Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 204: Cùng người lưu lạc thiên nhai

Chương 204: Cùng người lưu lạc thiên nhai




Liễu Thiên Huyễn chớp đôi mắt tím, nghiêm nghị nói: "Tôi cảm thấy chúng ta đã bị lừa."
Khóe miệng An Lâm hơi giật giật, hắn vỗ trán nói: "Đây không phải là vấn đề để chị cảm giác, mà đây căn bản là một chuyện đã quá rõ ràng!"
Bên trong tháp Trân Châu, ngoại trừ mặt đất và vách tường trơn bóng thì không còn gì cả!
Cả tòa tháp cũng chỉ có một tầng, trống trải đến nổi khiến người khác giận sôi.
Trong này mà có chén thánh cái rắm, xác thực là một cái lồng giam.
"Haizz, chúng ta quá chủ quan rồi, không cảm giác được sát ý thì liền mạo muội đi vào, lại không ngờ rằng ý muốn của đối thủ chính là vây khốn nhóm chúng ta lại." Vương Huyền Chiến ở một bên cau mày tự trách.
"Không có việc gì, một cái tháp mà thôi, ba người chúng ta hợp lực nhất định có thể phá vỡ nó!" An Lâm động viên các thành viên của nhóm mình.
Sau đó, hắn lấy ra kiếm Thắng Tà bắt đầu chém vào vách tường tháp Trân Châu.
"Ào ào ào…"
Kiếm Thắng Tà cực kì sắc bén, từng luồng kiếm quang bổ vào vách tường, nhưng không thể để lại một chút dấu vết nào.
"Hám Sơn Quyền!"
An Lâm thấy dùng kiếm không được thì liền đổi qua dùng tiên pháp.
"Ầm ầm!" Kim quang lóe sáng, năng lượng bùng nó, thế mà vách tường vẫn không hề xây xước.
"Má ơi, tường cứng như vậy sao? Chẳng lẽ tôi phải tung ra cả Lôi Quang Hạch Bạo Quyền luôn?" An Lâm bị khơi lên ý chí chiến đấu, nói với cái nhìn đầy lạnh lùng.
Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn nghe An Lâm nói thế thì bị dọa sợ, hai người tranh thủ thời gian đi lên ôm chặt cánh tay hắn.
"Bạn An Lâm, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng xúc động!" Vương Huyền Chiến vẻ mặt khẩn trương.
"An Lâm, cậu có nghĩ không ra cách thì cũng đừng dùng loại phương thức tự nổ này để đầu hàng chứ, rất đau đấy!" Liễu Thiên Huyễn mở miệng cầu khẩn.
Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn đều đã chứng kiến sức công phá của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền, thế nên họ biết rất rõ tiên pháp này kinh khủng cỡ nào, đến lúc đó, không cần biết có thể khiến cái tháp này nổ banh hay không, kết quả của bọn họ cũng chỉ có một, đó chính là cả đội bị loại.
Vì không cho An Lâm ra tay, Vương Huyền Chiến và Liễu Thiên Huyễn lập tức thử sử dụng chiêu thức của mình để phá vỡ tháp Trân Châu.
Vương Huyền Chiến phóng thích Lôi Long ra toàn bộ phạm vị, lôi mâu mạnh mẽ đâm vào tường tháp, dòng điện lan tỏa bao phủ toàn bộ tháp cao.
Chung Cực Thiểm Quang của Liễu Thiên Huyễn cũng đánh vào tường tháp.
Năng lượng trùng kích khuếch tán mạnh đến nỗi khiến An Lâm lui về phía sau mấy bước, nhưng lực công kích mạnh như thế cũng không phá nổi vách tường của tòa tháp cao.
Bọn họ không nhụt chí, tiếp tục sử dụng tiên pháp mạnh nhất, trong tháp không ngừng vang lên tiếng nổ ầm ầm và từng cơn động đát.
Một lát sau, hai người nằm xuống đất thở hồng hộc, cả khuôn mặt đều là vẻ không cam lòng.
"Sao cái tháp này còn cứng hơn cả mai rùa thế?" Vương Huyền Chiến oán hận nói.
Liễu Thiên Huyễn không muốn nói chuyện, lấy ra điện thoại di động từ trong nhẫn không gian, chơi game tiếp…
Tại bầu trời phía trên dãy núi Chung Long, ba người mọc cánh chim trắng trên lưng đang chậm rãi bay lượn, đồng thời cũng không ngừng lưu ý hoàn cảnh bốn phía, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên cơ thể bọn hắn, tản ra một luồng hào quang thần thánh đầy mờ ảo.
Ba người này chính là Áo Cách Tư, Tuyết Lỵ Nhĩ và Á Sắt của vườn Địa Đàng.
"Áo Cách Tư, phía trước có một tòa tháp cao màu trắng, cậu nói trong tháp có chén thánh hay không?"
Ánh mắt Tuyết Lỵ Nhĩ sáng lên, chỉ vào tòa tháp cao màu trắng lóng lánh bên trong dãy núi, hưng phấn mở miệng.
"Địa phương trống trải như thế mà lại có một tòa tháp, tôi cảm thấy có chút không thích hợp."
Áo Cách Tư nhìn qua tòa tháp, nhíu mày nói.
"Nhưng dù sao có mục tiêu cũng tốt hơn là không có mục đích tìm kiếm nào, chúng ta vẫn nên qua xem một chút!" Á Sắt cảm thấy dù cho có mai phục, với thực lực của bọn hắn thì muốn chạy trốn cũng không phải việc khó, không bằng đi tìm hiểu một chút.
Tuyết Lỵ Nhĩ cũng hưng phấn gật đầu: "Đồng ý!"
Cứ như vậy, kết quả bỏ phiếu là 2:1.
Ba người bắt đầu bay về hướng tòa tháp cao màu trắng.
Rất nhanh, bọn hắn đã bay đến khoảng không bên trên tòa tháp.
Ba người vừa đáp xuống trước cửa ra vào của tòa tháp thì liền phát hiện một màn nước ngăn trở tầm nhìn, khiến cho bọn hắn không thể thấy rõ tình huống trong tháp.
Bọn hắn hết sức đề phòng xuyên qua màn nước, tiến vào bên trong tháp.
Sau đó, cả đá, đều sợ ngây người.
Đúng vậy, sáu khuôn mặt đều ngốc ra!
"Không ổn, chúng ta rơi vào mai phục của Thiên Đình rồi!"
Lúc Á Sắt kịp phản ứng, hắn lập tức sợ hãi lấy ra trường cung.
Ba người của Thiên Đình dùng vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
An Lâm lắc đầu thở dài: "Đại ca, phiền cậu nhìn kỹ một chút, có người nào mai phục mà con mẹ nó đến một món vũ khí cũng không chuẩn bị không?"
Vừa nói, hắn vừa chỉ về phía Liễu Thiên Huyễn - cái người lại bắt đầu cầm điện thoại di động lên chơi, sau đó tiếp tục nói: "Nhìn cái dáng vẻ này xem, dây là dáng vẻ mà đi mai phục nên có sao?"
Á Sắt: "…"
Áo Cách Tư bĩnh tĩnh lại, nặng nề thở dài một hơi: "Xem ra chúng ta đều bị trúng chiêu."
Tuyết Lỵ Nhĩ nghiến chặt hàm răng: "Đại diện Phật Quốc chắc chắn sẽ không làm chuyện này, xem ra người thiết lập cái bẫy này chính là đám đê tiện của điện Sáng Thế kia, không lệch đi đâu được!"
Bên ngoài tòa tháp trắng, ba tên đại diện cho điện Sáng Thế bỗng nhiên xông ra khỏi bụi cỏ.
"Thu!" Hoàng Thiểm bấm một cái thủ quyết, tháp Trân Châu to lớn lóe lên ánh sáng trắng, biến thành cái tháp to cỡ bàn tay, im lặng đứng trong lòng bàn tay hắn.
"Ha ha ha, hai thế lực lớn đều bị chúng ta vây khốn, lần này, trừ chúng ta ra thì không còn ai có thể làm quán quân!" Hồng Đấu vui vẻ cười ha ha, chỉ cảm thấy sự khó chịu trước đó tiêu tan hết, vẻ mặt hết sức hãnh diện.
Ầm ầm! Một tia sét màu vàng bổ trúng đầu Hồng Đấu.
Hồng Đấu bị đánh đến mặt mũi cháy đen, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tiếng cười đột ngột im bặt.
Hoàng Thiểm lạnh lùng liếc Hồng Đấu: "Xem cậu còn dám cười không!"
Đông Yến hưng phấn mở miệng: "Bây giờ đại diện của Thiên Đình và vườn Địa Đàng đều đã bị nhốt lại, chúng ta có thể an tâm tìm kiếm tung tích của chén thánh rồi."
Hoàng Thiểm gật đầu, bằng thực lực của bọn hắn, gặp được hai đại diện còn sót lại của Phật Quốc thì chắc chắn có thể trực tiếp nghiền ép bọn họ.
Chuyện hiện tại bọn hắn muốn làm chính là an tâm tìm kiếm chén thánh.
"Cậu giữ tháp Trân Châu đi, lúc nào cũng phải cảm ứng tình huống trong tháp, có chuyện gì ngoài ý muốn thì mau chóng báo lại cho tôi." Hoàng Thiểm ném tháp Trân Châu cho Hồng Đấu.
Hồng Đấu trịnh trọng tiếp nhận tháp Trân Châu, mặc dù món linh khí cao cấp này vô cùng cứng rắn, ngay cả tu sĩ kỳ Hóa Thần cũng không phá nổi, nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa.
Hắn thả ra thần thức cảm ứng tình huống trong tháp, phát hiện trong tháp chấn động không ngừng, hiển nhiên tòa tháp đang bị công kích.
"Ha ha, các cậu cứ việc giày vò đi, trình độ công kích chỉ có thế mà cũng muốn phá vỡ phòng ngự trong tháp, đúng là ảo tưởng! Tôi rất thích nhìn dáng vẻ liều mạng cố gắng mà không thu hoạch được chút gì của các cậu." Hồng Đấu cười ha ha, nâng tháp Trân Châu màu trắng lên, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
Lúc này, bên trong tháp Trân Châu.
Thành viên của thế lực vườn Địa Đàng ngừng công kích rồi thở hồng hộc, trên mặt là biểu cảm không cam lòng và tuyệt vọng.
Hai phe thế lực cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, không ai nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.
Mọi người đều bị nhốt ở nơi này, làm sao để ra ngoài chính là một vấn đề lớn, bởi vậy bọn họ đã sớm không còn suy nghĩ tranh đấu với nhau, mà ai cũng đang nghiêm túc nghiên cứu đối sách.
Nhưng thảo luận hồi lâu, cũng tấn công thử nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không tìm ra phương pháp phá tường.
Cho nên, Liễu Thiên Huyễn buồn bực ngán ngẩm liền tiếp tục bắt đầu chơi trò chơi.
Tuyết Lỵ Nhĩ rảnh đến nhàm chán, bèn đi đến bên cạnh Liễu Thiên Huyễn, cô hết sức hứng thú với món đồ chơi mới lạ trong tay Liễu Thiên Huyễn.
Liễu Thiên Huyễn sao có thể buông tha bạn chơi tự dâng tới cửa này, cô nhanh chóng kéo Tuyết Lỵ Nhĩ vào hố, sau đó "giết chết" Tuyết Lỵ Nhĩ, thành công thay thế lực Thiên Đình giành vinh vang.
An Lâm nhìn dáng vẻ Tuyết Lỵ Nhĩ liên tục bị "giết", khóe miệng co giật.
Qua mấy ván, tròng mắt màu xanh lam của Tuyết Lỵ Nhĩ nổi lên nước mắt óng ánh, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, tức giận quăng điện thoại, vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Thứ đồ chơi này chẳng dễ chơi gì cả!"
"Ối… Đừng quăng, tôi nhường cô là được chứ gì? Trước hết tôi sẽ cho cô mười tên lính!" Liễu Thiên Huyễn thấy bạn chơi không thèm chơi nữa, lập tức mở miệng giữ lại.
Nhường mười tên cấp dưới?
Thân thể mềm mại của Tuyết Lỵ Nhĩ run lên, cô chỉ cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nặng, nhưng vẫn không có đủ lòng tin để đứng ra nghênh chiến…
"Tôi có thể hỏi một vấn đề chứ, vì sao nhân vật cô điều khiển lại lợi hại hơn nhân vật của tôi nhiều như vậy?" Tuyết Lỵ Nhĩ vô cùng rối rắm, nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì tôi mạnh mẽ!" Liễu Thiên Huyễn giải thích một cách đương nhiên: "Vấn đề này cũng tương tự như hỏi vì sao Áo Cách Tư lợi hại hơn cô vậy, đương nhiên là bởi vì hắn mạnh, cho nên mới lợi hại hơn cô thôi!"
Tuyết Lỵ Nhĩ cái hiểu cái không gật đầu, nhìn trò chơi Vương Giả Vinh Diệu trong điện thoại di động, có chút không phục nói: "Đã như vậy, tôi nhất định phải thắng cô! Tôi tin tưởng chỉ cần tôi cố gắng, tôi nhất định sẽ trở nên mạnh hơn cô!"
Cứ như vậy, Tuyết Lỵ Nhĩ và Liễu Thiên Huyễn tiếp tục chiến đấu.
An Lâm nhìn Tuyết Lỵ Nhĩ với ánh mắt đồng tình, thật muốn nói với cô: Cô nhóc đáng thương, sao cô còn chưa tỉnh ra nữa hả? Nhân vật kia mạnh hay không mạnh, hoàn toàn là do chế độ hack của Liễu Thiên Huyễn định đoạt!
Đương nhiên, An Lâm rất tán thưởng Liễu Thiên Huyễn thành công dùng trò chơi làm vẻ vang cho Thiên Đình, cho nên hắn lựa chọn quên đi chuyện nào đó.



Trang 103# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất