Chương 164: Thực sự tự nổ tung rồi
"Cẩn thận!"
An Lâm hô to một tiếng, nhẫn không gian trong tay chợt lóe sáng, gạch đen bay về phía Thang Thi Duyên.
Ầm ầm! Ngọn lửa màu xanh bùng lên, năng lượng nhiệt độ cao bao phủ khắp bốn phía, thiêu rụi toàn bộ đất đai trong khuôn viên ba trượng, tạo thành một cái hố đen kịt.
Luồng không khí nóng rực khiến đôi mắt đẹp của Thang Thi Duyên trợn tròn, ngọn lửa xông ra từ đôi cánh bên người cô ấy, cảm giác đối diện với cái chết chính là mãnh liệt như thế.
Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy một cục gạch đen cực kỳ to lớn đang ở ngay phía sau bảo vệ mình, ngăn chặn ngọn lửa đáng sợ kia.
Đây là lần thứ hai An Lâm ra tay giúp đỡ cô. Cô nghiến chặt răng, vội vã ra hiệu rút lui.
Bất luận thế nào cô cũng không thể trở thành gánh nặng của An Lâm lần nữa.
Vẻ mặt của An Lâm nghiêm túc nhìn về phía trước, nơi có một cô gái với mái tóc màu bạc, tướng mạo xinh đẹp đang từng bước tiến tới, bốn phía xung quanh cô là một vùng biển lửa màu xanh lam, trong tay cô cầm một viên linh châu trắng đầy khí lạnh.
"Đây là kẻ thù của Kỳ Hóa Thần, tôi chịu trách nhiệm ngăn chặn cô ấy, cô hãy nhanh chóng tìm cơ hội chạy trốn đi!" An Lâm gấp gáp nói với Thang Thi Duyên.
Bị cao thủ của Kỳ Hóa Thần để mắt tới, hắn không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể một lần nữa sử dụng Hắc Minh Nguyên Khí, mong có thể tìm được một cơ hội sống sót.
Thang Thi Duyên nghe vậy hốc mắt đỏ lên, cho rằng An Lâm muốn vì cô mà nộp mạng, ngay lập tức cắn chặt môi dưới, quật cường nói: "Không, tôi không đi, muốn chết thì cùng chết!"
An Lâm: "…"
Cái gì mà cùng chết? Cô gái này lại suy diễn đi đâu vậy…
Hắn không nhịn được hét lên một lần nữa: "Khốn khiếp, ai muốn chết chung với cô chứ, ý của tôi là cô mau chạy trốn, sau đó thì tôi mới tìm cơ hội bỏ trốn!"
"Hả?" Thang Thi Duyên chớp chớp đôi mắt sáng.
Ngay lúc đang nói chuyện, ngọn lửa màu lam ồ ạt tiến tới, vây quanh hai người họ, chặn đường lui của cả hai.
Chậc… Bây giờ ngay cả chạy trốn cũng là cả vấn đề rồi.
An Lâm khổ sở cười một tiếng, đang định sử dụng Hắc Minh Nguyên Khí.
Lúc này, trên trời lại truyền tới một tiếng quát nhẹ quen thuộc.
"Lăng Hư Bách Kiếm!"
Một chàng trai áo trắng cầm trong tay thanh trọng kiếm Vô Phong.
Kiếm thế hùng mạnh bộc phát ra cuồn cuộn, ảo ảnh Thái Cực Song Ngư ẩn hiện ở phía sau hắn, ý cảnh Vạn Linh Thái Cực Đạo hòa hợp với đất trời.
Hàng trăm thanh phi kiếm trắng vô cùng linh động xuất hiện dày đặc phía sau lưng hắn, sau đó mang theo mũi kiếm vô cùng mạnh mẽ bay về phía Tuyết Nữ đang ở trên mặt đất.
Tuyết Nữ ở bên trong ngọn lửa màu lam cảm nhận được sự uy hiếp đáng sợ, lập tức thay đổi mục tiêu, bổ nhào về phía trăm thanh kiếm đang bay trên không trung.
Năng lượng đáng sợ từ cú va chạm không đủ, phi kiếm bị ngọn lửa đốt làm hơi méo mó, nhưng lực xuyên thấu cực mạnh, đâm xuyên thẳng qua ngọn lửa, chém vào người của Tuyết Nữ.
"Làm sao có thể!?" Tuyết Nữ lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, đây là câu nói đầu tiên của cô từ lúc xuất hiện, vừa mới nói xong thì bị rất nhiều thanh kiếm bao vây.
Dường như chỉ trong một hơi thở, hàng trăm thanh kiếm xé rách thân thể của Tuyết Nữ không chút thương tiếc.
Một chiêu lấy mạng?
An Lâm ngơ ngác nhìn chàng trai trên bầu trời, nét mặt đầy kinh ngạc.
Không phải bởi vì năng lực của hắn đáng sợ, mà là bởi vì…
"Bạn học An Lâm, cậu không sao chứ?"
Chàng trai toàn thân mặc áo trắng bồng bềnh đáp xuống đất, điềm đạm mở lời.
Đúng vậy, người con trai vừa mới một chiêu lấy mạng Tuyết Nữ Kỳ Hóa Thần này chính là Hiên Viên Thành!
An Lâm lắc đầu, lúc này mở miệng: "Không… không sao cả, Viên Thành, sao cậu trở nên tài giỏi như vậy, thứ cậu đang cầm là cái gì vậy?"
Hiên Viên Thành sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, vỗ tay vào thanh kiếm Vô Phong, giải thích: "Đây đều là nhờ cha tôi cất giữ thanh Linh Huyền Cổ Kiếm trong tông môn, bản thân nó đã có sức mạnh hồn kiếm, tôi sử dụng sức mạnh huyết mạch, như vậy mới có thể mượn tạm sức mạnh của nó!"
Nghe xong An Lâm lại càng thêm ngưỡng mộ: "Thật lợi hại, những tiên khí của tôi đều không có loại công dụng này…"
Kiếm Thắng Tà không có hồn kiếm còn có thể lý giải, nhưng đinh Phá Giới của hắn là có linh hồn, tại sao hắn sử dụng đinh Phá Giới cũng không có cảm giác đặc biệt gì…
"Đúng rồi, An Lâm, rất cảm ơn cậu đã mạo hiểm đưa tin tức đến, bây giờ cậu hãy dẫn Thang Thi Duyên rời khỏi nơi này trước đi." Hiên Viên Thành lộ ra vẻ mặt cảm kích, mở miệng nói.
An Lâm gật đầu, hắn đã sớm muốn rời khỏi nơi này, ngay lập tức ngồi lên trên cục gạch đen, rời khỏi đỉnh Thiên Hà chiến tranh không ngừng này.
Thang Thi Duyên đã kiệt sức, cũng không còn bao nhiêu sức chiến đấu, cho nên không phản đối, ngự kiếm đi theo An Lâm.
Đúng lúc này, một tiếng rít vang vọng toàn bộ chiến trường.
Phượng hoàng băng khổng lồ như một thanh kiếm màu lam bay vút lên bầu trời, gió buốt mang theo như một lưỡi dao xé rách ngọn núi. Sáu vị trưởng lão Kỳ Hóa Thần có ý đồ ngăn cản phượng hoàng bị sức mạnh khủng khiếp làm chấn động đến không ngừng hộc máu.
Sau khi phượng hoàng băng đánh tan hàng phòng ngự, không hề dừng lại mà xông về phía Băng Sương Phong Ma Tháp!
An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lại biến đổi.
Đứng trên con phượng hoàng băng chính là người đàn ông tóc bạc nói muốn tự nổ tung.
Ở phía trên hư không, một luồng kiếm khí cuồn cuộn có khả năng chém đứt vạn vật chém về phía người đàn ông tóc bạc, khiến không gian bốn phía ở xung quanh cũng bắt đầu xiêu vẹo.
"Muộn rồi." Người đàn ông tóc bạc thản nhiên mở miệng, người vẫn không ngừng xông về phía tháp Trấn Ma.
Kiếm khí chém cơ thể người đàn ông tóc bạc và phượng hoàng băng bên dưới hắn làm đôi, ngay cả đỉnh Thiên Hà bên dưới cũng bị rạch ra một đường kéo dài hơn trăm trượng, rãnh sâu không biết bao nhiêu phần!
Nhưng dù cho cơ thể bị chém làm đôi, khả năng di chuyển lại không hề suy giảm, vẫn bay về phía tháp Trấn Ma, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng màu trắng vô cùng rực rỡ.
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian biến thành một vùng lấp lánh ánh sáng màu vàng.
Lúc này đỉnh Thiên Hà giống như xuất hiện một vầng mặt trời nhỏ tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng vô tận.
Hiên Viên Thành xuất hiện bên cạnh An Lâm và Thang Thi Duyên, thi triển kiếm trận Thái Cực, hai người bọn được bao phủ toàn bộ.
Ầm ầm!
Năng lượng vô tận ẩn chứa sức mạnh hủy diệt vạn vật, bao vây bốn phía.
Đất trời chấn động, sông núi sụp đổ.
Khu vực trung tâm nổ tung, vô số đệ tử tông môn và Tuyết Nữ đều bị năng lượng khủng khiếp này chôn vùi, ngay cả những người đang chiến đấu ở đằng xa cũng bị sóng xung kích bao phủ vạn dặm này đánh trúng, bị thương nặng ngã xuống đất.
Hiên Viên Thành tạo ra kiếm trận bảo vệ An Lâm và Thang Thi Duyên, nhưng chính hắn lại vì kiếm trận mà bị thương nặng, dẫn đến bị phản phệ mà hộc máu.
"Anh Thành!" An Lâm đỡ cơ thể đang ngã quỵ của Hiên Viên Thành, trong lòng bắt đầu hốt hoảng không thôi.
Khói bụi dần dần tan đi.
Sông núi trên đỉnh Thiên Hà bị tàn phá, khắp nơi đều là khung cảnh hoang tàn.
Ở giữa cái hố lớn trò đen kịt, tháp Trấn Ma trắng như tuyết đã không còn tỏa ra ánh sáng bảy màu, vết nứt bao phủ khắp thân tháp như mạng nhện, một luồng khí tức cực kỳ cổ kính bắt đầu tản ra từ bên trong tòa tháp…
Một số trưởng lão của Vạn Linh Tiên tông nhìn thấy tháp Trấn Ma bị nứt ra, sắc mặt biến đổi dữ dội.
Các Tuyết Nữ nhìn thấy có nhiều chị em bị nổ chết, từ bi thương căm phẫn ban đầu biến thành ngạc nhiên sau khi nhìn thấy tháp Trấn Ma bị nứt ra, sau đó trở thành vui mừng khôn xiết.
An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, liền biết được BOSS lớn sắp xuất sơn.
Tình hình của hắn bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
Ầm ầm!
Tháp Trấn Ma vỡ nát hoàn toàn, hóa thành từng bông tuyết lấp lánh ánh hào quang bảy màu dưới ánh mặt trời hoàng hôn.
An Lâm hít sâu một hơi, sắp ra rồi!
Trang 83# 2