Chương 212: Điện Sáng Thế đáng thương
Nhìn thấy từng người một thoát khỏi trận pháp, cuối cùng Hắc Bạch Nam Tử cũng bộc phát cơn giận.
Hắn ý thức được rằng mình không có khả năng giữ lại được tất cả mọi người, cho nên hắn liền quyết định chỉ giữ một hai tên ở lại!
"Hồng Liên Ma Lôi!"
Gã đàn ông vỗ hai tay, những đóa hoa sen màu đỏ nở rộ trên đường đi của ba người Vương Huyền Chiến, xinh đẹp đến yêu dị.
Mọi người nhìn kỹ mới thấy, thực chất những đóa hoa sen kia đều được ngưng tụ từ lôi điện màu đỏ, nó tản ra năng lượng xung kích cực kỳ khủng bố.
Phía trước có Hồng Liên Ma Lôi sắp sửa nổ tung, đằng sau lại có Hắc Bạch Nam Tử truy kích, sự lựa chọn chỉ được quyết định trong chớp mắt.
Hoàng Thiểm sử dụng cấm thuật, thân thể giống như một thanh kiếm bày có chuôi kiếm màu vàng sáng choang, tốc độ cực nhanh, căn bản không có khả năng ngừng bước lại.
Vương Huyền Chiến và Thanh Tri lại lựa chọn dừng lại, sử dụng tiên pháp đường dài ngăn cản sự truy kích của Hắc Bạch Nam Tử.
Ầm ầm!
Hồng Liên Ma Lôi nổ tung, lôi quang mang theo hai loại hơi thở yêu dị và thánh khiết khác biệt nhau hoàn toàn, bao phủ khắp người Hoàng Thiểm, chỉ chốc lát đã tàn phá bừa bãi hơn trăm trượng, năng lực vô cùng cuồng bạo, hóa đen toàn bô những vật mà nó chạm đến…
Sau khi trận nổ lớn kết thúc, Vương Huyền Chiến lập tức lao nhanh về phía lỗ hổng.
Trên tay Hắc Bạch Nam Tử ném ra một luồng sấm sáng được ngưng tụ, giống hệt một lưỡi kiếm sắc bén bổ về phía hắn, có ý định ngăn cản không cho hắn phá vây.
Ai ngờ Vương Huyền Chiến lại không quan tâm đến luồng ánh sáng này, mà dùng toàn lực xông lên phía trước, luồng sáng xuyên thấu vảy rồng, theo quán tính xuyên tiếp đến thân thể hắn, khiến cho phổi của hắn bị thương, một ngụm máu tươi phun ra, nhưng tốc độ lại vẫn không giảm, tiếp tục lợi dụng quán tính lao ra khỏi lỗ hổng.
Thanh Tri cũng trực tiếp sử dụng cấm thuật hộ thể, vào lúc khí tức nhanh chóng hao hụt, vòng kim quang bảo hộ vững như mai rùa, lôi điện và đao phong không có cách nào phá vỡ được, cũng lao thẳng ra ngoài lỗ hổng.
Hoàng Thiểm là kẻ đối diện muộn nhất, nó đã đánh giá thấp uy lực của Hồng Liên Ma Lôi, bị nổ đến mức trời đất quay cuồng, vết thương chồng chất, đợi đến lúc lấy lại được tinh thần thì nó đã bị rớt lại phía sau Vương Huyền Chiến và Thanh Tri.
Không nghĩ nhiều nữa, nó lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ lỗ hổng.
Vương Huyền Chiến và Thanh Tri gần như là một trước một sau lao ra ngoài.
"Chao ôi!"
Liễu Thiên Huyễn nhìn thấy một màn này lập tức kinh hãi hô một tiếng, sau đó cả người mềm như cành liễu ngã xuống, thân thể mềm mại tinh tế cứ thế nằm rạp trên mặt đất, hô hấp yếu ớt, rõ ràng rất đáng thương.
Cô bẹp miệng ủy khuất nói: "Không còn sức lực nữa rồi…"
Chỗ lỗ hổng không có ai chèo chống, sức mạnh cản trở trận pháp khôi phục bỗng nhiên mất đi.
Bị kiềm hãm quá lâu, lúc trận pháp khôi phục lại càng có phản lực mạnh mẽ, dường như chỉ trong nháy mắt đã sửa kín lại lỗ hổng, khiến mọi người không kịp phản ứng.
"Ôi định mệnh!"
Đây chính là giọng gầm lên giận dữ cuối cùng của Hoàng Thiểm ở bên trong trận pháp.
Luồng sáng màu vàng cứ thế lao thẳng đến vách ngăn trận pháp, nổ ầm ầm…
"Hoàng Thiểm!"
Hồng Đấu cùng Đông Yến đều kinh hãi hô to, thi nhau sử dụng thuật pháp công kích vào vị trí lỗ hổng kia.
Tiếng nổ ầm không ngừng vang lên, giữa những năng lượng khuấy động đó, lưới Phong Lôi chỉ hơi hơi lay động, không có chút dấu hiệu nào cho thấy sắp bị phá.
Lôi võng dày đặc ngăn cản ánh mắt, bọn họ không có cách nào biết được tình hình bên trong, nhưng ai cũng đều biết rằng tình hình hiện tại đang vô cùng nguy cấp!
"Mau mở một lỗ hổng từ bên ngoài ra!" Hồng Đấu giận dữ hét lên với An Lâm.
Hiện giờ cũng chỉ có mỗi mình An Lâm mới có biện pháp tranh thủ cơ hội sống sót cho Hoàng Thiểm.
Ánh mắt An Lâm hiện lên một tia trào phúng, thở hổn hển nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực khoát tay áo: "Không còn khí lực nữa rồi, Hồng Đấu đại ca."
Hồng Đấu nhìn qua An Lâm và Liễu Thiên Huyễn nằm trên mặt đất như cá ướp muối, trước ngực trực tiếp bạo nộ, giọng điệu run run: "Ngươi… Các ngươi rõ ràng cố ý!"
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn không tiếp tục để ý đến nó, âm thầm nạp năng lượng, khôi phục lại sức lực cho bản thân.
Tất cả mọi người ở bên ngoài trận pháp không nhìn thấy những gì xảy ra bên trong, nhưng trên quảng trường Thanh Thiên, Thượng Đế quan sát mấy vạn người trong cuộc chiến lại thấy được bộ dạng thê thảm của Hoàng Thiểm.
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Thiểm kéo dài không dứt, rõ ràng là cường giả về pháp thuật lôi hệ, thế mà lại bị Hắc Bạch Nam Tử dung lôi pháp chà đạp đến không còn hình dạng…
Hắc Bạch Nam Tử rất buồn bực, để cho nhiều kẻ chạy thoát ra ngoài như vậy, chỉ bắt được mỗi một đứa, đương nhiên liền trút bằng sạch cơn giận này lên trên đứa bị bắt.
"Tước Phong Sương Trảm!"
"Á…"
"Phá Âm Lôi Mâu!"
"Á!"
"Cửu Long Thiên Hoàng Lôi!"
"Á á…"
…
Từng thành viên của Điện Sáng Thế đều mặt mũi trắng bệch, ba thế lực còn lại quan sát hình ảnh qua màn hình tinh thể cũng lộ ra vẻ mặt không đành lòng, có người thậm chí còn quay đầu đi chỗ khác, chuyển dời ánh mắt, nhìn đám An Lâm nằm trên đất như cá ướp muối.
Rất nhanh, tại dãy núi Chung Long, trên bầu trời liền truyền đến âm thanh vang dội:
"Điện Sáng Thế, Hoàng Thiểm, bị loại!"
Hồng Đấu và Đông Yến nghe được giọng nói này, ngây người tại chỗ trông như mất hồn.
Chúng nó đã sớm dự đoán được từ trước, nhưng sau khi nghe được giọng nói tuyên án này, vẫn bị đả kích tương đối lớn.
Thành viên chủ chiến cũng bị loại rồi, cuộc tranh đoạt chén thánh tiếp theo còn chơi thế nào được nữa?
Đừng nói đến thứ khác, chỉ riêng mỗi chén thánh thôi, chúng nó cũng
"Hai vị thí chủ chớ kinh hoảng, bần tăng có thể xuất lực giúp đỡ các vị tranh đoạt chén thánh." Ngay lúc Hồng Đấu và Đông Yến lòng lạnh như tro tàn, Thanh Tri lại lần nữa đứng lên, thành khẩn mở miệng nói.
Đông Yến nhìn về phía Thanh Tri, khóe miệng giật giật, rất muốn mắng người.
Hồng Đấu thật sự rất muốn đánh tên hòa thương này, cả sự kiện này khiến cho nó có một loại cảm giác thật đờ mờ, đó chính là cái kiểu người ta dùng chén thánh bằng sắt để đổi lấy chén thánh bạc của phe mình, lại còn khiến phe mình không hiểu hết mà hi sinh một đại tướng, cuối cùng đối phương còn ra vẻ ban ơn cho mình.
Hít… bình tĩnh… tâm vững như bàn thạch…
Toàn thân Hồng Đấu phát run, không ngừng ám thị bản thân phải thật tỉnh táo.
Cuối cùng, hai phe điện Sáng Thế và Phật Quốc vẫn tiếp tục hợp tác với nhau.
Lúc đầu Vương Huyền Chiến muốn nhân cơ hội loại bớt thành viên của hai thế lực này.
Nhưng, một là bởi hắn bị thương rất nặng, không thể phát huy được bao nhiêu lực chiến đấu; hai là nguyên khí của đồng đội cũng bị tiêu hao nghiêm trọng, giống như hai con cá bị ướp muối; cho nên cái suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn, sau đó liền bất đắc dĩ bị gạt đi.
"Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó tranh thủ thời gian tiến đến một địa phương khác." Vương Huyền Chiến mở miệng nói.
An và Liễu Thiên Huyễn khẽ gật đầu, bọn họ đã biết được vị trí đại khái của ba chiếc chén thánh sắt còn lại, đợi sau khi khôi phục lại được một chút liền trực tiếp đi đến đảo Hoàng Long.
Đại diện cho thế lực của Phật quốc và điện Sáng Thế phóng lên trời, bay về phương xa.
Vương Huyền Chiến đắp một ít linh dược lên vết thương, sau đó băng bó sơ qua, ngẩng đầu từ tốn nói: "Mục tiểu tiếp theo, chúng ta đi giải quyết Quỷ Phủ Cự Nhân đi…"
Phía tây bắc ngọn núi Chung Long.
Trên một vùng cao nguyên mọc đầy những cây cối màu trắng.
Hòa thương và quái thú đang phi hành trên không trung, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Lúc trước cũng ta cũng gặp được Thương Dực Cốt Long ở quanh khu này, loài Cốt Long này trời sinh tính tình hung hãn, mặng lực khôi phục cực kỳ mạnh mẽ, ba người Thanh Tri, Thanh Ngôn, Thanh Tâm chúng ta hôm đó không chịu nổi mà bị thương, lúc đó mới tạm thời rút lui…" Thanh Tri giải thích cho Hồng Đấu và Đông Yến bằng giọng điệu bình thản.
Nhưng thật ra trong lòng hắn cũng không nắm chắc, dù sao chủ lực Hoàng Thiểm của điện Sáng Thế cũng đã bị loại, ba kẻ Dục Linh hậu kỳ thêm hắn – một người Nửa Bước Hóa Thần – nữa, chiến đấu với Thương Dực Cốt Long, thật ra cũng chẳng tốt hơn là bao so với ngày đó.
Hi vọng đến lúc đó sẽ không tái diễn chuyện cũ, bị Cốt Long đuổi đến mức chạy té khói…
"Gừ…"
Một tiếng rồng ngâm rõ to từ ngọn núi nào đó không xa lắm truyền đến.
"Là Thương Dực Cốt Long." Bốn người đều cảm thấy vui mừng, không chút do dự phóng về nơi đó.
Một lát sau, bốn người đến được nơi có tiếng rồng ngâm kia, tất cả đều ngây dại.
Chỉ nhìn thấy ba người có dung mạo tuấn mỹ, phía sau là đôi cánh trắng xinh đẹp, đang kinh ngạc nhìn về phía những người mới đến.
Một người đàn ông khí tức cường đại trong số đó đang bưng một cái chén thánh bằng sắt trong tay, nháy mắt bay về phía bốn người.
"Chúc mừng, vườn Địa Đàng giành được một điểm."
Trên bầu trời đúng lúc truyền đến tiếng tuyên bố.
Thanh Tri: "…"
Thanh Tâm: "…"
Hai người của điện Sáng Thế khóc rồi.
Má nó chứ!
Có cái kiểu ức hiếp người ta như vậy sao hả?
Trang 107# 2