Chương 203: Tôi cảm thấy có thể đổi chén thánh
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn chạm mặt với Vương Huyền Chiến một lần nữa.
Tay Vương Huyền Chiến cầm chén thánh bằng sắt, trên mặt có chút biểu cảm do dự.
"Vương học trưởng, anh thật quá lợi hại!" Liễu Thiên Huyễn cười hì hì, tiếp tục sự nghiệp tâng bốc của mình.
Vương Huyền Chiến khẽ cười nhạt, mở miệng nói: "Sau khi tôi mang chén thánh tới, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đã ra quyết định rằng chúng ta được một điểm. Theo lý mà nói, cái chén thánh bằng sắt này đã không còn bất kỳ giá trị gì nữa, nhưng tôi lại có trực giác rằng cái chén thánh này vẫn còn bí mật gì đó để chúng ta khai thác."
"Chén thánh còn bí mật có thể khai thác?" Liễu Thiên Huyễn nhận lấy chén thánh, ngón tay tinh tế linh hoạt vuốt ve phía ngoài chiếc chén, một vệt trắng mờ nhạt dần hiện lên.
"Ừm… Đường vân trên chén có chút ý nghĩa gì đó. Nó rất trơn tru, mang cho người ta cảm giác đầy lưu tuyến, nhưng lại có tiết điểm ngăn cách, khiến cho người ta cảm thấy bức rứt bực bội." Cô càng nghiên cứu, càng cảm thấy hứng thú dạt dào.
Vương Huyền Chiến không nhìn ra cái gì.
An Lâm sử dụng Thần Giám thuật để quan sát chén thánh, nhưng hắn chỉ nhìn được bảy chữ "Chén thánh bằng sắt, không thể ăn", chuyện này khiến hắn hoài nghi chẳng lẽ Thần Giám thuật của mình là hàng giả.
Hai người đều bó tay hết cách, cứ như vậy, bọn họ trực tiếp giao chén thánh cho Liễu Thiên Huyễn nghiên cứu.
Ba người tiếp tục đi về phía tòa tháp màu trắng.
Sau đó, bọn họ thấy được một dòng sông nhỏ xanh xanh uốn lượn chảy qua.
Liễu Thiên Huyễn vừa nhìn thấy con sông kia thì liền ném chén thánh vào trong hồ.
"Phù phù!"
Bọt nước lập tức văng lên tung tóe.
An Lâm: "???"
Vương Huyền Chiến: "???"
Hai người ngẩn ngơ nhìn qua Liễu Thiên Huyễn, Liễu Thiên Huyễn lại nhìn con sông kia với ánh mắt đầy mong đợi.
"Ơ… Kịch bản không đúng, không phải lúc này nên có một lão Hà Bá nổi lên từ dưới lòng sông để hỏi chuyện tôi ư?"
"Thiếu nữ ma pháp trẻ tuổi kia, cô làm rơi cái chén thánh bằng vàng hay là cái bằng bạc?"
Liễu Thiên Huyễn vuốt cái cằm trắng noãn của mình, vẻ mặt tràn ngập sự ngờ vực.
An Lâm hiểu ra, khiếp sợ nhìn Liễu Thiên Huyễn, bị ý nghĩ của cô đánh gục.
Vương Huyền Chiến xoa trán, thở dài một hơi, không muốn nói chuyện.
Sau một phút, dòng sông nhỏ xanh xanh vẫn nhẹ nhàng chảy như cũ, không có một chút động tĩnh nài.
Không có Hà Bá.
Không có lưỡi rìu bằng vàng hay lưỡi rìu bằng bạc gì cả.
Lại càng không có chén thánh bằng vàng hay chén thánh bằng bạc gì đó.
Liễu Thiên Huyễn thất vọng mò chén thánh bằng sắt lên, vẻ mặt buồn bực tiếp tục nghiên cứu.
Ba người nhắm thẳng hướng một tòa tháp màu trắng cao lớn mà đi, đồng thời cũng chú ý đến tình huống xung quanh.
Nhưng suốt cả đường đi, ngoại trừ nhìn thấy một vài động vật nhỏ đáng yêu thì bọn họ cũng không phát hiện chuyện gì khác thường.
