Chương 215: Đại thần ngoại giao Liễu Thiên Huyễn
Hồng Đấu bị cô gái giết chết trong tức khắc chỉ với một nắm đấm.
Đôi mắt nó mất đi tiêu cự, ngất đi, cơ thể dần dần bị truyền tống trận đưa đi.
Đông Yến nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này lập tức trốn ra phía sau, cố gắng ẩn nấp, cả cơ thể run lẩy bẩy.
Mẹ nó, tốc độ này, sức mạnh này vượt ra khỏi phạm trù nó có thể tưởng tượng.
Thực lực chênh lệch thế này thì giành chén thánh thế nào đây, vừa mới xuất hiện đã lập tức bị đưa đi khỏi!
Đáng thương cho Hồng Đấu, nói được một câu đã bị loại.
Đông Yến đau lòng vì đồng đội mình trong vòng một phút, rồi lại thầm quan sát cô gái kia lần nữa.
Không đúng! Sau khi Đông Yến tỉnh ngộ, thầm nghĩ trong lòng: Phải là thầm quan sát nữ vương đại nhân kia lần nữa…
Nữ vương đại nhân nhìn Hồng Đấu biến mất, nhếch miệng nhìn Tiểu Xảo, rồi lại quay trở lại với giá nướng, khuôn mặt lạnh nhạt, dường như mới vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Cùng lúc đó, đám người An Lâm nghe tuyên án Hồng Đấu bị loại, thầm run trong lòng.
"Không ngờ bên điện Sáng Thế còn nhanh hơn chúng ta." Liễu Thiên Huyễn sợ hãi thán phục.
"Nguyên nhân bị loại cũng chưa chắc là do chúng nó tìm thấy chén thánh, lỡ như bị đại diện của thế lực khác xử thì sao?" Vương Huyền Chiến cười nhạt, khuôn mặt là dáng vẻ không thèm quan tâm.
An Lâm nghe vậy liền nhún vai: "Nếu như thật sự là như thế thì thế lực đối phó với điện Sáng Thế thật là nhàm chán…"
Cuộc đối thoại giống như vậy cũng xuất hiện tại nước Phật và vườn Y Điện, ngoài kinh ngạc ra thì dường như đám quần chúng cũng không có gì khẩn trương cả.
Trên quảng trường Thanh Thiên, Hoàng Thiểm và Hồng Đấu của điện Sáng Thế nằm trị liệu trên trận pháp, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trên màn hình tinh thể lỏng, trầm mặc không nói câu nào.
Một lúc sau, Hồng Đấu mới mở miệng thì thào nói: "Nhớ ngày đó chúng ta hưng phấn biết nhường nào, đầu tiên là bao vây vườn Y Điện của Thiên Đình, còn khiến đám hòa thượng nghe tin sợ mất mật, quán quân trong những lời đàm tiếu, bây giờ cũng chỉ…"
Ầm ầm!
Một luồng điện màu vàng đánh lên đầu Hồng Đấu, tỏa ra khói đen rợp trời.
"Ngươi… ngươi đánh ta làm gì?" Hồng Đấu khá ngơ ngác, tức giận nhìn Hoàng Thiểm.
"Ngươi thật sự lắm chuyện, nếu không phải vì nhiều người thì lão tử lập tức nhào tới đánh chết ngươi." Hồng Thiểm nghe Hồng Đấu nói chuyện lập tức tức giận, lúc này nhìn qua nó với ánh mắt rét lạnh.
Toàn thân Hồng Đấu co rụt lại, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân.
Đúng vậy, đó là sát khí của Hoàng Thiểm, nó không phải đang đùa!
Chuông Long Sơn Mạch, ba người đại diện cho thế lực của Thiên Đình còn đang tìm những điều khả nghi.
"Bây giờ sắp bay ra khỏi phạm vi của Chuông Long Sơn Mạch rồi, nhưng vẫn không có phát hiện gì, có phải lệch hướng rồi hay không?" An Lâm lo lắng mở miệng hỏi.
"Lệch cũng đã lệch rồi, tôi đã điều chỉnh phương hướng hai lần rồi, không còn sức bố trí truy khí trận nữa!"
Trận pháp bố trí truy khí trận vô cùng hao tổn tinh thần, Liễu Thiên Huyễn quệt miệng hướng mắt ra hướng khác, không quan tâm lời nói của An Lâm nữa.
Vương Huyền Chiến cũng biết chuyện này không thể cưỡng cầu được, có thể xác định hướng khái quát đã rất tốt rồi, lúc này chỉ có thể quan sát xung quanh để xem còn sót lại chút vết tích nào hay không thôi.
"A, hình như ngọn núi phía trước có ánh lửa." Hắn nhìn về phía ngọn núi cao xa xôi nào đó, hai mắt trở nên sáng rực.
"Ánh lửa? Không phải có sự tồn tại của thế lực khác chứ?" An Lâm cũng phát hiện có ánh lửa, từ đằng xa ánh lửa như những ngôi sao đang nhảy nhót trong đêm tối mù mịt.
"Đi… chúng ta qua đó xem, nếu như đó là bọn nước Phật hay là bọn vườn Y Điện thì chúng ta tìm cơ hội khiến họ bị loại." Liễu Thiên Huyễn khá hưng phấn nói.
Ngược lại, An Lâm và Vương Huyền Chiến nghe vậy cũng không có dị nghị gì, thay vì giành chén thánh vàng thì họ loại chúng ra một cách đơn giản, dù sao tổng điểm cao nhất là họ, đối thủ bị loại không phải họ sẽ giành được giải nhất sao.
