Chương 165: Ngươi là bạn hay là địch
Tháp Băng Sương Trấn Ma vỡ vụn thu hút sự chú ý của gần như tất cả mọi người trên chiến trường.
Dường như tất cả đều đang nín thở tập trung tư tưởng, nhìn về bóng người ẩn sau màn sương trắng.
An Lâm cũng không ngoại lệ, hắn dìu Hiên Viên Thành bị thương nặng, cả người hồi hộp nhìn vào đáy hố, nghĩ thầm thứ bước ra từ trong đó sẽ là con quái vật ba đầu sáu tay nào.
Rất nhanh sau đó, bóng dáng kia liền xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
An Lâm há to miệng, gần như ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Mẹ kiếp, sao lại là hắn!
Người bước ra là một người con trai dáng người thanh tú, trông hắn có chút ốm yếu, dáng vẻ giống với tên tự hủy diệt kia đến chín phần.
Ngoại trừ việc lúc này mái tóc màu bạc biến thành màu đen thì hai người này gần như là giống nhau như đúc!
Rất nhiều đệ tử tông môn trẻ tuối cũng đều ngây ra đứng yên tại chỗ, không hiểu rõ lắm tại sao tòa tháp Trấn Ma đứng sừng sững ở tông môn hơn mấy trăm năm qua, vậy mà lại để trấn áp một người trông cực kỳ yếu đuối.
Chỉ có một số ít trưởng lão của tông môn, người nào người nấy vẻ mặt cũng nghiêm túc, cảnh giác nhìn qua người con trai dáng vẻ thanh tú kia.
Người con trai lấy tay vuốt vuốt hai mắt còn hơi mơ hồ, nhìn về bốn phía, không nhịn được mà đứng tại chỗ run rẩy.
Bên trên một vùng hoang tàn, thi thể của đệ tử Vạn Linh Tiên tông, thi thể của Tuyết Nữ lặng lẽ nằm trên mặt đất.
Người còn sống đều ngừng việc chiến đấu, đưa ánh mắt nhìn về phía mình.
Chỉ có trận pháp bảo hộ màu vàng đang che phủ kia cùng với từng đợt tiếng nổ vang chấn động trên không trung kia chứng tỏ nơi này đang xảy ra một trận đại chiến chấn động đất trời.
"Hóa ra là như thế…" Người con trai định thần lại, khổ tâm cười một tiếng.
Hắn đưa mắt nhìn sang chiến trường, trong mắt chứa sự thương hại: "Đỉnh Thiên Hà lại biến thành bộ dạng này…"
Một trưởng lão của Vạn Linh Tiên tông đứng dậy, quát to: "Cuối cùng ngươi là Trần Thanh Hàng hay Băng Phù?"
An Lâm chớp chớp mắt, Trần Thanh Hàng, Băng Phù?
Mẹ kiếp trong lòng hắn không phân biệt được à, người này rõ ràng là nam mà, Băng Phù là cái quái gì.
Nếu như phải đưa ra lựa chọn, ta chọn Trần Thanh Hàng!
Không ngờ người con trai đứng đó cũng mờ mịt không hiểu gì.
Trên mặt có chút đấu tranh.
Trí nhớ bị tro bụi phủ kín từ từ được vén lên, chuyện xưa dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu.
Tên của hắn là Trần Thanh Hàng, là thiên tài ngàn năm hiếm có của Vạn Linh Tiên tông.
Mười bảy tuổi Dục Linh, hai mươi mốt tuổi Hóa Thần, chưa đến một trăm tuổi thì đã đạt đến đỉnh cao Hóa Thần, đạt đến cảnh giới Phản Hư, trở thành tu sĩ tài năng bật nhất giới Cửu Châu.
Hắn khi đó chính là người có khí thế ngút trời, kiêu ngạo với đời không ai sánh bằng.
Nhưng trong một trận chiến với đại quân Tuyết Nữ, hắn lại bị cung chủ của tam cung Đại Thánh gài bẫy ép bức hắn đến nỗi rơi vào tình thế không còn lối thoát.
Trận đại chiến này khiến thân thể của hắn vỡ vụn, bởi vì hiệu quả của dụng cụ bảo mệnh, thần hồn mới thừa cơ chạy thoát.
Chỉ là trong khoảnh khắc lúc chạy trốn, thần hồn của hắn bị kiếm Sương Tuyệt chém gần như tan biến.
Cuối cùng, vào thời khắc thần hồn của hắn gần như sắp tan thành mây khói, hắn đã rơi vào bên trong hồ sen…
…
Đúng vậy, giống như mọi người nghĩ đến, hắn dùng củ sen chuyển hóa cơ thể để hồi sinh.
"Này, này... tỉnh lại đi!"
m thanh lanh lảnh truyền đến.
Người con trai mở mắt một cách khó nhọc, có hơi mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, sau đó tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt của một cô gái đáng yêu.
"Ừm…" Người con trai lắc đầu, cảm giác trong đầu vô cùng đau đớn, hơi đau đớn nhấc người lên.
"Này, thành thật khai báo, cậu có phải là đàn ông không!?" Cô gái chống nạnh hai tay, dò xét cơ thể, sợi tóc màu bạc trêu chọc trên khuôn mặt của hắn, thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, tròng mắt vàng óng tò mò nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người con trai.
"Ừm… tôi là nam." Người con trai cảm thấy đầu rất đau, rất rối loạn.
Nhưng hắn là nam, điểm này không sai.
Cô gái cười hì hì một tiếng: "Tôi đã nói rồi, dưới háng của cậu có một cây nấm, còn có hai quả trứng, chắc chắn là nam!"
Vẻ mặt của người con trai ngớ ra, quan sát thân dưới của mình, lúc này mới phát hiện ra chính mình hình như không có mặc quần áo…
Hắn kinh ngạc sợ hãi, liền vội vàng che thân dưới của mình, lớn tiếng: "Cô… cô đã nhìn thấy hết cả rồi sao?"
Cô gái gật gật đầu: ‘Đương nhiên, lúc nãy tôi còn rất nghiêm túc nghiên cứu một phen đấy."
Nghiên cứu? Người con trai nghe vậy toàn thân run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô… cô tại sao lại có thể đùa giỡn lưu manh như thế!"
Cô gái hơi nhíu mày: "Tôi đùa giỡn lưu manh? Nếu như xem đây là đùa giỡn lưu manh thì việc cậu bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hồ sen nhà tôi, rõ ràng là cậu đùa giỡn lưu manh trước rồi?"
Khóe miệng người con trai rung rung, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào.
"Này chàng trai, cậu tên là gì?" Cô gái mở miệng hỏi.
"Tên…" Đôi mắt hắn mờ mịt, trong đầu của hắn trống rỗng, ngoại trừ một chút bản năng cùng một chút nhận thức cơ bản thì hắn lại không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì.
"Ngay cả tên cũng không biết sao?" Cô gái nhíu nhíu cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt vàng óng hơi hơi lấp lánh, vẻ mặt suy tư: "Hay là… cứ gọi cậu là Băng Phù đi!"
Chàng trai trừng hai mắt: "Ta là nam đấy!"
Đôi mắt vàng của cô gái cũng trừng lại một cái, trong nháy mắt tỏa ra oai phong cuồn cuộn: "Từ giờ trở đi, cậu chính là con gái! Tên của cậu là Băng Phù, là đồ chơi của Mộng Chi tôi, hiểu không?"
Người con trai cảm nhận được thần uy bao phủ toàn thân, hắn phảng phất có cảm giác mình đối mặt với cô gái này giống như đang đối mặt với một nhân vật cực kỳ vĩ đại vậy, trong nháy mắt trở nên ủ rũ: "Vâng, cô nói cái gì cũng đúng!"
Cứ như vậy, cô gái tên Mộng Chi kể từ hôm đó có được một món đồ chơi tên là Băng Phù.
Mộng Chi rất vui vẻ, cô nắm giữ trong tay một món đồ chơi mà tìm khắp toàn đại lục cũng không tìm được món thứ hai: Nam nhân còn sống đấy! Nghĩ xem có oách hay không!
Băng Phù mặc áo choàng màu lam của Mộng Chi, tuy bề ngoài Băng Phù thanh tú mỏng manh, nhưng áo choàng được mặc trên người hắn vẫn là tỏa ra khí khái anh hùng.
Để thể hiện ra cốt cách của một cô gái, Mộng Chi đã lắp ngực giả tự chế cho hắn.
Nhìn thấy bộ ngực của Băng Phù nhô lên thật cao, Mộng Chi cười lăn cả ra đất, vô cùng hài lòng với món đồ chơi của mình.
Ngược lại, Băng Phù cũng không quá chống đối với việc này.
Quá khứ của hắn giống như một tờ giấy trắng, những chuyện hắn phải làm bây giờ chỉ là để sinh tồn mà thôi.
Để có thể sống sót được ở nơi này, hắn còn phải mang một thân phận, chính là thị nữ thân cận của Mộng Chi.
Trải quả nhiều chuyện, hắn cũng biết được đại lục nơi mình ở có tên là Thánh Địa Băng Hàn.
Có một điều, toàn bộ người ở trên đại lục này đều là nữ nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Mộng Chi nhất định phải bắt hắn giả làm nữ nhân.
Bởi vì ở đây, nam nhân chỉ có thể là tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc bằng băng.
Thân phận của Mộng Chi rất không đơn giản.
Thánh Địa Băng Hàn có ba mươi sáu thánh cung, Mộng Chi chính là con gái của cung chủ một trong số các thánh cung, thân phận hiển hách, còn có dòng máu cao quý của Thánh Vương, thành tựu trong tương lai không thể đong đếm được.
Có Mộng Chi bảo vệ, cuộc sống của Băng Phù trôi qua có chút thú vị. Bình thường hắn sẽ đi theo Mộng Chi cùng nhau tu luyện công pháp Băng Tâm Quyết, không có việc gì thì khai thác báu vật, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài săn bắn một chút.
Ngày tháng cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Một ngày kia, Băng Phù đang nằm trên một tảng đá lớn, vô cùng thích thú nằm phơi nắng.
Trong lòng dâng lên một chút cảm xúc, món đồ chơi này cũng dễ làm quá rồi!
Ngoại trừ mỗi ngày phải làm một chút việc của người hầu, hắn hoàn toàn được tận hưởng cuộc sống dưới một người trên ngàn người, báu vật, đồ ăn ngon có thể hưởng thụ bất cứ lúc nào, công pháp tu luyện cao đẳng muốn học thì học.
Không thể không nói, hắn có chút yêu thích nơi này rồi.
Nơi này… chính là thiên đường!
Lúc này, Mộng Chi mặc một bộ quần áo dài màu trắng, dạo bước đi, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự uy nghiêm mà mở miệng nói: "Đồ chơi, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Băng Phù híp mắt cười một tiếng: "Báo cáo chủ nhân, tôi đang suy nghĩ khi nào thì cô bỏ được tính khí trẻ con, không còn gọi tôi là đồ chơi nữa."
Mộng Chi nghe vậy giận dữ nói: "Đồ chơi là chuyện cả đời, cho dù đã bị chơi đến hư rồi! Cũng không còn cách nào để thay đổi sự thật rằng cậu là đồ chơi của tôi!"
Khóe miệng Băng Phù giật một cái, câu nói này nghe thật kinh khủng.
Mộng Chi vươn cánh tay trơn mịn ra vòng quanh cổ của Băng Phù, cười nói: "Sau này, bổn cô nương nhất định phải làm Đại Thế Ti của Thánh Địa Băng Hàn, như thế thì làm gì cũng đều không bị ai cản trở, muốn làm gì thì làm đó, nghĩ tới liền thấy rất thoải mái!"
"Này này, đồ chơi, sau này cậu muốn làm cái gì?"
Băng Phù nghe lời thì thầm lẩn quẩn ở bên tai, mỉm cười nói: "Tôi là đồ chơi của cô, còn có thể làm cái gì, đương nhiên là luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô."
Mộng Chi nghe vậy hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra một vùng đỏ ửng, khóe miệng nhỏ hơi nâng lên: "Trả lời max điểm, đi, qua phòng trân bảo, chủ nhân thưởng cho cậu một trái linh quả ăn!"
Băng Phù vui vẻ cười một tiếng, việc nịnh nọt Mộng Chi hắn đã sớm thành thạo, không cần phải tốn nhiều công sức.
Không phải sao, lại một trái linh quả đến tay rồi!
Trang 84# 1