Rất nhanh, bọn họ đã tới trước tòa tháp cao cao màu trắng.
"Tháp Trân Châu? Sao cái tên này nghe không phù hợp chút nào vậy."
An Lâm nhìn bảng hiệu trên cửa tháp, nhíu mày nói.
Thường nếu ở loại địa phương này mà có tháp, thì tháp đó phải gọi là tiên tháp, ma tháp, yêu tháp hoặc họa phong mới đúng chứ, sau đó bọn họ sẽ vào tháp rồi một đường trảm yêu trừ ma, trải qua thiên tân vạn khổ, đoạt được chén thánh bằng vàng.
Ừm… Kịch bản phải phát triển thế này mới đúng chứ!
Cửa lớn tháp Trân Châu mở ra, thứ xuất hiện trước mặt ba người là một lá chắn bằng nước ngăn cách tầm mắt của người bên ngoài.
Hai mắt Vương Huyền Chiến phát ra ánh sáng màu vàng, xuyên thấu lá chắn bằng nước…
"Ừm, tạm thời trong tầng một không có cảm giác nguy hiểm gì, nhưng không loại trừ khả năng tầng cao hơn vẫn có những sinh vật hoặc là cơ quan khác." Vương Huyền Chiến cảm nhận một phen mới mở miệng nói.
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn nghe vậy thì gật đầu, chỉ cần không có cạm bẫy thì vẫn đáng để bọn họ tìm tòi nghiên cứu một lần.
Cứ như vậy, ba người đi xuyên qua lá chắn bằng nước, chính thức bước vào tháp Trân Châu.
"Ha ha ha, những người này vẫn bị lừa rồi." Ở một bụi cỏ cách tháp Trân Châu không xa, một con vật với cái đầu bằng đá phát ra một tràng tiếng cười.
Bọn chúng vừa vào dãy núi Chung Long thì đã đặt tháp Trân Châu – một tòa tháp có linh khí cao cấp ở nơi dễ thấy, chính là để hấp dẫn thế lực khác tự chui đầu vào lưới.
Tháp Trân Châu này có tính ngăn cách rất mạnh, đồng thời cũng không có công năng tiêu diệt, thêd nên rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác, từ đó bị lừa mà đi vào bên trong.
Một khi những người khác đi vào bên trong rồi thì sẽ khó mà trở ra, nếu không có người điều khiển cho phép, cái tháp này chính là một không gian kín chỉ có vào chứ không có ra, độ cứng còn đáng sợ hơn linh khí cao cấp bình thường.
"Bây giờ chúng ta tới đó thu lưới được chưa?" Một con chim én lớn có hai cánh sắc bén như đao lạnh giọng hỏi.
Hoàng Thiểm lắc đầu: "Chờ một chút, nếu thế lực đại diện cho vườn Địa Đàng cũng vào đó thì trận đấu này chúng ta sẽ thắng chắc."
Bọn chúng còn không đặt đại diện Phật Quốc vào mắt, lúc này, uy hiếp lớn nhất đối với bọn chúng chính là vườn Địa Đàng.
Dù sao nếu đánh nhau thì bọn chúng cũng không đánh lại bọn họ, mà điểm số lại thua không ít, đến mức này mà còn muốn đoạt hạng nhất, quả thật là độ khó không hề nhỏ một chút nào.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến âm thanh: "Phật Quốc, Thanh Ngôn, bị loại."
Trong bụi cỏ, ba tên đại diện co đại điện Sáng Thế nghe vậy thì sững sờ, sau đó Hồng Đấu bật cười ha ha: "Mới đấy mà đã bị loại một người, Phật Quốc này coi như là nhận thầu hạng nhất đếm ngược!"
Trên bầu trời lại truyền đến âm thanh: "Chúc mừng, thế lực Phật Quốc đạt được hai điểm!"
Hồng Đấu: "…"
Đôi mắt Hoàng Thiểm trở nên lạnh lẽo: "Hồng Đấu, con mẹ nó, lần sau cậu mà còn cười, coi chừng ông đây đánh chết cậu?"