Cứ như thế, ba người bắt đầu bay về nơi có ánh lửa.
Đến lúc bọn An Lâm nhìn rõ người ở trong ánh lửa, họ không khỏi sững sờ tại chỗ.
Một cô gái trắng nõn diện mạo non nớt, đang cầm lấy giò heo ăn như gió cuốn, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn ba người xuất hiện trước mặt cô.
Đông Yến đang bí mật quan sát nhìn thấy ba người kia xuất hiện như thế, lập tức cười trên nỗi đau người khác hạ giọng tự nói: "Mạo muội đến gần chén thánh vàng như thế, lần này có kịch hay rồi, Vương Huyền Chiến khá mạnh, có lẽ có thể chịu được hai nắm đấm."
Học sinh trên quảng trường Thanh Thiên cũng bắt đầu lo lắng.
Họ đã chứng kiến thực lực của cô gái kia, lần này thế lực đại diện Thiên Đình lại xuất hiện trước mặt cô ấy như vậy, có thể nói tình huống này cực kì nguy hiểm.
Cô gái áo trắng cứ nhìn ba vị khách trước mặt không mời mà đến như thế, lặng yên không một tiếng động đứng lên
Cả người An Lâm và Vương Huyền Chiến căng cứng, họ đã nhìn thấy ly Kim Thánh nhô ra từ vươn miệng.
Liễn Thiên Huyễn cũng chú ý đến vương miện trên đầu cô gái. Đôi mắt trở nên sáng bừng, kích động nói với một giọng nói trong veo: "Vương miện trên đầu cô, chẳng lẽ cô là… nữ vương đại nhân."
An Lâm: "…"
Vương Huyền Chiến: "…"
Đông Yến: "…"
An Lâm, Vương Huyển Chiến và Đông Yến khá ngơ ngác.
An Lâm và Vương Huyền Chiến hốt hoảng về lối tư duy không đầu không cuối của Liễu Thiên Huyễn.
Còn Đông Yến thì: Wow, rốt cuộc lời dạo đầu này là sao vậy! Sao cô biết em gái này tên là Nữ Vương đại nhân, hack sao, đi cửa sau sao?
Cô gái áo trắng cũng ngơ ngác một chút.
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, cô chậm rãi cười nhạt nói: "Cũng là người có tầm nhìn đấy, bổn vương cho các người cơ hội nói chuyện, nói đi, đến đây có chuyện gì?"
An Lâm và Vương Huyền Chiến ngơ ngác lần nữa, cô gái này cười rồi!
Lời dạo đầu như thế mà có thể thuận lợi nói chuyện! Còn nữa, cô gái này thật sự là nữ vương sao?
Trong lúc tâm trạng rối ren, bọn họ lại nhìn về Liễu Thiên Huyễn, khuôn mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nỗi, giống như đang nhìn một người hack.
Cô gái hỏi họ đến đây vì chuyện gì, câu này không phài là nói nhảm sao, tức nhiên là đến để giành chén thánh rồi!
Thế nhưng… họ không thể nói rõ được.
Chẳng biết tại sao, An Lâm và Vương Huyền Chiến không trả lời mà đợi Liễu Thiên Huyễn đáp.
Đúng vậy, chỉ có Liễu Thiên Huyễn mới có sóng não thần kì như thế, mới có thể bắt được tuyến của những người kị lạ như thế, cô còn là đại thân ngoại giao đại diện cho thế lực Thiên Đình đó!
"Nữ vương đại nhân, chúng tôi đến chỉ để chiêm ngưỡng vương miện trên đầu người một chút thôi." Liễu Thiên Huyễn chân thành, miệng cười mở miệng.
Cô gái áo trắng khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ với câu trả lời này: "Chiêm ngưỡng vương miện trên đầu bổn vương một chút?"
Liễu Thiên Huyễn gật đầu nói: "Tôi có một sở thích, đó chính là nghiên cứu công nghệ chế tạo vương miệng. Nếu như nữ vương ngài có thể đưa vương miện cho tôi nghiên cứu một chút thì tôi vô cùng cảm kích."
An Lâm và Vương Huyền Chiến nghe Liễu thiên Huyễn nói xong, phản ứng kịp, khen ngợi trong lòng: Thật là! Không hổ danh là đại thần ngoại giao, lý do thoái thác có lý lại có căn cứ này rất tự nhiên không hề gượng ép.
Thật ra phán quyết khi giành được chén thánh có hiệu lực từ lúc ly Thánh nằm trong tay mình, chuyện này có thể chứng minh trong Huyết Khô Lâu, cũng có nghĩa là, họ hoàn toàn có thể mượn cớ này để lấy chén thánh vào tay mình, nếu như thế không phải đoạt giành được chén thánh sao?
Nếu như thế mà không có hiệu lực, cùng lắm thì họ cầm chén thánh rồi chạy mất thôi, như thế cũng có thể xem là giảm hệ số nguy hiểm giành chén thánh xuống mức thấp nhất, nếu như thành công tẩu thoát thì trọng tài bên ngoài cũng không thể không thừa nhận…
Ba người đều nhìn cô gái, chờ cô ta đáp lại.
Cô gái áo trắng cười, nhưng nụ cười này rất lạnh lùng, khiến lòng người cũng bắt đầu run rẩy.
"Haha, có phải các ngươi cảm thấy bản vương là đứa con nít, nên rất dễ bị lừa phải không?"
Vương huyền Chiến, an Lâm và Liễu Thiên Huyễn biến sắc.
Trang 109# 1