Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 214: Hãy gọi tôi là Nữ vương đại nhân

Chương 214: Hãy gọi tôi là Nữ vương đại nhân




"Triệu hồi cái gì?"
"Chén thánh vàng."
Câu trả lời của Liễu Thiên Huyễn như sét đánh ngang tai, khiến Vương Huyền Chiến và An Lâm run bần bật.
"Vẽ trận pháp này để triệu hồi chén thánh vàng sao?"
"Chị chắc chắn không phải đang đùa chứ?"
An Lâm không tin tưởng nhìn những hoa văn phức tạp trên mặt đất kia, kinh ngạc mở miệng.
"Hì hì, tôi chỉ đang trêu chọc cậu thôi, đồ ngốc."
Liễu Thiên Huyễn mỉm cười, búng mũi Tiểu Xảo một cái rồi mỉm cười.
An Lâm: "…"
Vương Huyền Chiến: "…"
Nhìn hai người mặt đầy khó chịu kia, cuối cùng Liễu Thiên Huyễn cũng nói thật: "Tôi suy đoán trong chén thánh có mối liên quan đặc biệt với nhau, đặc điểm khác nhau chỉ là những kí hiệu đặc biệt của các chén thánh, đặt những kí hiệu đặc biệt này lên trên trận pháp, nói không chừng có thể tìm ra sự liên quan giữa trận pháp và những chén thánh còn lại."
An Lâm nháy nháy mắt, mặc dù không rõ ràng nhưng cảm giác rất lợi hại.
Hai mắt Vương Huyền Chiến ánh lên: "Trận pháp truy khí cùng loại với trận pháp huyết mạch truy tông, trận pháp huyết mạch truy tông có thể dùng huyết mạch đặc biệt đi truy tìm sự tồn tại của huyết mạch tương đồng, mà trận pháp truy khí cao hơn trận pháp huyết mạch mấy bậc, nghe nói có đề cập đến năng lượng của phương diện nhân quả, không ngờ Liễu học muội lại có trận pháp như thế này."
Liễu Thiên Huyễn cười trả lời: "Hiện tại tôi cũng chỉ có thể khắc họa trận pháp truy khí đơn giản nhất mà thôi, yêu cầu những kí hiệu đặc biệt trên chén thánh này phải là thuộc tính sẵn có của nó thì trận pháp này mới có hiệu quả, mà những kí hiệu đặc biệt càng nhiều, khoảng cách càng gần thì xác suất thành công càng cao."
Sau một lúc, một hình trận pháp vô cùng phức tạp xuất hiện trên mặt đất.
Sắc mặt Liễu Thiên Huyễn trắng bệch, vầng trán trắng nõn cũng đầy mồ hôi hột, quả nhiên khắc họa trận pháp này khá hao tổn tinh thần.
Trung tâm của trận pháp, những đường vân đặc biệt của năm chén thánh, dùng một thuộc tính được khắc họa trong đó tạo thành một liên hệ nhân quả nào đó.
Giữa trời đất, bỗng nhiên mây gió chuyển động, một lượng nguyên khí lớn hội tụ tại trận pháp truy khí, định kích hoạt trận pháp.
An Lâm thầm nuốt nước bọt, hơi khẩn trương nhìn trận pháp.
Bỗng nhiên, trận pháp bộc phát một làn ánh sáng trắng.
Ba kim chỉ nam màu trắng xuất hiện trên trận pháp, chỉ về những phương hướng khác nhau.
"Thành công!" Liễu Thiên Huyễn kinh ngạc nói.
Thật ra cô cũng không quá hy vọng với cuộc thử nghiệm này, không ngờ tới lại đoán đúng, tâm trạng lúc này còn kích động hơn An Lâm và Vương Huyền Chiến, giống như trúng được một giải thưởng lớn.
"Ba kim chỉ nam này đại diện cho phương hướng của ly Thánh sao, vậy hướng nào mới chính xác?" Vương Huyền Chiến nghi ngờ hỏi.
"Đều không chính xác." Ánh mắt Liễu Thiên Huyễn chuyển động với sắc thái mê người, chỉ vào một chỗ nào đó trong trận pháp nào đó nói: "Đây mới là phương hướng chính xác!"
An Lâm và Vương Huyền Chiến cùng nhìn về phương hướng Liễu Thiên Huyễn chỉ, lúc này mới phát hiện trận pháp này còn có một cây kim vô cùng nhỏ bé, dường như muốn tiêu tán đi đang chỉ vào một phương hướng nào đó.
An Lâm kịp thời phản ứng, kinh ngạc nói: "Tôi hiểu rồi, ba cây kim còn lại là chỉ phương hướng của chén thánh sắt và chén thánh bạc, những đường vân đặc thù mà trận pháp này khắc họa là những đường vân của chén thánh sắt và chén thánh bạc, mối quan hệ nhân quả giữa chúng nó và chén thánh sắt và chén thánh bạc càng chặt chẽ hơn, còn chén thánh vàng là độc lập, mối liên hệ không hề rõ ràng, cho nên kim chỉ nam mới không rõ."
Liễu Thiên Huyễn búng tay một cái, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy! Phương hướng mà kim chỉ nam nhỏ như nấm này chỉ chính là phương hướng của chén thánh vàng, bây giờ chúng ta có thể tiến về mục tiêu rồi!"
Vừa dứt lời, trận pháp lập tức ầm ầm nổ vang, kim chỉ nam vỡ vụn, ánh sáng tiêu tán.
Ừm… đây là cảnh tượng trận pháp chống đỡ không nổi nên tự sụp đổ.
Liễu Thiên Huyễn thè lưỡi, đề nghị: "Dù sao cũng đã biết phương hướng chính xác rồi, chúng ta đi thôi."
An Lâm và Vương Huyền Chiến gật đầu, dù gì bây giờ cũng đã có manh mối, tất nhiên không thể lãng phí thời gian nữa, lúc này lập tức bay về phía kim chỉ nam của Liễu Thiên Huyễn chỉ.
Chuông Long Sơn Mạch phía đông Bắc.
Có một ngọn núi cao đầy đá đen lởm chởn, trên đỉnh núi tuyết trắng phủ miên mang, dù bây giờ là ban đêm nhưng đỉnh núi phủ đầy tuyết đang được ánh trăng soi rọi, phản chiếu ra ánh sáng trắng trong, lộ ra vẻ yên tĩnh thanh khiết.
Giữa sườn núi có một mảnh đất trống, có ánh lửa chớp động mờ ảo.
"Đông Yến, hình như ngọn núi đó có người." Đôi mắt của Hồng Đấu sáng như đuốc, chăm chăm nhìn về ngọn núi cao nào đó cách ba ngàn dặm.
Trong đêm tối thế này, ánh lửa nào cũng vô cùng thu hút ánh nhìn.
Đông Yến cũng tỏ ra vô cùng hứng thú, mở miệng nói: "Đi, chúng ta đi xem một chút, chú ý ẩn nấp hành tung."
Họ đang suy đoán đại diện thế lực còn lại trên ngọn núi kia, lúc này không thể dùng phương pháp dễ thấy như bay trên không trung để tiếp cận họ, mà lựa chọn phương pháp ở dưới mặt đất, chạy đi tiếp cận bọn họ.
Trải qua một khoảng thời gian trầm luân, hai người trong điện Sáng Thế đã phấn chấn sau những ngày tháng sa sút tinh thần, hơn nữa còn có phương châm tác chiến mới, lúc này suy nghĩ trong lòng chính là… đục nước béo cò.
Đúng vậy, không phải họ cần chén thánh vàng sao, vậy cứ để họ đi tranh đi đoạt.
Đợi đến thời khắc mấu chốt, Hồng Đấu và Đông Yến mai phục trong chỗ tối sẽ bất ngờ đi giành lấy.
Mặc dù làm thế có chút thấp kém, nhưng dựa vào thực lực lúc này của họ, dường như chỉ có thể làm ra chuyện thế này…
Cứ như thế, Hồng Đấu và Đông Yến không ngừng tiếp cận ánh lửa nơi sườn núi kia.
Sau đó, chúng thấy rõ ràng trên đống lửa hừng hực cháy đó là một con lợn rừng đang bị nướng.
Con lợn rừng đó đã nướng đến gần như chín mọng, mùi hương tản ra khắp nơi mùi vị mê người.
Một cô gái mặc váy trắng, cơ thể bé nhỏ xinh xắn đang tràn đầy phấn khởi quay giá nướng.
Đôi mắt lặng yên nhìn vào ánh lửa, đầu lưỡi như thèm ăn liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
Hồng Đấu và Đông Yến quan sát trong bóng tối đến ngơ ngẩn, cô gái này là ai?
"Này Đông Yến, thứ đội trên đầu cô ấy không phải là…" Hồng Đấu khá kích động khẽ nói, khuôn mặt đầy hoang mang và kinh hãi.
Đông Yến trịnh trọng gật nhẹ đầu: "Ta cũng cảm thấy thế, là chén thánh vàng không chạy đi đâu được…"
Đúng vậy, trên đầu cô gái mặc váy trắng đáng yêu xinh xắn này đội một vương miện tinh xảo hoa mỹ, phía trước còn có thể nhìn thấy hình dáng của chén thánh.
Chén thánh vàng đội trên đầu cô không hề khiến người khác cảm thấy sự uy nghiêm và áp chế nào, ngược lại có chút hoang đường buồn cười, ẩn trong đó còn là sự thú vị của trẻ con, dường như vương miện này chỉ là một món đồ chơi tinh xảo.
Đông Yến và Hồng Đấu khá xao động, mặc dù biết đây thật sự là chén thánh vàng, chuyện này không hề đơn giản như biểu hiện của nó.
Nhưng lỡ…
Lỡ đoạt lấy vương miện này không hề khó như tưởng tượng, dựa vào sự cố gắng của chúng có thể giành lấy thì sao?
Người đội chén thánh vàng trên đầu chỉ là một cô gái mà thôi!
Chúng là người đầu tiên phát hiện thế lực của chén thánh vàng, chẳng lẽ không làm được gì cả sao?
Hồng Đấu và Đông Yến không kiềm chế được, ưu thế duy nhất của chúng có lẽ là kẻ đầu tiên đến nơi này, cảm giác may mắn như ánh lửa lan tràn, làm thế nào cũng không ngăn cản được.
"Ta đi thử xem nó như thế nào, Đông Yến ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Một lúc sau, rốt cuộc Hồng Đấu cũng đã hạ quyết tâm.
Đông Yến không tỏ thái độ gì có nghĩa là chấp nhận cách làm của Hồng Đấu.
Cô gái ngẩng đầu khỏi giá nướng, nhìn về người nham thạch bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Trong lòng Hồng Đấu vô cùng thấp thỏm, đối mặt với cô gái này phát hiện không hề cảm nhận được bất kì hơi thở nguy hiểm gì, cho nên suy nghĩ trong lòng muốn dùng cách thức dịu dàng dàng để nói câu chuyện làm quà.
"Em gái, chào em."
Hồng Đấu chất phát chào cô gái, cố gắng thu lại ác ý của mình.
Khuôn mặt của cô gái như được phấn ngọc điêu trác, sau khi nghe Hồng Đấu nói không biết tại sao bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Cảm nhận được nguy cơ vô tận thoáng chốc bao phủ cả cơ thể Hồng Đấu, khiến toàn thân nó căng cứng không có điều kiện phản xạ.
Cơ thể khổng lồ căng cứng của nó đang muốn lui về phía sau thì một nấm đấm trắng nõn của Tiểu Xảo đã đấm vào bộ ngực nó.
"Hãy gọi tôi là… Nữ Vương đại nhân."
Giọng nói thanh thúy, nhưng trong đó là sự chấn động oanh liệt đến tận trời xanh.
Âm ầm! Nấm đấm đó khiến mặt đất rạn nứt, ngọn núi rung chuyển.
Nấm đấm mạnh mẽ tạo nên một khe rãnh vô tận trên mặt đất, cuối cùng hóa thành làn khí bay đến lên tận bầu trời xa xăm, khuấy động vài giặm.
Hai mắt Hồng Đấu trừng to, miệng phun ra nham tương, nham thạch cứng rắn trên cơ thể nứt thành từng khúc.
Màn ánh sáng vàng này chỉ hấp thụ một nửa sức mạnh của nấm đấm, nếu không khi đánh một đấm đó ra thì Hồng Đấu trực tiếp bị phế đi.
"Điện Sáng Thế, Hồng Đấu, loại!"
Trên bầu trời, âm thanh tuyên bố vang lên lần nữa.



Trang 108# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất