Chương 185: Làm sao để chọc tức một đối thủ
Trong phòng giam của trường học.
An Lâm đã biết được một tin tức vô cùng đau lòng, đó chính là: xét thấy hắn và Hồng Đấu đều là đại biểu thế lực cho nên chỉ giam cầm hai ngày, hai ngày sau hắn vẫn phải ra ngoài tham gia đại hội luận đạo trao đổi!
Khi biết được tin tức này, hắn suy sụp ngồi trên mặt đất, cảm giác không vực dậy nổi một chút tinh thần.
Đối diện phòng giam của hắn, Hồng Đấu há to cái miệng nham thạch của nó, phát ra tiếng cười giống như máy kéo: "Khặc khặc khặc khặc... Chờ sau khi tao rời khỏi đây, tao nhất định sẽ khiến mày phải đẹp mặt trong đại hội luận đạo!"
Sức lực chiến đấu của cả hai đều vô cùng mạnh mẽ, cho nên bị giam trong hai gian phòng khác biệt, nếu không sẽ lại xảy ra một cuộc đại chiến khác.
An Lâm thì mặc kệ, không thèm đếm xỉa đến lời châm chọc của Hồng Đấu, to mồm không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Qua một khoảng thời gian, đám fans hâm mộ của An Lâm gửi cho hắn đủ các loại thức ăn.
Hắn cứ làm trò ăn ngấu nghiến trước mặt Hồng Đấu như vậy, Hồng Đấu chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Hai ngày giam cầm sẽ không được lo cơm, dù sao cũng sẽ không bị đói chết.
"Ừm... Cánh gà kho này ăn ngon thật, vừa thơm vừa giòn, chất lượng thịt lại còn rất tươi ngon..."
"Món thịt bò cao nguyên trên núi Lục Thương này cũng không tệ, dai dai giòn giòn, thịt chín bảy phần nha!"
An Lâm vừa ăn vừa nói, mùi thơm của thức ăn lại liên tục bay lất phất trong phòng giam, cực kỳ mê người.
Hai mắt Hồng Đấu như ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào các loại đồ ăn bên cạnh An Lâm, nuốt nước miếng một cái, dùng một giọng nói khào khào mở miệng nói: "Hừ, mày cho rằng làm như vậy là có thể kích động tao sao, dù thế nào thì lòng tao vẫn sẽ vững như bàn thạch."
An Lâm lườm Hồng Đấu, lạnh lùng cười một cái: "Lòng vững như bàn thạch? Cái loại chỉ mới bị đụng tới một chút là đã nổi nóng lên như mày cũng không biết xấu hổ nói mình tâm vững như bàn thạch hả?"
Hồng Đấu nghe xong, ngực lập tức bung lên ngọn lửa hừng hực, giận dữ nói: "Mày nói ai đụng một chút là nổi nóng?"
Khóe miệng An Lâm co giật: "Mẹ kiếp, không cần phối hợp như vậy đâu... Mày là heo à? Này, không hiểu sao tao lại có thể bị bắt giam chỉ vì cái loại ngu xuẩn như mày chứ..."
Hắn lắc đầu, làm ra bộ dạng than thở hối hận không thôi.
"Mày lại dám mắng tao, có tin tao đánh mày chết ngay tức khắc hay không?"
Hồng Đấu trừng trừng hai mắt, nham thạch toàn thân rung động, uy thế khiến người khác sợ hãi.
"Đến đánh tao đi. Nếu không ra tay, mày chính là con của tao. Nếu ra tay thì... mày chính là cháu của tao!" An Lâm ngáp một cái, gương mặt lộ vẻ khinh miệt nhìn qua Hồng Đấu.
Trong lòng của hắn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, ví dụ như lại đánh nhau một trận, thời gian giam cầm có thể dài hơn một chút hay không nhỉ?
"To gan lắm!" Bị khiêu khích như thế, Hồng Đấu trực tiếp bùng nổ.
Toàn thân của nó bộc phát ra ngọn lửa màu đỏ nóng bỏng, làm nóng chảy cả song sắt chắn trước mặt. Nó giống như ma thần thượng cổ, từng bước từng bước một đi về phía An Lâm.
"Ha ha, xem ra mày muốn làm cháu trai của tao thật rồi." An Lâm cười đắc ý.
Hồng Đấu nghe xong lập tức bùng nổ, trên ngực phun trào ra dung nham có độ nóng cực cao, tiếng gầm vang như sấm sét, rống lớn nói: "Liên Bạo Nghiệp Hỏa!"
An Lâm cũng không cam lòng yếu thế, tay trái dẫn sét, tay phải xuất hiện tia sáng màu vàng: "Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"
Đây là phiên bản đơn giản của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền, là tiên pháp tự sáng tạo không thêm ý cảnh Nguyên Ám, nhưng ngay cả như vậy, uy lực vẫn hết sức đáng sợ!
Cùng lúc đó, ở một nơi cách phòng giam của trường học không xa, chính là chỗ ở của đội Chấp Pháp trường học.
Một chàng trai vóc dáng cường tráng vỗ bả vai của Dương Tân, an ủi: "Bạn học Dương Tân, với tư cách là đội trưởng đội Chấp Pháp trường học, chuyện lần này cậu đã xử lý rất tốt. Bất luận là ai, đã ở trong sân trường thì đều phải tuân theo quy định, tin rằng bạn học Tần Văn cũng sẽ hiểu được điều này. Cậu đừng lo lắng nữa."
"Vâng, bộ trưởng Lý Vĩnh!" Dương Tân nghe xong cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng thì cảm thấy vô cùng cay đắng.
Nếu Tần Văn có thể hiểu thì đã không biến buổi hẹn hò hai người cùng ra ngoài ngắm trăng vào đêm nay với hắn thành hoạt động mua đùi gà và đưa bữa ăn khuya cho An Lâm rồi...
"Đi thôi, chúng ta cũng đi thăm An Lâm và Hồng Đấu một chút xem sao."
"Hy vọng bây giờ họ có thể hiểu rõ được sai lầm của mình, biến binh khí thành tơ lụa, chung sống hòa bình với nhau." Lý Vĩnh cười cười, mở miệng nói với Dương Tân.
Dương Tân gật đầu khẳng định nói: "Hai người họ đều là đại biểu bốn phương, chắc chắn biết rõ nên làm như thế nào. Nói không chừng trong phòng giam không đánh nhau thì không quen biết, còn có thể trở thành bạn tốt nữa đấy."
Hai người nói xong, đều hiểu ý cười cười, bắt đầu sánh bước bên nhau đi về phía một tòa lầu màu trắng.
Đó chính là nơi tọa lạc của phòng giam.
Ầm ầm!
Ngọn lửa đỏ rực phóng thẳng lên trời, khiến nóc nhà của tòa lầu màu trắng tốc bay lên.
Ánh sáng sấm sét màu vàng như lưỡi kiếm sắc bén đâm rách trời cao, mặt đất chấn động, tiếng nổ tung ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc.
Hai người há hốc miệng, ngơ ngác nhìn qua đám mây hình nấm phía trước, cả buổi vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.
"Bộ trưởng... Tôi cảm nhận được từ trong trận nổ đối diện có một luồng năng lượng vô cùng quen thuộc." Dương Tân ấp úng mở miệng.
"Không phải một luồng năng lượng quen thuộc, mà là hai luồng năng lượng quen thuộc." Lý Vĩnh chỉnh lại.
Dương Tân quẹt quẹt những giọt mồ hôi trên trán: "Họ muốn phá hủy phòng giam luôn sao?"
Ầm ầm! Lại một trận nổ tung dữ dội, bốn phía của tòa nhà bắt đầu xuất hiện vết nứt...
"Ừm... Đúng vậy, họ đang phá hủy tòa nhà." Lý Vĩnh nghiêm nghị gật đầu đáp lại.
An Lâm dính đầy bụi đất ngồi ở trên ghế, mái tóc đều đã bị ngọn lửa đốt thành những chùm xoăn tít.
Hắn có hơi khẩn trương nhìn qua ông chú với hàng lông mày rậm rạp, đôi mắt to trước mặt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bên cạnh An Lâm, người đá đang lau nham thạch nóng chảy màu đỏ chảy ra trên cơ thể, cũng có chút xấu hổ quan sát xung quanh.
Ở trước mặt của họ chính là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa.
Tuy rằng trên mặt của ông ấy không hề có chút sắc thái phẫn nộ gì, nhưng một loại áp lực vô hình vẫn khiến An Lâm và Hồng Đấu đứng ngồi không yên.
"Lại đây, ai trong hai cậu giải thích trước?" Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa thản nhiên mở miệng.
"Là Hồng Đấu động tay trước!" Lúc này An Lâm mở miệng nói.
Hồng Đấu nghe xong khó chịu trong lòng, tức giận quát: "Mày là đứa mắng trước!"
"Quân tử động khẩu không động thủ, chưa nghe nói qua sao?" An Lâm hiên ngang lẫm liệt cãi lại.
"Mày...!" Ngực Hồng Đấu sắp vỡ tung, lại bốc lên ngọn lửa hừng hực, trong lòng dâng trào một cảm xúc rất muốn đánh cho chàng trai bên cạnh một trận.
Nó không giỏi ăn nói, cho nên sẽ phải chịu thiệt thòi hơn về mặt giao tiếp so với An Lâm. Bây giờ lại không thể trực tiếp ra tay, thật sự là uất nghẹn không thôi.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa vuốt vuốt ấn đường. Ông ấy cảm thấy nếu lại giam hai người chung một chỗ, không chừng sẽ lại đánh nhau, bây giờ cứ tách họ ra là được.
"Hồng Đấu, cậu quay lại trận doanh thế lực của cậu trước, về phần bồi thường, tôi sẽ nói chuyện với Sư Tử Vương sau." Ngọc Hoa mở miệng nói.
"Được." Hồng Đấu gật đầu đồng ý.
"An Lâm, cậu cũng ngoan ngoãn trở về cho tôi." Ngọc Hoa tiếp tục nói.
An Lâm mở to hai mắt, có chút không thể tin nói: "Cứ thế thả chúng tôi đi như vậy sao? Không giam cầm thêm vài ngày sao?"
Ngọc Hoa nghe xong dựng râu trợn mắt nói: "Cậu đừng cho là tôi không biết chút tâm tư không đứng đắn này của cậu. Nếu lại gây chuyện một lần nữa, tôi sẽ làm cậu phải đẹp mặt đấy!"
Trong phút chốc, An Lâm cảm nhận được một luồng khí thế khiến cho người ta hít thở không thông.
Hắn lập tức gật đầu lia lịa giống như gà mổ thóc, không có chút ý định cãi lại nữa.
"Các cậu đều nhớ kỹ cho tôi, nếu lại ẩu đả nữa, tôi sẽ lập tức hủy bỏ tư cách tham gia luận đạo của các cậu!" Ngọc Hoa tiếp tục cảnh cáo hai người.
Hồng Đấu trịnh trọng gật đầu.
Nhưng ánh mắt của An Lâm lại sáng lên, như có điều suy nghĩ, nhìn qua Hồng Đấu...
"Còn phạt thêm mười vạn linh thạch!" Ngọc Hoa tiếp tục bổ sung.
Tia sáng trong mắt An Lâm lập tức ảm đạm xuống.
Trang 94# 1