đen phóng nhanh như hỏa tiễn, đẩy lên cao không thể kiểm soát, dù thân thể hắn được bảo vệ, nhưng toàn thân vẫn giống như sắp rơi ra vậy.
Một giây qua đi, An Lâm thành công ngồi 'hỏa tiễn' bay thẳng lên đỉnh núi Thiên Hà Phong.
Chàng trai tóc bạc nhìn An Lâm phía xa với vẻ ngơ ngác, miệng thì lẩm bẩm: "Không thể xuyên thủng sao?''
An Lâm liếc mắt nhìn phía dưới, nhìn qua chỉ thấy chàng trai tóc bạc đã hoàn toàn biến thành một chấm đen nhỏ xíu, suy nghĩ có nên cảm ơn một tiếng hay không...
Trận chiến cảnh giới Phản Hư đang diễn ra trong không trung.
Bởi thế, đỉnh núi Thiên Hà Phong, đã biến thành chiến trường dành riêng cho tu sĩ Kỳ Dục Linh và tu sĩ Hóa Thần.
Sau những trận giao đấu đã chém gọt ngọn núi rất lớn này thành từng mảnh, vốn là vùng đất thiêng núi cao sinh hiền tài, giờ phút này chỉ còn lại vô số đá vụn và sương tuyết.
Chỉ có tòa tháp Trấn Ma Băng Sương trong suốt trắng như tuyết, vì có trận pháp bảo vệ, vẫn sừng sững ở đó như trước, phát ra ánh sáng bảy màu.
An Lâm không lãng phí thời gian, lập tức phóng về phía một trưởng lão, nói chuyện chàng trai tóc bạc có ý đồ muốn nổ tung tháp Trấn Ma cho ông ta biết.
Trưởng lão nhìn An Lâm một lúc lâu, không hề chần chừ, dùng âm mật để liên lạc, thông báo tin tức cho toàn bộ trưởng lão Thiên Hà Phong.
Các phong chủ đang chiến đấu trên không, cũng đã nhận được tin tức này, nhưng bọn họ đang chiến đấu vô cùng ác liệt, không thể phân thân ra một giây, lúc này không có cách nào thoát thân để đối phó với chàng trai tóc bạc.
Cho nên gánh nặng này lại đổ xuống người các trưởng lão của Vạn Linh Tiên Tông, vài trưởng lão kỳ Hóa Thần bắt đầu giải phóng thần thức, tập trung khống chế chàng trai cưỡi trên Phượng Hoàng băng.
Chuyện An Lâm có thể làm chỉ có nhiêu đó, chiến trường ác liệt thật sự không phải nơi hắn có thể ngây người, lúc này liền nghĩ cách rời khỏi đây.
Bông tuyết bay lượn trong không trung hóa thành lưỡi đao hình bông tuyết sáu cánh, như kim loại cắt lên da thịt hắn, may mắn hắn tu luyện Liên Thần Công, da dày thịt béo, mới có thể thoát khỏi cảnh làm bia ngắm.
Nhưng vào lúc này, một con rồng hàn băng xé rách mặt đất, bỗng nhiên đánh về phía hắn.
Chết tiệt! Bị theo dõi à?
An Lâm sợ hãi trong lòng, dưới chân xuất hiện vòng gió, toàn thân bùng nổ tốc độ chuyển động cao nhất, thoát khỏi con rồng hàn băng, tập trung nhìn về phía trước.
Haizz... Đây là dư âm của trận chiến kia mà thôi.
Nhưng mà sau khi hắn thấy cảnh đó, cuối cùng chân không nhấc nổi một bước.
Một cô gái mặc áo bào trắng nhuốm máu, nửa quỳ trên mặt đất, thân thể mềm mại hơi run rẩy.
Trong tay cô có một thanh trường kiếm mơ hồ không ổn định giống như mây mù, không có khả năng duy trì, cũng bắt từ từ rơi xuống.
Chiến trường chính là thế, khki bạn không có nhiều thời gian chú ý, sẽ không cảm thấy đây là chuyện bi thảm gì.
Nhưng một khi đã tập trung chú ý, sẽ phát hiện có rất nhiều thi thể lạnh ngắt nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ra bị nhiệt độ thấp đóng băng thành những tinh thể đỏ sẫm, hơn nữa còn không ngừng có đệ tử ngã xuống.
Trận chiến này có rất nhiều người chết, cái chết cách hắn rất gần.
Nếu hắn cứ rời đi như vậy, cô gái này cũng sẽ chết ở đây, người đó tên là Thang Thi Duyên.
Cô gái tóc bạc chỉa trường kiếm băng sương trong tay về phía Thang Thi Duyên, vung lên chém ra từng luồng kiếm quang màu lam.
Thang Thi Duyên ngẩng đầu lên, rét lạnh, kiếm quang sắc bén giống như bầu trời đầy sao đập vào mắt, mang theo khí thế không gì cản nổi.
Cô biết cô không thể ngăn một chiêu này, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu, tay nắm chặt kiếm mây lao về phía Tuyết Nữ.
Phong Kiếm, chiêu thứ nhất!
Thân thể An Lâm di chuyển đến cạnh cô gái tóc bạc, kiếm Thắng Tà ngăn cản lưu quang màu trắng, vẽ ra một cánh cung lưỡi liềm màu trắng.
Đồng tử của cô gái tóc bạc co lại, rút kiếm ra đỡ.
"Rắc rắc... "
Trường kiếm băng sương bị cánh cung lưỡi liềm chặt đứt chính giữa, sau đó liên tục chuyển động, bắt đầu xé rách cơ thể cô gái.
Máu màu xanh bắn tung tóe trong không trung, trên ngực cô ta còn bị đâm một lỗ thủng rất lớn.
Cô gái tóc bạc bị thương nặng, vẻ mặt biến sắc, liều mạng lui về phía sau.
Nhưng lúc này, công kích của Thang Thi Duyên đã đến.
Vân Phi Tuyệt Vũ!
Cả người cô hóa thành hình bóng mây, từng luồng kiếm quang màu trắng nhanh như tia chớp, không ngừng xé nát thân thể Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ lui liên tục về phía sau, tốc độ của Thang Thi Duyên càng nhanh hơn.
Từng đường kiếm chém xuống không chút do dự, khiến Tuyết Nữ phát ra những tiếng kêu thống khổ, cuối cùng ánh sáng màu trắng chặt đứt cổ của cô ta, kết thúc triệt để cuộc chiến này.
Thân thể mềm mại của Thang Thi Duyên khẽ chuyển động, dường như có chút bất lực, ánh mắt dừng lại trên người An Lâm, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy sự cảm kích.
An Lâm không nhịn được làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, còn chưa kịp đắc ý, sắc mặt biến đổi, thân mình lao về phía Thang Thi Duyên.
Trang 83# 1