Hồng Đấu nghe vậy, thân thể liền co rụt lại, ngọn lửa trước ngực trở nên ảm đạm đi, hắn liên tục gật đầu, không dám lên tiếng.
Đông Yến thở dài một hơi: "Tổng điểm của chúng ta hiện tại là hạng nhất đếm ngược rồi, còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này chờ bọn họ sa lưới sao?"
Kế sách này của bọn chúng không khác gì ôm cây đợi thỏ, mặc dù có thể dẫn dụ thế lực kẻ địch vào tròng, nhưng đồng thời cũng đánh mất khả năng tự do hoạt động, tranh đoạt chén thánh.
Thế lực Phật Quốc đạt được điểm chính là hồi chuông cảnh báo cho bọn hắn.
Cứ tiếp tục như vậy, người không đợi được, mà chén thánh cũng bị cướp luôn, vậy bọn hắn có bắt nhiều người hơn nữa thì còn ý nghĩa gì.
Trên hai tay Hoàng Thiểm bốc lên nguyên khí duy trì lực phong tỏa của tháp Trân Châu, biểu cảm trên mặt hết sức xoắn xuýt.
Hết nửa ngày, hắn mới mở miệng nói: "Chờ một chút, chúng ta đợi thêm một tiếng nửa!"
Trên dãy núi Chung Long tràn ngập mây mù lượn lờ, khắp nơi lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Thanh Tâm đỡ Thanh Tri bước từng bước một về phía trước, trên người của bọn họ đều có vết máu, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.
Thanh Tri quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt đau đớn: "Sư đệ…"
Trước đó, ba người bọn họ bị Cốt Long truy kích, không hiểu sao lại đi vào vùng cấm địa nguy hiểm trùng trùng này rồi.
Bởi vì có câu trong cái rủi có cái may nên bọn họ bất ngờ lấy được chén thánh bằng bạc ở chỗ này.
Nhưng trên đường đi đoạt chén thánh bằng bạc này, Thanh Tri vì sử dụng một bí pháp khổng lồ mà đã trả giá đắt, Thanh Ngôn hi sinh…
"Haizz, chúng ta phải làm sao bây giờ, chỉ còn hai người thôi." Thanh Tri vô cùng căm giận sự bất lực của mình.
Chỉ đoạt một cái chén thánh bằng bạc thôi mà khiến một người mất mạng, hai người trọng thương, mà đây còn là trong tình huống thế lực khác không hề nhúng tay.
Nếu có thế lực khác nhúng tay, không biết bọn họ còn có thể chạm được đến chén thánh hay không…
Trên quảng trường Thanh Thiên, có mấy chục ngàn sinh viên đang quan sát trận chiến với thị giác của Thượng Đế, ai cũng khẩn trương nhìn đám người An Lâm.
Bọn họ thấy được Hoàng Thiểm thả tháp Trân Châu ra, cũng nhìn thấy đám người An Lâm tiến vào cái bẫy rồi bị nhốt lại, nếu cứ bị nhốt như thế cho đến lúc trận đấu kết thúc thì thật quá uổng phí!
"Cậu nghĩ bọn người An Thần còn có thể ra ngoài không?"
"Chắc chắn có thể, tôi không tin chỉ một cái tháp mà có thể trấn áp ba người họ."
"Sao ba tên của điện Sáng Thế kia còn chưa đi, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn các đại diện khác mắc câu?"
"Hừ, đại diện của điện Sáng Thế thật không biết xấu hổ, không tự đi tìm chén thánh, chỉ thích bày ra âm mưu quỷ kế." Một bộ phận sinh viên tức giận nói.
Đối với chuyện này, người của điện Sáng Thế lại hết sức tự hào, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn coi đây là vinh quang.
Ở trong mắt chúng, kết quả chính là tất cả, không phải đại diện thế lực Thiên Đình rất trâu bò sao, cuối cùng vẫn bị bọn hắn bắt sống, chỉ có kẻ vẫn có thể nhảy nhót đến phút chót thì mới là kẻ mạnh thật sự!
"Mau nhìn đi, An Thần ra tay!" Có sinh viên hoảng sợ hô lên.
Trang 103# 1