Chương 202: Ôm chặt bắp đùi Vương học trưởng
"Tới đúng lúc lắm!" Vương Huyền Chiến hô to, tia sét xung quanh trường thương bỗng đâm về phía con hổ màu vàng kim.
Móng vuốt của con hổ màu vàng kim đụng vào trường thương, năng lượng hình thành vòng tròn sau đó nổ tung ra bốn phía.
Vương Huyền Chiến bị lực lượng lớn mạnh đẩy lùi lại mấy bước, con hổ cũng lật về sau một cái, rơi xuống đất phát ra tiếng ầm vang.
"Khà khà, nhóc con, khá đấy nha." Con hổ to lớn nhếch miệng cười.
Trong phạm vi ba trượng xung quanh nó, bỗng xuất hiện gió mạnh màu vàng kim, ở giữa luồng gió đang gào thét, cây cối khắp nơi bị cắt thành từng mảnh nhỏ, sau đó bị đốt trụi hầu như không còn gì.
An Lâm nhìn thấy cảnh này, lùi về sau liên tục, hơi thở cũng dần dồn dập lên, đây là lĩnh vực hoàn chỉnh!
Một chén thánh bằng sắt lại cần phải chiến thắng một con Nguyên thú thực lực mạnh mẽ mới chiếm được, lần tỷ thí này cũng khó khăn quá rồi!
An Lâm cảm thấy hắn vẫn nên làm cá mặn bên cạnh là được rồi, loại cảnh giới như hắn đây liều mạng gia nhập cuộc chiến chỉ thêm phiền phức.
Khắp người Vương Huyền Chiến bắt đầu xuất hiện vảy rồng, hơi thở bản thân lập tức trở nên càng hùng mạnh, mây đen dày đặc trên bầu trời, từng tiếng sấm nổ vang trên không trung.
Xung quanh hắn bắt đầu biến thành lĩnh vực Lôi Trì, sấm sét giống như ngàn vạn đầu rồng đang chạy trốn, lực lượng huyết mạch tộc Cổ Long được kích hoạt hoàn toàn, tỏa ra loại sức mạnh khiến người khác run sợ.
An Lâm ở bên nhìn thấy gật đầu liên tục, đây mới thật sự là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cường đại, áp lực này mạnh hơn con hổ vàng kim kia rất nhiều.
Toàn thân con hổ màu vàng kim run lên, nó cũng cảm nhận được luồng sức mạnh cường đại này, phát ra một tiếng rít gào tới Vương Huyền Chiến, tiếng rống biến thành sóng âm màu vàng kim đánh về phía Vương Huyền Chiến.
m thanh tiếng rống này có thể nói là làm chấn động mười dặm, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động tới mức nứt ra.
An Lâm và Liễu Thiên Huyền khổ sở bịt kín hai tai.
Vương Huyền Chiến bị luồng sóng âm tấn công tới, lù lù bất động, đứng ngạo nghễ tại chỗ.
"Muốn so sánh tiếng gào với tôi sao?" Vương Huyền Chiến cười lạnh, đồng thời phát ra một tiếng rồng kêu với con hổ màu vàng kim: "Gào!"
m thanh rồng kêu này, mang theo long uy chí tôn và sấm sét ầm vang, khí thế càng thêm đáng sợ, chỉ trong chớp mắt đã che mất tiếng gào của hổ, đất đai trăm trượng xung quanh bị sóng âm chấn động tới lõm xuống.
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn vô cùng đau đớn bịt kín tai, đừng nói màng nhĩ sắp nứt ra, ngay cả đầu cũng cảm giác bị chấn động tới mơ màng, chỉ còn thiếu trợn trắng mắt sùi bọt mép nữa.
"Đội trưởng,
Đừng làm ngộ thương đồng đội mà!" An Lâm đau đớn hô to, nhưng giọng nói của hắn đã bị nhấn chìm trong thủy triều sóng âm đáng sợ.
Hai người bọn họ đều sắp phát khóc, đánh nhau thì đánh nhau đi, so giọng xem ai lớn hơn có ý nghĩa gì đâu chứ.
Cứ tiếp tục như vậy, đánh còn chưa đánh, bọn họ đã bị người một nhà giết chết rồi...
Con hổ màu vàng kim bị tiếng rồng kêu của Vương Huyền Chiến làm chấn động tới phun máu tươi ra miệng, mắt hổ trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc đầu nó nghĩ chỉ cần dựa vào một tiếng rống này để chấn nhiếp kẻ địch, không ngờ giọng của đối phương còn lớn hơn nó.
Không được, người thanh niên này quá mạnh, mình không đánh lại...
Trực giác sống chết của con hổ màu vàng kim nói cho nó biết, nếu không chạy nữa thì xong đời rồi.
"Đi chết đi, thuật Hổ Sát Thần!"
Nó hét to một tiếng, hai móng vuốt bỗng chụp xuống mặt đất, bụi mù bay lên đầy đất.
Vương Huyền Chiến nghe vậy cả người căng cứng, lập tức muốn tiếp chiêu.
Ba giây sau, vẻ mặt hắn bỗng thay đổi, giận dữ nói: "Bà mẹ nó, vậy mà còn muốn chạy trốn!"
Sấm sét nổ vang khắp người hắn, "Sưu" một tiếng đuổi theo phía con hổ đang chạy trốn.
Tại chỗ, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn còn đang ngoáy lỗ tai.
Hai mắt Liễu Thiên Huyễn bốc lên hơi nước, vẻ mặt giống như đưa đám nói: "An Lâm, cậu nói tôi có bị điếc rồi không, vì sao giờ tôi không nghe được âm thanh gì..."
An Lâm há to mồm, nhếch miệng nói lớn: "Hả? Cậu nói cái gì!?"
Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy mồm An Lâm nhúc nhích, cũng la lớn hỏi lại: "Sao? Cậu nói gì cơ?"
"Nghiệt súc, trốn chỗ nào?"
Vương Huyền Chiến cầm trường thương có tia sét vòng quanh, cơ thể biến thành tàn ảnh Lôi Long, đâm về phía con hổ màu vàng kim.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, giống như sấm sét đánh xuống vậy, hầu như không cho con hổ có thời gian phản ứng.
Con hổ chỉ kịp xoay mông, mũi thương đã đâm tới cạnh eo nó rồi, sấm chớp kéo dài trên trăm trượng, xé rách khắp nơi.
Máu tươi tóe ra, con hổ kêu lên thảm thiết, lăn lộn xuống mặt đất.
Vương Huyền Chiến không dừng tay lại, mà phi nhanh qua chỗ con hổ ngã xuống đất, trường thương mang theo sức mạnh mênh mông, đâm xuống không chút lưu tình.
"Long Phủ Thủ!"
Một hư ảnh Thanh Long theo trường thương rơi xuống, ẩn hiện trong trời đất, đánh về phía con hổ.
Con hổ màu vàng kim đạp mạnh hai chân một cái, thả ra toàn lực lĩnh vực, gió mạnh màu vàng kim hình thành một đầu hổ to lớn, gào thét đánh tới hư ảnh Thanh Long.
"Ầm ầm!"
Thanh Long và đầu hổ va chạm vào nhau, cắn xé. Năng lượng đáng sợ hoàn toàn bộc phát ra, mặt đất nứt ra rồi lõm xuống, khí lưu điên cuồng quét sạch khắp nơi, hình thành từng luồng gió lốc.
Cuối cùng, Thanh Long đánh tan đầu hổ.
Trường thương vẽ ra tia sáng lạnh buốt, đâm trúng đầu hổ màu vàng kim...
"Chúc mừng thế lực Thiên Đình nhận được một điểm."
Trên bầu trời bỗng vang lên giọng nói của phó hiệu trưởng Ngọc Hoa.
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn từ sau chạy tới, nghe được thông báo này, đầu tiên là sững sờ sau đó vui mừng như điên.
"Ha ha, Vương học trưởng thật đáng tin cậy, xem ra con hổ kia đã bị hắn giải quyết xong!" Liễu Thiên Huyễn vui sướng quơ nắm tay, vui vẻ nói.
Bọn họ trải qua một thời gian ngắn không nghe gì, cuối cùng cũng hồi phục lại thính lực, giờ phút này đang bay về phía Vương Huyền Chiến chiến đấu.
"Nếu như vậy, mỗi khi thu hoạch được một chén thánh, lập tức xuất hiện thông báo. Rất rõ ràng thế lực khác vẫn chưa thu hoạch được chén thánh nào, xem như đội của chúng ta nở hoa đầu tiên rồi!" An Lâm cười nói.
Bây giờ có thể kiếm được điểm nào hay điểm đó, tiến độ của đội bọn họ xem ra không tệ chút nào.
Một nơi khác trong dãy núi Chung Long.
Áo Cách Tư ngẩng đầu nhìn nơi xa, vẻ mặt cảm thán nói: "Thật sự không hổ là đại biểu thế lực Thiên Đình, nhanh như vậy đã chiếm được một điểm rồi."
Tuyết Lỵ Nhĩ khẽ cười, xua tay nói: "Chúng ta cũng đừng tranh vị trí thứ nhất với bọn họ, nếu anh bạn nhỏ An Lâm nghiêm túc, không khống chế được độ mạnh yếu, vậy ngay cả phù đánh giá thất bại cũng không cứu được chúng ta đâu."
Áo Cách Tư nghe vậy gật đầu đồng ý: "Đương nhiên, chúng ta phải cố gắng phòng ngừa xung đột với người thế lực Thiên Đình. Còn Phật Quốc và vườn Địa Đàng... Vẫn có thể bàn luận một chút!"
An Lâm là tồn tại có thể chém giết cả Ám Dạ Chân Vương, bọn hắn sẽ không ngốc tới mức đi tìm An Lâm đánh nhau, mạng sống chỉ có một thôi, sống tốt mới là điều quan trọng nhất.
Đại biểu thế lực Phật Quốc cũng nghe thông báo trên bầu trời, chẳng qua bọn họ không có thời gian để cảm thán.
Bởi vì, bọn họ đang bị một bộ xương rồng đầu mang vương miệng chén thánh bằng sắt đuổi theo...
"Sư đệ, mọi ngươi nhanh tới khe núi bên kia, địa hình nơi đó thích hợp ẩn núp!" Thanh Tri hô to, chín mươi chín viên phật châu trong tay bay về phía bộ xương rồng, hình thành một trận pháp áp chế, áp chế được xương rồng một lúc.
Thanh Tâm và Thanh Ngôn nhanh chóng bay về phía khe núi, trong mắt họ đều mang theo nước mắt.
Bọn họ chạy trốn vô cùng uất ức, thật vất vả mới nhìn thấy chén thánh đưa tới cửa, cùng vui sướng tới phát rồ.
Kết quả sau khi đánh một trận, phát hiện không đánh lại bộ xương rồng này, cuối cùng ba người lưu lạc tới mức bị chén thánh đuổi chạy khắp nơi, đây là điều thê thảm và uất ức cỡ nào...
Trang 102# 2