Chương 206: Bạn bè hợp tác trao đổi
Thời gian Áo Cách Tư hồi Thánh Linh Cứu Rỗi có chút lâu, sau khi tháp Trân Châu bị nổ tung cuối cùng không chống đỡ nối.
Thân thể mọi người biến hoá, sau đó bị sức nổ mạnh chấn động.
Mặc dù năng lượng nổ mạnh này đã yếu đi rất nhiều nhưng uy lực vẫn vô cùng đáng sợ, sáu người đều bị nổ bay.
An Lâm bị chấn động hộc máu rơi xuống đất.
Xung quanh tràn ngập bụi mù, đầy tiếng kêu rên.
Gió mát thổi tới xua tan bụi mù, một cái hố tròn khổng lồ hiện trước mắt.
Hắn ở cạnh hố cố gắng đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía, còn có người của Điện Sáng Thế ở gần đấy, tuyệt đối không thể sơ suất.
Tuyết Lỵ Nhĩ ôm Áo Cách Tư đang hôn mê, trong tay phát ra ánh sáng trắng chữa khỏi vết thương bên ngoài cho hắn.
Giữa hố, một sinh vật toàn thân vàng óng trong mắt lóe ra lửa điện đang khẽ quỳ.
Toàn thân nó run rẩy, máu màu vàng chảy ra từ làn da bốc khói trắng, không ngừng thở hổn hển.
An Lâm nhìn thấy nó lập tức rút kiếm Thắng Tà ra, thần kinh toàn thân buộc chặt.
Ở trước mặt hắn là đại diện cấp cao nhất của Điện Sáng Thế, Hoàng Thiểm!
"May mắn tôi có linh khí hộ thân, nếu không thì thật sự bị chấn động mà chết, khụ khụ..." Hoàng Thiểm phun ra mấy ngụm máu tươi, ánh mắt rét lạnh nhìn về một vị trí, nơi đó có một người bị chấn động rơi xuống đất.
"Vù!" Nó hóa thành một vệt sáng vàng bay đến bên cạnh Hồng Đấu, đá một cước thật mạnh.
Ầm! Giữa năng lượng nổ tung, Hồng Đấu gào to một tiếng, thân hình khổng lồ hoàn toàn bị đá bay lên không trung.
Hoàng Thiểm liếc nhìn không trung một cái, lại bỗng di chuyển, Đại Yến Tử cũng bay về phía bầu trời vẽ ra một đường bay...
An Lâm: "..."
"An Lâm, đừng cho bọn họ chạy!" Vương Huyền Chiến hô to một tiếng.
An Lâm tỉnh ngộ lại, Hoàng Thiểm giống như dạy dỗ đội ngũ trên thực tế là muốn mượn cơ hội chạy trốn!
Hắn cưỡi cục gạch bay về phía đông, nghiêng đầu nhìn Vương Huyền Chiến một cái lại phát hiện Vương Huyền Chiến đang bị một con Cự Mãng hơi thở mạnh mẽ quấn lấy, không thoát thân được.
"Ôi... Muốn một mình tôi đuổi theo ba người bọn họ sao, anh xác định không phải đi hiến mạng chứ?" Khóe miệng An Lâm run rẩy, có chút hoang mang mở miệng nói.
Đáng tiếc, không ai trả lời vấn đề của hắn.
Trả lời hắn là tia chớp màu vàng từ xa bổ tới.
Ầm!
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn di chuyển cục gạch lên chặn công kích bỗng xảy ra.
Giữa tia chớp nổ vang, cục gạch của hắn bị va chạm một chút.
An Lâm thò đầu ra, phát hiện lại có hơn trăm luồng băng sương hình lưỡi dao đang lao đến trước mặt.
Hắn lập tức rụt đầu lại, tiếp tục trốn ở phía sau cục gạch.
Va chạm mạnh mẽ làm cho cục gạch rung lên, khí lạnh tràn ngập tất cả không gian, lạnh đến nỗi hắn run cả người.
Thế này, còn đuổi cái rắm!
"Tia Chớp Cuối Cùng!"
Đúng lúc này, một luồng năng lượng hồng nhạt mang theo hơi thở nóng bỏng bay từ bên cạnh An Lâm ra.
Ầm! Nơi xa truyền đến tiếng Đại Yến Tử kêu thảm thiết.
"Hi! Mỹ nữ, tôi tới cứu người nhát gan vô dụng! "Liễu Thiên Huyễn chân đạp pháp trượng Lục Vũ mà đến, tóc ngắn màu hồng đến vai bay phất phới theo gió, trên mặt trắng nõn tràn đầy ý cười.
An Lâm bị coi thành \ nhát gan vô dụng vô cùng buồn bực, không nhìn Liễu Thiên Huyễn mà nhìn phương hướng Đại Yến Tử bỏ chạy.
Nói cách khác là, đại diện của Điện Sáng Thế bỏ chạy đầu tiên.
Cho dù Đông Yến đã trúng Tia Chớp Cuối Cùng vẫn chạy trốn giống như một cơn gió, phút chốc biến mất khỏi trời đất.
"Đi thôi! Lần này bỏ qua cho họ, chúng ta đi giúp đỡ học trưởng Vương Huyền Chiến đối phó con Cự Mãng trước."
Liễu Thiên Huyễn thấy đại diện của Điện Sáng Thế chạy trốn nhanh như vậy cũng không có tâm tư tiếp tục truy đuổi, xua tay áo nói.
Trên quảng trường Thanh Thiên, cục diện bị Vương Địa Đàng và Thiên Đình liên hợp phá lại làm cho không khí hiện trường đạt tới cao trào.
"Cuối cùng An Thần phát uy, cho dù đã xem Lôi Quang Bạch Bạo Quyền của hắn bao nhiêu lần cũng đều không ngừng rung động!"
"Áo Cách Tư cũng rất tuấn tú, hai người bọn họ đều đã phát huy tác dụng quan trọng trong hành động phá tháp này."
"Hô hô, nhìn mấy người Điện Sáng Thế kìa, lúc này gieo gió gặt bão." Khán giả nhìn thấy đại diện của Điện Sáng Thế bị tháp Trân Châu nổ mạnh mà bị thương thì nhao nhao vỗ tay khen hay.
"Đáng tiếc khiến họ chạy thoát."
"Hồng Đấu còn tới bán mạng..."
"Khiến họ chạy nhảy một lúc cũng không sao cả, dù sao vẫn đứng thứ nhất từ dưới lên."
Trái ngược với sinh viên Thiên Đình và tộc Thiên Vũ hưng phấn, sắc mặt đám người của Điện Sáng Thế đều xấu đi nhiều.
Họ không dễ dàng khi vây đánh hai thế lực lớn, đặt ván cờ thắng, không ngờ Vương Địa Đàng và Thiên Đình lại phối hợp với nhau như vậy, không chỉ có phá cục diện mà mà còn thu chén thánh vào trong túi.
Sư Vương vỗ mạnh bàn một cái, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối: "Hồng Đấu đần độn!"
Hắn đã bị chuyện này làm cho tức giận không thể chịu nổi, nhưng lại không biết nên trách ai đành phải đổ bực tức lên người Hồng Đấu.
Dãy núi Chung Long, Hồng Đấu bị thương đang chạy trốn thì cảm thấy sau lưng mát lạnh, sau đó không nhịn được hắt xì một cái.
Hắn quay đầu nhìn ra phía sau thì phát hiện Hoàng Thiểm đang nhìn hắn mãnh liệt.
Hồng Đấu: "..."
Hoàng Thiểm nhìn Hồng Đấu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha, Hồng Đấu, đợi lát nữa tôi thanh toán chuyện tháp Trân Châu với cậu."
Hồng Đấu nghe vậy thân thể khẽ run, thân hình to lớn lui lại giống như con thỏ nhỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Có thể đoán được, hoàn cảnh sau đó của hắn trở nên đau khổ thế nào.
Ở một nơi khác trên chiến trường, nơi này đang bùng nổ chiến đấu kịch liệt.
Thân thể Cự Mãng Hỏa Diễm lượn vòng bốn phía xung quanh khiến nhiệt độ tăng lên rất cao, thậm chí cháy đen bùn đất ở trên mặt đất.
Vương Huyền Chiến lập tức mở tấm chắn thủy cầu đón ngọn lửa tiến vào.
Hắn phá tan ngọn lửa, lôi điện quấn quanh trường thương bạc, thương giống như sét bổ xuống trước mặt Cự Mãng.
Ầm!
Cự Mãng Hỏa Diễm cực kỳ linh hoạt, tránh thoát một kích của Vương Huyền Chiến trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc.
Nhưng ngay lúc đó, mũi tên nhọn màu vàng xuyên thủng không khí với tốc độ lớn gấp bội vận tốc âm thanh kéo ra, mũi tên màu vàng đâm trúng đầu Cự Mãng!
"Phựt..." Máu tươi vẩy ra, Cự Mãng rên rỉ một tiếng.
Trói Bược Ánh Sáng!" Liễu Thiên Huyễn khởi động pháp trượng, một vòng sáng xuất hiện bốn phía quanh Cự Mãng, phóng ra sức mạnh áp chế mạnh mẽ.
" Tia Chớp Cuối Cùng!" Pháp trượng tiếp tục chớp động ánh sáng kinh người, quang cầu và cột sáng năng lượng đều đánh mạnh vào đầu Cự Mãng.
"Gào..."Cự Mãng kêu lên thảm thiết, thân thể trở nên càng ngày càng mờ.
Đúng lúc này An Lâm đang cưỡi gạch trong không trung nhảy xuống.
"Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"
Quả đấm màu vàng từ trên trời giáng xuống mang theo sấm chớp ầm ầm nện trúng đầu Cự Mãng.
Ầm! Đầu Cự Mãng lại bị thương nặng, vùi vào trong đất.
"Lôi!" Thân hình Vương Huyền Chiến như sấm lại hóa thành một tia chớp bay về phía Cự Mãng.
Vảy rắn bắn đầy thân thể hắn, sức mạnh huyết mạch được kích hoạt hoàn toàn, trường thương giống như tia chớp cắn xé cổ Cự Mãng.
Phụt... Đầu lớn của con rắn bị một thương của Vương Huyền Chiến chém rơi.
Máu tươi màu đỏ sậm phun trào ra hình thành một bãi máu lớn.
"Chúc mừng, thế lực Thiên Đình nhận được hạng nhất!"
Trên bầu trời lại truyền đến giọng nói.
Kết thúc chiến đấu, Vương Huyền Chiến vứt chén thánh cho Liễu Thiên Huyễn.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang Á Sắt mở miệng cảm kích: "Cảm ơn!"
Một mũi tên vừa rồi giúp bọn họ rất lớn, mà mũi tên này đúng là Á Sắt tìm đúng thời cơ bắn ra.
Á Sắt nghe vậy gật đầu không nói thêm gì.
Hắn và Tuyết Lỵ Nhĩ cùng đỡ Áo Cách Tư bay về nơi xa.
An Lâm nhìn bóng dáng bọn họ rời khỏi, trong lòng có chút bùi ngùi.
Hợp tác với bọn họ cũng rất tốt, ngay cả tình bạn hỗ trợ cũng có, sao lần sau lại không biết xấu hổ ra tay với họ.
Trang 104# 2