Chương 217: Trở thành chó săn
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn đang tránh phía sau một mỏm đá tối, thi triển pháp trận tàng hình hơi thở.
Khi bọn họ nhìn thấy cô gái buồn rầu nhìn thịt heo rừng bị cháy, trong mắt hiện lên một tia thấu hiểu.
An Lâm hạ giọng nói: "Nhìn qua hình như cô ấy là một người tham ăn, nếu không bắt tay vào mặt này vậy?"
Liễu Thiên Huyễn chớp mắt: "Nhưng thứ nhất chúng ta không có nguyên liệu nấu ăn, thứ hai là không có tay nghề, làm thế nào đây?"
"Chậc... Đúng là có vấn đề." An Lâm có chút khó khăn.
Sau khi hai người biết không có cách nào đụng vào điểm này, cũng không nhụt chí mà tiếp tục quan sát động tĩnh của cô gái trẻ kia.
Cô gái trẻ không hề từ bỏ thịt heo rừng nướng, mà xé bỏ lớp da cháy sém, tiếp tục ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa không ngừng nói thần, giống như đang tiếc nuối lớp da heo thơm giòn.
"Haizz, vì sao người ta lại độc ác như thế, bổn vương rất cô đơn mà... "
Cô gái vốn không nhìn trời cảm thán nhưng mặt đầy phiền muộn.
An Lâm: "... "
Liễu Thiên Huyễn: "... "
Không biết vì sao, khi bọn họ nghe cô gái này nói thế, vô cùng kỳ lạ.
"Cũng không biết cô gái kia trốn đi đâu rồi, đồ chơi trong tay cô ta lại rất thú vị. Haizz... Đáng tiếc, trong lòng cô ta tưởng chỉ có thế là lừa gạt được bổn vương ư, nếu không có nhìn thấu tình cảm, nói không chừng x sẽ bị lừa thật... " Cô gái ra vẻ người lớn cảm thán.
Liễu Thiên Huyễn và An Lâm trầm mặc, bọn họ đều bắt được từ ngữ quan trọng nhất.
Nhìn thấu tình cảm sao?
Đôi môi anh đào của Liễu Thiên Huyễn khẽ mở: "Nói cách khác... Cô bé này còn cảm thấy hứng thú với điện thoại di động?"
An Lâm gật đầu: "Cô ta có hứng thú với điện thoại di dộng, rất có thể là thật. Nhưng nhìn thấu tình cảm của cô ta, có lẽ là khả năng tra xét tình cảm của người khác, chúng ta có ác ý lừa gạt bị nhìn thấu tình cảm của cô ta phát hiện, lúc này mới bị cô ta gài bẫy."
Liễu Thiên Huyễn cau mày: "Nhưng việc này là chúng ta muốn đoạt chén thánh vàng, tất nhiên sẽ có mưu đồ quấy rối, xuất hiện tình cảm tiêu cực. Nếu vậy bất kể chúng ta dùng cách nào xuất hiện trước mặt giao tiếp với cô ta, chỉ sợ ngênh đón chúng ta có nắm đấm thôi?"
Đúng vậy, mục đích của bọn họ là chén thánh, là vương miện trên đầu cô ta, như vậy sẽ bị cô phát hiện...
An Lâm trầm mặc một lúc.
Dường như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt bất ngờ trở nên có chút kích động: "Nếu như... Mục đích của chúng ta không phải là cướp chén thánh thì sao?"
"Không cướp chén thánh ư? Thông qua việc tự lừa dối bản thân che giấu cảm xúc thật sao? Làm như vậy cũng bị nhìn thấu đó.'' Liễu Thiên Huyễn không cho là đúng nói.
An Lâm lắc đầu: "Ý tôi không phải thế này, ý tôi là... Chúng ta từ bỏ việc cướp chén thánh! Đổi lấy một cách chiến thắng khác!''
"Từ bỏ việc cướp chén thánh, đổi một cách chiến thắng khác sao?'' Liễu Thiên Huyễn thì thào mở miệng, giống như đang cân nhắc lời An Lâm nói, sau đó bỗng dưng ánh mắt phát sáng: "Ý cậu nói, chúng ta không cần chén thánh này, đồng thời cũng không để người khác đoạt được chén thánh sao?"
"Không sai!'' An Lâm cười, "Mục đích cuối cùng của chúng ta là đạt được hạng nhất tỷ thí lần này. Bây giờ điểm tổng kết của chúng ta cao nhất, như vậy chỉ cần quét sạch những người khác, không phải hạng nhất sẽ rơi vào tay chúng ta hay sao, cũng không đi ngược với ước nguyện ban đầu của chúng ta!"
An Lâm tiếp tục nói: "Chúng ta giúp cô ta giải quyết kẻ có lòng xấu xuất hiện trước mặt cô ấy, như vậy đối với cô ấy mà nói, chúng ta có lợi, là thiện ý. Bất kể cô ấy có thuật đọc tâm hay thuật phân định thiện ác, chúng ta cũng không sợ. Bởi vì chúng ta vốn đi giúp cô ta, đây là suy nghĩ thật sự của chúng ta...."
"Chà chà!"
Đôi mắt đẹp của Liễu Thiên Huyễn lóe sáng, nhìn An Lâm thán phục, giống như vừa quen biết hắn lần nữa vậy.
"Vấn đề bây giờ chính là chúng ta phải lập tức đi đến tỏ rõ thái độ, hay là chờ đến khi chiến đấu mới ra mặt giúp cô ấy đây." An Lâm cười nhẹ, mở miệng nói.
"Cô gái trẻ này mạnh như vậy, chưa chắc thật sự muốn chúng ta hỗ trợ, mạo muội ra mặt ngược lại không tốt. Chúng ta chỉ cần ở yên lặng ở bên quan sát, khi tình huống thật sự nguy hiểm hãy ra tay." Liễu Thiên Huyễn vẫn lựa chọn cách bảo toàn hơn.
An Lâm gật đầu, không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, còn một bóng người sau lưng cách bọn họ không xa.
Đúng vậy, Đông Yến của điện Sáng Thế, đang trốn sau lưng họ.
Cũng đang âm thầm quan sát các đại diện, hắn cũng chiếm được tiên cơ.
"Ha ha, tuy không biết hai người ở đấy nói nhỏ cái gì, nhưng tôi cảm thấy phải giúp hai người một chút... "
Trên mặt Đông Yến hiện lên ý cười không rõ ràng, tiên pháp có thể thi triển dù bất động không lên tiếng không nhiều lắm, nhưng vừa khéo hắn biết một loại.
Băng Hạch Liệt!
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn nấp sau đá lớn, khí lạnh từ bên trong bắt đầu tràn ra, cuối cùng bùng nổ giống núi nửa, chấn động ầm ầm xung quanh!
"Ầm ầm!"
Đá lớn bất ngờ nổ tung, hóa thành vô số mẩu đá vụn.
"Ai?" Ánh mắt cô gái nhỏ như điện, lập tức tập trung vào hai bóng người phía sau đá vụn.
"Ngài Nữ vương, là chúng tôi." An Lâm giơ hai tay đi ra, trên mặt hiện ý cười.
Chết tiệt! Bị người khác hãm hại...
Nhưng bây giờ không phải lúc tìm ra người kia, một khi hắn lộn xộn, nghênh đón hắn chính là một quyền đoạt mạng...
"Chào, ngài Nữ vương...." Liễu Thiên Huyễn cũng cười khanh khách đi ra, sắc mặt bình thản lạnh nhạt.
Cô gái trẻ nở nụ cười, rất có hứng thú đánh giá hai người cách đó không xa: "Thật không ngờ, mấy người còn có gan xuất hiện trước mặt tôi."
An Lâm co rút khóe miệng, thật sự muốn nói là không có lá gan đó.
Lúc này, Liễu Thiên Huyễn đã tiếp tục mở miệng: "Chúng tôi đến đây là muốn trợ giúp Nữ vương bệ hạ... "
Cô gái sửng sốt: "Trợ giúp tôi?''
An Lâm gật đầu, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, trợ giúp ngài tiêu diệt toàn bộ kẻ địch dám dòm ngó vương miện trên đầu ngài!"
Sắc mặt cô gái biến đổi, quay đầu đi, con ngươi trong suốt nhìn An Lâm, giống như đang suy nghĩ.
"Vì sao? Không phải tôi đã tự tay tiêu diệt một đồng đội của cậu ư." Cô thấy lạ nói.
"Bởi vì chúng tôi đang tiến hành một cuộc tỷ thí, trợ giúp ngài bảo vệ vương miện, chúng tôi đã đủ để nhận được chiến thắng!" Liễu Thiên Huyễn thẳng thắn thành thật trả lời.
An Lâm cũng gật đầu theo, vẻ mặt hai người vô cùng chân thành tự nhiên.
Bởi vì đây là suy nghĩ thật trong lòng bọn họ.
Trên mặt cô gái trẻ hiện lên chút kinh ngạc, cô nhìn hai người trước mặt, không nói gì.
Im lặng một lúc cô lại mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn hồng hào đã không còn nét trẻ con, đó là một nụ cười vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
"Hóa ra đây là suy nghĩ chân thật của các ngươi, tốt lắm... "Giong nói trong trẻo vang lên.
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn tâm ý tương thông. cùng khom người hành lễ: "Xin Nữ vương cho chúng tôi một cơ hội để tận tụy trung thành!''
"Tốt! Bây giờ các ngươi là Tả Hữu Hộ Pháp của ta!" Cô gái trẻ hài lòng gật đầu tán thành.
Cứ như vậy, An Lâm và Liễu Thiên Huyễn trở thành hộ pháp của cô ta...
Đông Yến trốn ở nơi bí mật gần, hắn ngơ ngắc nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy mọi việc trên thế gian đều là trò đùa...
Tả Hữu Hộ Pháp sao? Nằm mơ! Không phải là đánh nhau sao, lại bất ngờ trở thành chó săn của chén thánh vàng rồi? Chết tiệt cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đông Yến cảm thấy nhân sinh quan của bản thân sụp đổ, miệng thì ấp úng lẩm bẩm: "Gỉa, tất cả đều là giả hết... "
Quảng trường Thanh Thiên, Vương Huyền Chiến đang nằm hấp hối trong trận pháp trị liệu, nhìn cảnh này trên màn hình tinh thể, khóe miệng run rẩy, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân không lưu thông, bất ngờ lại phun ra môt ngụm máu lớn.
Chết tiệt! Ông đây vừa mới bị cô bé đánh cho thừa sống thiếu chết, ngay sau đó, các người lại trở thành chó săn của cô ta? Cái này... Cái này là bắt nạt người ta!
Trang 110# 1