Chương 186: Tài xế già bị lật xe rồi
Cuối cùng An Lâm cứ mơ hồ như thế.
Hắn và Hồng Đấu đánh nhau hai trận nên thể xác và tinh thần đã sớm mệt mỏi, cũng không có tinh thần sức lực tiếp tục nói chuyện với Liễu Thiên Huyễn mà lựa chọn trở về chỗ ở của mình để ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, một đám người đi dạo trong sân trường, thu hút vô số ánh mắt của mọi người, thậm chí dẫn tới chấn động.
Làn da của mỗi người họ đều nhẵn nhụi bóng loáng, có người mắt màu lam, lỗ tai vừa nhọn vừa dài, tướng mạo vô cùng tuấn tú, phía sau còn có đôi cánh màu trắng rất xinh đẹp.
Quan trọng nhất là họ còn có thể phát ra ánh sáng!
Ánh sáng thần thánh mờ nhạt phát ra từ trên người họ giống như thiên thần đang đi dạo ở thế gian vậy.
Trong đại học Liên Hiệp Tu Tiên, vô số sinh viên đi trên đường đều hướng mắt nhìn về phía nhóm người này, sau đó bình luận sôi nổi.
"Wow, mau nhìn mấy chàng trai kia đi, thật đẹp trai!"
"Con gái cũng xinh đẹp, cảm giác họ giống như một nhóm thần tượng vậy."
"Trước kia nghe nói Bạch Vũ tộc của vườn Địa Đàng được trời chiếu cố, bây giờ xem ra quả nhiên không sai, chỉ riêng giá trị nhan sắc cũng khiến người ta ngưỡng mộ quá rồi…"
Trái ngược với sự kinh ngạc của những người qua đường, đoàn khách đến từ Thánh Vực Nhạc Viên này vẻ mặt ôn hòa, biểu hiện rất tự nhiên. Tuy nhiên họ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, không cao ngạo đến nỗi xa cách người khác cả ngàn dặm.
Học khu Bạch Dực, bên trong một tòa lầu nhỏ.
"Anh An, có chuyện hay để xem!" Đại Bạch phá cửa sổ chui vào, kích động mở miệng nói.
"Ưm... Sáng sớm tinh mơ, có thể nói nhỏ một chút không..." An Lâm mắt nhắm mắt mở, mở miệng trách móc.
"Anh An, không còn sớm nữa, bây giờ đã là giữa trưa rồi!" Móng chó của Đại Bạch kích động vỗ đôi má của An Lâm.
An Lâm vừa định nói rằng Đại Bạch không tới quấy rầy hắn thì hắn có thể ngủ cả ngày, nhưng ngay sau đó thì một chiếc móng vuốt toàn thịt tiến đến trước mặt.
"Bốp bốp bốp..."
Chưa khi nào buổi sáng mà An Lâm bị tát má, hắn nhất thời giận tím mặt nhảy dựng lên: "Chuyện gì vậy hả!?"
"Một đám người chim đang đến đây, người đẹp ngực lớn mông lại cong." Đại Bạch nở một nụ cười gian tà, một bộ dạng cậu biết đấy.
An Lâm: "..."
Cứ như vậy, hắn cưỡi lên Đại Bạch, hấp tấp bay lên trên trời.
Hơn mười người của Bạch Vũ tộc đi trong khuôn viên trường học, vẻ mặt rất thích thú, nhưng phương hướng đi lại cố định.
"Áo Cách Tư, cậu nói xem bây giờ An Lâm thật sự ở học khu Bạch Dực sao?"
Một cô gái mặc áo bào trắng thắt eo dùng âm thanh trong trẻo kỳ diệu mở miệng hỏi.
Chàng trai tuấn tú đi phía trước gật gật đầu.
Hắn lấy ra một trang giấy màu trắng, phía trên có địa chỉ cụ thể cùng với ảnh chụp của An Lâm: "Nếu như cậu ấy không ở nhà, chúng ta chờ ở trước cửa nhà cậu ấy, hôm nay chắc chắn có thể nhìn thấy cậu ấy."
"Thứ khác thì không nói, còn bề ngoài của An Lâm này nhìn cũng rất thuận mắt." Cô gái nhìn ảnh chụp trên tờ giấy, dịu dàng mỉm cười.
Các sinh viên bên đường thấy nụ cười tươi tắn thánh thiện của cô gái ấy đều không thể rời mắt.
"Tuyết Lỵ Nhĩ, đến lúc đó khép nép lại một chút, đừng biểu lộ thái độ mê trai như vậy." Áo Cách Tư vẻ mặt không thay đổi mở miệng nói.
Tuyết Lỵ Nhĩ bĩu môi không nói gì, thầm nghĩ Áo Cách Tư này quản nhiều quá, nhìn người đàn ông khác cũng muốn cấm, còn có vương pháp hay không.
Trên bầu trời, Đại Bạch vẻ mặt hưng phấn nói: "Theo mùi hương mà đi thì các cô ấy đang ở ngay phía trước, gâu!"
Khóe miệng An Lâm co giật, phải công nhận mũi của Đại Bạch nhạy thật đấy.
Ngay sau đó họ đi tới phía trên đám người của Bạch Vũ tộc, bắt đầu quan sát.
"Đây là Bạch Vũ tộc? Trời ạ, thật sự phát ra ánh sáng!" Mặt An Lâm lộ ra vẻ thán phục.
"Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu không phát hiện ra dáng người của các cô ấy đều rất đẹp sao?" Đại Bạch lè lưỡi, mắt to tròn nhìn phía dưới không chớp mắt.
An Lâm nhìn mấy cô gái phía dưới, có người mặc váy trắng lụa mỏng, lộ ra hai vai trắng như tuyết và xương quai xanh khêu gợi, xuống dưới một chút còn có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo trắng nõn.
Một người một chó đều hít sâu một hơi, di chuyển trên không trung đi theo đám người của Bạch Vũ tộc.
"Áo Cách Tư, con chó bay phía trên hình như đang theo dõi chúng ta." Tuyết Lỵ Nhĩ bỗng nhiên mở miệng nói.
Áo Cách Tư gật gật đầu: "Tôi đã sớm chú ý tới, nhưng nơi này là lãnh địa của Thiên Đình, họ chắc là không dám làm bậy đâu."
Đôi má Tuyết Lỵ Nhĩ ửng đỏ, nói khẽ: "Nhưng tôi cứ có cảm giác họ đã làm xằng bậy rồi, ánh mắt xằng bậy..."
"Hả?" Áo Cách Tư sửng sốt một phen, định thần lại rồi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Ánh mắt hai bên vừa chạm nhau, Đại Bạch lập tức quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn mây phía chân trời.
An Lâm cũng lập tức thu hồi ánh mắt, vô cùng tự nhiên giả bộ ngắm phong cảnh xung quanh.
Áo Cách Tư: "..."
Một lát sau, lúc một người một chó lại chuyển tầm mắt nhìn xuống phía dưới, An Lâm cảm thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn tò mò nói: "Đại Bạch, sao tôi cảm giác hình như thiếu đi một người."
Đôi mắt của Đại Bạch trừng to, kích động lè lưỡi: "Không thiếu, nữ nhân ngực to mông lớn xinh đẹp không thiếu người nào cả."
"Haiz..." An Lâm gãi đầu.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một luồng khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Thân thể Đại Bạch run lên, quay đầu lại cùng lúc với An Lâm.
Chỉ nhìn thấy một người con trai dang đôi cánh màu trắng, toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hai tay hắn nắm lấy hư không, ánh sáng màu trắng giống như đang chuyển động, năng lượng cục kỳ đáng sợ đang hội tụ lại.
An Lâm và Đại Bạch nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng kinh hãi, biết rằng sắp gặp khó khăn rồi.
"Thiên sứ đại ca, đây là một hiểu lầm!" An Lâm la lớn, ý đồ xoay chuyển tình thế.
Chàng trai kia cười lạnh lùng: "Thần Phạt Bạch Toàn Thiên Trụ!"
Vòng xoáy màu trắng tản ra, ngay sau đó một cột sáng mang theo uy lực mênh mông cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm!
Lực lượng hùng mạnh đánh trực diện vào An Lâm và Đại Bạch.
Năng lượng thuần khiết kia của cột sáng trực tiếp làm họ bị thương nặng rơi xuống đất, thậm chí chấn động làm mặt đất rạn nứt.
"Gâu... Thật đáng sợ." Đại Bạch bò lên từ trong đống hoang tàn, thân thể run lẩy bẩy.
Toàn thân An Lâm giống như rã ra, bò lên từ mặt đất, vỗ vỗ cơ thể, nhân tiện sử dụng thuật Thanh Phong thổi tan bụi mù xung quanh.
Sau khi thổi tan bụi mù, hắn phát hiện mình bị bao vây rồi...
Đám người của Bạch Vũ tộc vây quanh ở bốn phía.
Người nào người nấy mặt lạnh như băng, có người thậm chí còn lấy vũ khí ra.
"Các cậu còn gì muốn nói không?" Một gã thanh niên đi ra, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói.
Tuy nói tất cả mọi người đại khái đều biết rõ đây là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn quyết định cho họ một cơ hội sám hối.
"Tất cả đều là hiểu lầm, các người nghe tôi giải thích!" Mặc dù An Lâm bị rất nhiều cường giả vây quanh, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân, trầm giọng mở miệng nói.
"Dương Tân, chuyện này có gì đáng nói đâu, chúng tôi đang chấp hành công vụ, kêu họ đừng cản trở công vụ, gâu!" Đại Bạch há miệng, trở nên hung mãnh hơn.
Dương Tân?
An Lâm ngẩn ngơ, trong nháy mắt liền định thần lại, thầm khen Đại Bạch một trận.
Hắn khoanh tay lạnh nhạt nói với mọi người: "Tôi tên là Dương Tân, là đội trưởng đội Chấp Pháp của trường."
Thấy sắc mặt người trong Bạch Vũ tộc có thay đổi, hắn tiếp tục mở miệng nói: "Chó này là thú cưỡi của tôi, nghe nói các vị khách quý muốn đi lại ở trường học, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn cho nên đặc biệt đi tuần tra khu vực xung quanh một chút, mong rằng các vị không thấy bị làm phiền. Nếu đã quấy rầy đến các vị, tôi sẽ lập tức đi ngay."
Nói xong hắn cưỡi lên Đại Bạch, phất phất tay với các vị khách của Bạch Vũ tộc, định rời khỏi.
Không thể không nói lý do này của An Lâm vô cùng hoàn mỹ!
Cho dù mọi người có nghi ngờ, nhưng thân phận đội trưởng đội Chấp Pháp này cũng làm cho họ không dễ chất vấn.
Tuyết Lỵ Nhĩ chớp đôi mắt sáng ngời nhìn An Lâm, cảm thấy thật sự nhìn rất quen mắt.
Áo Cách Tư mới ra tay với An Lâm trong không trung, sau đó bay trở về lấy tờ giấy kia ra, so sánh với nhau, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: "An Lâm?"
Thân thể An Lâm và Đại Bạch đều run lên.
"Cậu là An Lâm đúng không?" Áo Cách Tư chặn lại trước mặt họ, kích động nói.
An Lâm nhìn Áo Cách Tư, khóe miệng hơi co giật: "Vì sao anh nói tôi là An Lâm?"
Áo Cách Tư đưa ảnh chụp trên trang giấy đến trước mặt, nói với An Lâm: "Cậu xem, giống nhau như đúc!!!"
Sau khi An Lâm và Đại Bạch nhìn tấm ảnh, thân thể lại run lên.
Trang 94# 2