Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 174: Để tôi khoe mẽ chút đi

Chương 174: Để tôi khoe mẽ chút đi




"An Lâm đạo hữu, cậu ra tay trước đi."
"Trong không gian này, chân ý kiếm của cậu sẽ được thể hiện ra, lúc ra chiêu chú ý kết hợp với cảm ngộ!"
Khương Nhã Nam cầm kiếm trong tay, phong thái ung dung mở miệng nói.
Nếu như hắn ra tay trước thì An Lâm chẳng còn gì thú vị nữa, cho nên mới yêu cầu An Lâm ra tay trước, hắn cũng tiện chỉ bảo một lần.
An Lâm nghiêm túc gật đầu. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định dung chiêu Phong Kiếm trong Chiến thầnlục thức, đây là một trong những chiêu thức át chủ bài của hắn, chắc là sẽ không khiến hắn quá mất mặt.
Vừa nghĩ đến đây, luồng gió màu trắng bắt đầu bao phủ trên trường kiếm của hắn.
Trong nháy mắt, luồng khí trong không gian xung quanh bắt đầu chuyển động.
Phía sau hắn, chiếc bóng mờ của một nam nhân bỗng nhiên hiện ra.
Nam nhân này tay nắm lấy trời xanh, cuốn lấy gió mây của đất trời, cuối cùng ngưng tụ lại thành kiếm, mũi kiếm hướng về phía Khương Nhã Nam.
Một đám học sinh trên sân luyện võ vốn không chú ý đến An Lâm, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng khí thế hùng vĩ này, không khỏi tập trung sự chú ý về phía An Lâm.
"Kiếm ý này rốt cuộc được xem là mạnh hay yếu vậy?"
"Không biết, tôi cũng là lần đầu tiên xem đối chiến kiếm ý."
"Nhưng mà nhìn dáng vẻ có cảm giác rất mạnh."
"Hừ, chỉ là ra vẻ thôi, kết quả vẫn sẽ bị Khương Thần một kiếm đánh bại ấy mà."
Trái ngược với các khán giả không rõ chân tướng trên sân luyện võ, Khương Nhã Nam lai mở to hai mắt, cả khuôn mặt ngơ ngác.
Hắn là người đối mặt trực tiếp với chân ý kiếm đạo của An Lâm, vì vậy cảm nhận được ý cảnh này vô cùng trực quan.
Sức đè nén hội tụ mây gió đất trời vào một chiêu kiếm kia, khí thế ngạo nghễ ta là duy nhất trong trời đất bao la kia, khiến cho hắn toàn thân run rẩy.
Khương Nhã Nam biết rằng, người đứng trước mặt hắn chắc chắn là một thiên tài.
Không... Là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời!
"Kiếm đến đây!" Khương Nhã Nam dang rộng hai tay, không gian rung chuyển. Ngay sau đó, không gian bắt đầu hiện ra một khe nứt đen kịt, sự hỗn độn vô tận cùng với luồng khí đen nuốt chửng vạn vật hội tụ vào kiếm, khiến cho mũi kiếm đen càng trở nên mạnh mẽ, dường như muốn hút lấy tất cả, nuốt chửng tất cả.
"Kiếm này tên là Chung Kết, có thể phá vỡ không gian, cắt đứt thời gian!" Khương Nhã Nam cầm thanh kiếm đen trong tay, tư thế như sắp chém về phía An Lâm.
An Lâm thấy thế hai mắt trợn trừng.
Mẹ kiếp! Đã nói rõ là để tôi ra tay trước rồi mà, sao bây giờ đã giơ kiếm chém tôi trước?
Khương Nhã Nam nét mặt nghiêm nghị, mái tóc trắng nhẹ nhàng tungbay theo chiều gió, phong thái bất phàm, nhưng trong lòng lại thầm nói: Mợ nhà nó, nếu như để cậu ra tay trước thì tôi cũng khỏi phải chơi nữa!
Cứ như vậy, Khương Nhã Nam cầm trong tay thanh kiếm Chung Kết với những vệt sáng màu đen ngập trời xông về phía An Lâm.
An Lâm suy nghĩ một chút, vốn dĩ định xông về phía Khương Nhã Nam thì không ngờ rằng chiếc bóng mờ của nam nhân phía sau lại đột nhiên nhào tới trước. Trường kiếm trong taytỏa ra ánh sáng trắng dường như chém ra một luồng ánh sáng tối cao mơ hồ, trở thành một màu sắc duy nhất trong mắt hắn!
Ầm ầm!
Đòn tấn công của ý cảnh bên trong không gian của màn hình tinh thể ầm ầm bùng nổ, bao phủ bốn phía.
Các học sinh hoàng tộc trên sân luyện võ chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình hai màu sắc trắng đen đan xen lẫn nhau, còn những thứ khác thì không thể nhìn thấy. Hai nguồn sức mạnh đang cắn xé nhau như cuồng thú.
Lúc này cho dù có ngốc đến đâu người ta cũng bắt đầu ý thức được rằng người con trai tên An Lâm này, kiếm ý vô cùng siêu việt.
Trong ánh mắt của Tô Tín hiện ra sự kinh ngạc. Hắn là người từng xem quyết đấu kiếm ý, nhưng cảnh tượng này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lúc này không khỏi mở miệng thán phục: "An Lâm đạo hữu quả nhiên tư chất hơn người, thật không tầm thường."
Tô Thiển Vân không nói gì, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn hình ảnh hiện ra trên màn hình tinh thể.
Ánh sáng dần dần tiêu tan, trên màn hình lại một lần nữa xuất hiện hình dáng của hai người.
Hai người đều vô cùng thảm hại, thương tích đầy rẫy khắp cơ thể, mặt mũi lấm lem.
"Trời ạ, Khương Thần bị thương rồi!?"
"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là An Lâm lại có thể đánh nhau với Khương Thần tới mức độ này."
"Một thiên tài kiếm đạo mới sắp ra đời sao?"
Rất nhiều học sinh có chút ngơ ngẩn nhìn bóng người đó trên màn hình tinh thể, dường như nhìn thấy một hình ảnh gì đó không thể tưởng tượng được. Họ vốn nghĩ rằng Khương Nhã Nam có thể mặc sức nghiền ép An Lâm, bây giờ xem ra thì không phải như vậy.
Người cảm thấy kinh hãi nhất lúc này vẫn là Khương Nhã Nam đang trong cuộc chiến.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng tùy ý chọn một người qua đường làm ví dụ để dạy học lại đáng sợ như vậy.
Không xong rồi, không thể đánh tiếp được nữa...
Khương Nhã Nam ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, trong không gian lại nổi lên một cơn gió, thổi bay mái tóc trắng mềm mượt của hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn An Lâm một cách dịu dàng, cao giọng mở miệng nói: "Khiêm nhường rồi!"
"Hả?" An Lâm ngẩn người, vậy là có ý gì, kết thúc rồi sao?
Nhìn thấy phản ứng của An Lâm, Khương Nhã Nam cảm thấy khó chịu trong lòng, tiếp tục thản nhiên nói:
"Tôi nghĩ cậu cũng biết nếu cứ tiếp tục tranh đấu như vậy thì cũng không có chút ý nghĩa nào.Cậu đã thua rồi, dù sao vừa rồi cũng chính là kiếm ý mạnh nhất của cậu rồi nhỉ. Không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất mạnh, tôi công nhận cậu! Nhưng mà tôi còn chiêu tiếp theo nữa, vì thế chấm dứt ở đây đi..."
Còn chiêu tiếp theo?
An Lâm nghe vậy lại sững người lại, sau đó hưng phấn mở miệng nói: "Thật là trùng hợp, tôi cũng còn chiêu tiếp theo nữa. Nào, chúng ta đánh tiếp đi!"
Khương Nhã Nam trợn trừng hai mắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn: Cái gì... Cậu ta vẫn còn chiêu tiếp theo?
Thật sự trùng hợp? Trùng hợp cái mẹ mày!
"An Lâm đạo hữu, thua cũng không đáng sợ, cứ thoải mái thừa nhận đi. Có can đảm nhìn thẳng vào chính mình mới có thể không ngừng vượt qua bản thân. Cậu là người đầu tiên ép tôi đến tình trạng này, thua thì cũng thật sự không mất mặt!" Khương Nhã Nam vẫn cốtỏ ra phong thái lỗi lạc.
Thế nhưng trong lòng hắn đang gào thét: Mẹ kiếp, đã khen cậu đến mức này rồi, nghe không hiểu tiếng người sao, mau chịu thua đi!
An Lâm nghiêm túc gật đầu: "Đa tạ sự công nhận của Khương Nhã Nam đạo hữu. Chỉ là cơ hội hiếm có, tôi còn chiêu kiếm cuối cùng muốn ra, nếu như không ra chiêu kiếm này, tôi sẽ hối hận!"
Hắn đã phát hiện ra, nếu tiến hành so đấu kiếm ý ở đây thì có thể nâng cao độ thuần thục của chiêu kiếm, hơn nữa... lại không bị tiêu hao nguyên khí!
Trong thực tại, bởi vì lượng nguyên khí chế ngự trong cơ thể hắn không đủ, vì vậy không thể sử dụng được mấy chiêu thức phía sau trong Chiến Thần lục kiếm. Thế nhưng ở đây hắn lại có thể làm được!
Hắn không chỉ có thể sử dụng được Phong Kiếm của Chiến Thần lục kiếm, thậm chí... chiêu kiếm cuối cùng cũng có thể sử dụng được!
Đã như vậy, vì sao không nắm bắt cơ hội này, sử dụng mấy chiêu kiếm đó để cảm nhận một chút?
Khương Nhã Nam nổi cả gân xanh lên, trừng mắt lườm An Lâm, chỉ cảm thấy có một ngụm máu đang chặn lại ở ngực.
"Chiến Thần lục kiếm, chiêu thức thứ sáu, Thần Kiếm!"
Trong mắt An Lâm lấp lánh một luồng ánh sáng thần thánh. Trong phút chốc, sự uy nghiêm vô tận bao phủ khắp đất trời, ánh sáng màu vàng rực rỡ mang theo sức mạnh thần linh tối cao chiếm lấy không gian xung quanh.
Ầm ầm! Sức mạnh to lớn đáng sợ phá tan không gian, khuấy đảo vạn vật thế gian.
Kiếm chưa xuất ra, thân thể Khương Nhã Nam và thân thể của An Lâm đã bị cuốn vào trong đó...
Màn hình tinh thể một lần nữa bị ánh sáng màu vàng bao trùm lấy, tất cả mọi người trên sân luyện võ đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này.
"Răng rắc.." Tiếng vang lanh lảnh phát ra từ bên trong màn hình tinh thể.
Ý cảnh chiến đấu Thủy Tinh nứt ra rồi...
Ý thức của An Lâm và Khương Nhã Nam lại trở về, cả hai người đều đổ mồ hôi lạnh, co quắp ngồi dưới đất.
Bên ngoài, một đám học sinh hoàng tộc dồn ánh mắt về phía màn hình tinh thể bị nứt với vẻ mặt ngơ ngác, còn hai người vừa trở về lại rơi vào trạng thái im lặng đến kỳ lạ.
"Nhị hoàng huynh, đối chiến kiếm ý có thể khiến cho ý cảnh chiến đấu Thủy Tinh bị nứt sao?" Tô Thiển Vân ngắm nhìn An Lâm bằng đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Khóe miệng Tô Tín co rúm lại: "Đừng hỏi anh, anh chưa từng gặp phải tình huống này..."
Khương Nhã Nam nhìn thấy ý thức của An Lâm cũng đã trở về, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vừa vặn có thể nói là hai bên đối chiến hoà nhau.
Hắn vẫn là tuyệt thế Kiếm thần chưa một lần nếm mùi thất bại, Khương Nhã Nam!
Sau đó, hắn nhận ra đám học sinh xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể một cách sững sờ, giống như thấy vật gì đó kỳ lạ vậy.
Hắn tò mò chuyển tầm mắt về phía ý cảnh chiến đấu Thủy Tinh, hai mắt lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa bị dọa đến mức ngất đi.
"Của tôi... màn hình tinh thể của tôi."
Vũ khí để khoe mẽ bị nứt rồi... bị phá huỷ rồi...
Khương Nhã Nam trợn tròn hai mắt, miệng run cầm cập, khóe mắt đẫm lệ.
Hắn đã khóc.



Trang 88# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất