Chương 207: Cao thủ dựa vào thực lực
"Chén thánh này và chén thánh chúng ta lấy được trước kia, có hoa văn bên ngoài hoàn toàn khác nhau, thật giống như là một vật thể mới xuất hiện hoàn toàn độc lập vậy." Liễu Thiên Huyễn vuốt ve chén thánh, chậm rãi mở miệng nói.
"Hoa văn này có ý nghĩa gì đặc biệt không?'' An Lâm dùng một viên đan bổ khí, mở miệng hỏi.
Liễu Thiên Huyễn cười: "Lấy thêm vài chén thánh nữa, tôi cảm thấy tôi có thể phát hiện ra được quy luật."
"Hả, nếu lấy thêm vài chén thánh nữa, thì vị trí đứng đầu đã là của chúng ta rồi."
"Tới lúc đó, dù chị không phát hiện ra quy luật, đối với chúng ta mà nói đâu có ý nghĩa gì.''
An Lâm nhún vai, không thèm nhìn tới vì hắn đang bận bĩu môi học tỷ, đi theo Vương Huyền Chiến tiếp tục đi về phía trước.
Trước mắt trong chín chén thánh, đã có ba cái bị lấy còn lại sáu chén thánh vẫn không biết tung tích.
Ba người cứ đi lang thang trong sơn mạch Chung Long như vậy, đi một lúc lâu.
Mặt trời từ từ xuống núi, bầu trời nhuốm ánh hoàng hôn mờ ảo.
An Lâm săn được một con chuột đào đất Phách Vương.
Loại chuột đào đất này cao bằng nửa người, tiếng kêu đặc biệt vang dội, chất lượng thịt ăn rất ngon.
Hắn nướng con chuột đào đất Phách Vương lên, mùi vị giòn tan rất ngon miệng, Liễu Thiên Huyễn và Vương Huyền Chiến cũng khen không dứt.
Mấy vạn người xem trên quảng trường, vì không mua đồ ăn ngoài, cho nên chỉ có thể dùng đan Ích Cốc cho đỡ đói.
Bọn họ nhìn thấy chuột đào đất trên màn hình tinh thể, kêu lên một tiếng ghen tị thèm thuồng.
Sau khi ăn chuột đào đất xong, ba người tiếp tục đi.
Bây giờ là thời khắc tranh đoạt chén thánh quan trọng, cho nên bọn họ không hề có ý định nghỉ ngơi vào ban đêm, mà tìm kiếm tung tích chén thánh suốt đêm.
"Ồ, các cậu mau nhìn về phía đông, hình như có ánh lửa!'' Liễu Thiên Huyễn chỉ về một phía khẽ hô lên.
An Lâm và Vương Huyền Chiến biến sắc, bọn họ nhìn về phía đó, thực sự có thể nhìn thấy một tia sáng mờ ảo.
"Đi, chúng ta qua đó xem." Vương Huyền Chiến khẩn trương chạy về phía đó.
Tuy chạy đến rất nhanh, nhưng ba người vẫn cố gắng che dấu hơi thở của mình, dù sao có thể chỗ này là nơi của các thế lực kia.
"Hả... Quỷ lửa ư?"
Sau khi An Lâm đến gần, mới phát hiện ánh lửa thực ra là màu xanh.
Chúng trôi nổi trong không trung, cháy thong thả, yên tĩnh và yêu dị.
"Không đúng, quỷ lửa này không đơn giản!'' Vương Huyền Chiến ngạc nhiên, gấp giọng nói: "Mọi người cẩn thận!"
Vừa dứt lời, đã thấy vô số quỷ lửa màu xanh bay từ dưới đất lên, vây quanh bọn họ.
Hơn mấy trăm ngàn ngọn lửa màu xanh, cứ cháy tĩnh lặng như thế, tuy không dữ dội, nhưng phân bố ở khắp nơi, giống như trước hết làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh.
"Hi hi hi, đi chơi với tôi... "
Giọng nói trẻ con bất ngờ vang lên bên tai ba người.
Tiếng nói sâu xa vang vọng, lại giống như kề sát bên tai họ nói, làm cho người ta nghe xong sợ hãi tận trong lòng.
"Khó chịu khó chịu...."
Một cái xác khô màu đỏ sậm đi tới, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
An Lâm nhìn thấy xác khô thì con ngươi co rút, xác khô chỉ cao bằng nửa gười, nkhung xương thô to giống như kẻ mập mạp, đầu của nó cũng là đầu lâu khô, nhưng lại có một đôi mắt rất sinh động, to tròn tràn ngập sự ngây thơ thành thật.
Nói thật, hắn tình nguyện cái xác khô này không có con mắt, cũng không chịu được việc nhìn vào hai con mắt sáng ngời có thần kia, đôi mắt của xác khô thật sự rất kỳ lạ rồi!
Còn một điểu nữa, chính là trên đầu nó có đội một chiếc vương miệng chén thánh bạc!
Hơn một ngàn quỷ lửa màu lam nhấp nhô chuyển động như sóng triều, còn phát ra tiếng động "hi hi hi" kỳ lạ, vô cùng lạnh lùng đáng sợ.
"Hi hi, đi chơi với tôi đi... " Xác khô màu đỏ mập lùn lại phát ra giọng nói sâu xa vang vọng.
"Được! Đến chơi Liên Minh Huyền Thoại đi!"
Cô gái hưng phấn lấy di động vui vẻ mời mọc nói.
Xung quang bỗng chốc yên lặng.
Vương Huyền Chiến: "... "
An Lâm: "... "
Xác khô mập lùn: "... "
Im lặng một lát, xác khô lấy gương ra soi.
Sau đó, nó nâng bản vương miệng của mình lên, phát hiện bản thân vẫn rất dọa người....
"Còn nói muốn chơi với chúng ta, rốt cuộc có chơi hay không!" Liễu Thiên Huyễn vừa khó chịu vừa nói.
Đôi mắt sinh động của xác khô mập lùn này ngây dại: "Chơi cái gì?"
"Chơi Liên Minh Huyền Thoại! Ba trận thắng hai!" Liễu Thiên Huyễn lấy hai cái di động ra, vui vẻ hăng hái nói: "Nếu chị thắng nhóc, thì đưa chén thánh trên đầu cho chị!''
Hai mắt xác khô mập lùn nhìn di động, chớp mắt: "Đây là đồ chơi kiểu mới sao, nếu chị thua thì sao?"
Liễu Thiên Huyễn cười lạnh, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Đùa sao, chị mà thua à?"
Xác khô mập lùn nghe xong ngẩn người, quỷ lửa xưng quanhg bất ngờ bốc cháy mạnh mẽ.
Toàn thân An Lâm và Vương Huyền Chiến căng thẳng, quả nhiên, vẫn phải dựa vào chiến đấu mới có thể giải quyết được!
Xác khô cười ha ha: "Được thôi, tôi đốt lửa lên, xem tôi đánh cho chị phải khóc này! Mau nói quy tắc cho bổn vương nghe!"
An Lâm: "... "
Vương Huyền Chiến: "... "
"Ha ha, không sao, nói quy tắc xong còn có thể để nhóc luyện trước vài ván, để nhóc khỏi nói chị đây bắt nạt kẻ yếu." Liễu Thiên Huyễn vác vẻ mặt tự tin mở miệng.
Cứ như vậy, xác khô béo mập và Liễu Thiên Huyễn ngồi trên mặt đất, mỗi người cầm một chiếc di động bắt đầu dạy chơi.
An Lâm và Vương Huyền Chiến nhìn nhau một cái, đều thấy trên mặt đối phương là sự hoang đường và không thể tin được.
Nằm mơ ư, việc như thế cũng làm được ư?
Cái danh bổn vương này, tên xác khô đó cũng có thể nhận sao, không có đầu óc mà!
An Lâm bỗng nhiên tỉnh ngộ.
À... Hình như nó là đầu lâu, đúng là không có não...
"Hay, game này rất vui, tôi đã hiểu!" Hai mắt xác khô lấp lánh, hứng thú chơi tiếp tăng lên.
Sau khi đánh mấy ván người máy thắng, nhất thời nó cảm thấy bản thân là thiên ha vô địch, nhìn đời bằng nửa con mắt, chủ động mời Liễu Thiên Huyễn đấu.
An Lâm và Vương Huyền Chiến cạn lời, đứng bên cạnh xem, không muốn nói chuyện.
Đương nhiên kết quả rõ ràng, tân thủ và lão làng quyết đấu, chỉ có thể thấy kết cục tân thủ bị ngược.
Trận thứ nhất.
"Tôi không phục... Sao chị lợi hai như vậy chứ!" Xác khô mập lùn không phục, siết chặt di động, nhìn hai chữ thất bại thật to.
"Không, nhất định tôi có thể thắng chị, khoảng cách cũng không xa lắm!" Nó hít sâu một hơi, bắt đầu trận thứ hai.
Khóe miệng An Lâm run rẩy, một bên chém điên cuồng 30 đầu người, bên kia một lần cũng chưa chém được, còn bảo chênh lệch không lớn.
Trận thứ hai.
Xác khô mập lùn ngây người nhìn hai chữ thất bại thật to, chưa lấy lại được tinh thần.
Một lát sau, nó mới ấp úng mở miệng: "Thật... Thật mạnh!"
Liễu Thiên Huyễn vươn bàn tay trắng nõn, con người linh động có thần: "Tự nguyện chịu thua chưa?"
Trong mắt xác khô mập lùn thoáng qua thần sắc phức tạp, nhưng đến cuối cùng, nó vẫn dùng đôi tay run rẩy lấy vương miệng chén thánh ở trên đầu xuống đặt vào tay Liễu Thiên Huyễn, nghiêm túc nói: "Tôi... Tôi là người thua, cái này cho chị!"
Liễu Thiên Huyễn cảm thấy thỏa mãn nhận lấy chén thánh, nhưng trên bầu trời lại không truyền đến giọng nói của phó hiệu trưởng Ngọc Hoa.
"Hả? Như vậy không được ư?" Cô cau mày, nhìn về phía bầu trời.
Quảng trường Thanh Thiên, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa vẫn đang nhìn màn hình với vẻ hoang mang.
Ông thật sự ngây người cho nên quên đọc điểm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ rít gào:
Mẹ nó, cái này cũng làm được ư?
Người thuộc thế lực tứ phương đang xem cuộc chiến cũng quên châm chọc, đều nhìn màn hình tinh thể ngây ngốc, bị hình ảnh Liễu Thiên Huyễn nâng chén thánh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ rít gào:
Mẹ nó, cái này cũng làm được ư?
"Ôi trời, haizz! Tôi dựa vào thực lực thắng được chén thánh, vì sao không được công nhận chứ?" Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, cô biết phó hiệu trưởng Ngọc Hoa ở quảng trường đang nhìn, cho nên mới lớn tiếng bất mãn chất vấn.
Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng bị giọng nói này kéo lại, hít sâu một hơi.
"Chúc mừng phe Thiên Đình, nhận được hai điểm!"
Giọng nói của ông vô cùng vang dội, quanh quẩn khắp quảng trường Thanh Thiên và sơn mạch Chung Long.
Mấy vạn người xem, sau khi nghe công bố, đều run rẩy toàn thân.
Bọn họ nhìn hình ảnh cô gái, trên mặt toát lên sự kính sợ sâu sắc.
Gặp phải thiếu nữ cao thủ nghiện game... Cuối cùng đáng sợ như vậy!
Trang 105# 1