Chương 216: Một phút một giây
Cô gái áo trắng lạnh lùng cười, thả giò heo đang cầm trong tay trở lại giá nướng thịt, bàn tay trắng nõn nhỏ bé chạm vào vương miện trên đầu, nhìn Liễu Thiên Huyễn mở miệng nói: "Đừng cho rằng tôi không biết mấy người đang muốn cái gì, nhất định là mấy người muốn lừa vương miện này của tôi, sau đó làm Nữ Vương đúng không?''
"Hả?''
Liễu Thiên Huyễn tỏ vẻ ngẩn ngơ, lời này khiến cô có chút mơ hồ.
An Lâm và Vương Huyền Chiến cũng không tốt hơn Liễu Thiên Huyễn bao nhiêu, bọn họ đều cho rằng suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, không nghĩ tới việc suy nghĩ của cô gái trẻ này như ngựa thần lướt gió tung mây, mà ngay cả giao tiếp nhìn người cũng không có tài.
Thật là may mắn, ba người bọn họ đều không bại lộ địch ý, xem ra chuyện này còn có đường sống.
"Tuyệt đối không đâu, thật ra chúng tôi muốn chiêm ngưỡng vương miệng của cô mà thôi, nếu không tin tôi, tôi có thể lấy đồ hơi cao quý làm vật thế chấp cho cô.'' Liễu Thiên Huyễn vừa thành khẩn vừa nói.
Qủa nhiên, cô gái trẻ hiện lên vẻ tò mò, cô lấy điện thoại di động ra, hơn nữa còn bắt đầu giới thiệu cách dùng và chức năng của nó...
Loại đồ chơi này có một lực hấp dẫn trí mạng với trẻ con, quả nhiên cô gái trẻ rất thích thú, cô đến bên cạnh Liễu Thiên Huyễn, đôi mắt trong suốt nhìn nội dung rực rỡ hiện lên màn hình điện thoại di động, khóe miệng khẽ cong lên.
"Trời ơi, haizz, có chút thú vị... "Cô gái trẻ cười ngọt ngào, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Gió lành thổi qua, mọi chuyện đều tự nhiên tốt đẹp.
Chính là.... Chẳng biết lúc nào.
Bàn tay trắng nõn, đã đánh lên ngực Vương Huyền Chiến.
Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức Liễu Thiên Huyễn run rẩy đôi mắt, thậm chí An Lâm cũng không kịp phản ứng.
Chỉ có Vương Huyền Chiến giở hai tay lên, muốn đỡ đòn.
Nhưng vẫn chậm, khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần.
Vì Vương Huyền Chiến thu lại địch ý, mà không kích hoạt hoàn toàn huyết mạch Cổ Long, sức mạnh không ở trạng thái cao nhất, còn bàn tay tinh tế trắng mịn lại giống như ầm thầm núp mình trong tối, bỗng nhiên rắn độc kích động, một nhát trí mạng.
Ầm ầm!
Bàn tay xuất lực không tiếng động, khi hạ xuống lại kinh động trời đất.
Sóng khí khủng khiếp chấn động hình tròn lan rộng rộng bốn phía, thổi bay Liễu Thiên Huyễn và An Lâm.
Ngực của Vương Huyền Chiến bị đánh trúng lõm xuống.
Xương cốt vỡ vụn, cơ thể giống như viên đạn bay về phía bầu trời.
Vương Huyền Chiến phun ra một ngụm máu.
Cô gái khẽ hừ một tiếng, chân đạp mạnh xuống đất, phản lực chấn động mặt đất, xuất hiện hố sâu mấy trượng, bóng dáng xinh đẹp gào thét bay lên cao, tiếng nổ mạnh mẽ vang lên.
"Vương học trưởng!''
Mọi việc xảy ra quá nhanh, rất đột ngột, sau khi An Lâm và Liễu Thiên Huyễn lấy lại tinh thần, cô gái đã đuổi theo Vương Huyền Chiến đang bị trọng thương.
Bầu trời tối đen xuất hiện lôi quang vô cùng lộng lẫy, sấm sét cổ xưa hoàn toàn giải phóng ra khu vực xung quanh, tiếng rồng ngân mang theo uy nghiêm vô tận lan ra bốn phía.
Toàn thân Vương Huyền Chiến bao phủ vảy rồng, trường thương giống như rồng trời nổi giận, lôi quang mênh mông, thế thương mang theo khí thế trước nay chưa từng có, đâm mạnh về phía cô gái trẻ trước mắt.
Cô gái trẻ ra tay vẫn bình thản như trước, nhưng một quyền này lại xuyên qua khu vực sấm sét, đụng vào mũi thương.
An Lâm quay đầu nhìn lại, phát hiện nơi hai người va chạm không gian xung quanh bắt đầu bị bóp méo.
Sau đó, một năng lượng không rõ từ đâu chấn động, hóa thành gợn sóng màu trắng lan ra bốn phía.
Trời đất nổ vang, non sông chấn động!
Lại phun một ngụm máu tươi ra, Vương Huyền Chiến dốc toàn lực chiến đấu lại ngã nhào.
"Hả? Bên kia xảy ra tranh đấu."
"Lôi quang này... Hình như là Vương Huyền Chiến phe Thiên Đình!"
"Chắc chắn phải cướp lấy được chén thánh vàng kia, không được để bọn họ nhanh chân đến trước!''
Ba đại diện vườn Địa Đàng mở đôi cánh chim màu trắng dùng tốc độ bay cao nhất, nhìn về trận chiến ở đằng xa, lập tức hóa thành ánh sáng trắng bay về phía nơi xảy ra trận chiến, nhất định bọn họ phải cướp chén thánh vàng này!
Cô gái trẻ lại đạp không đánh về phía Vương Huyền Chiến, khóe miệng cong lên, mỉm cười đắc ý: "Quyền cuối cùng!"
Ầm ầm!
Quyền gió xuyên qua thân thể Vương Huyền Chiến, hóa thành làn sóng chấn thiên, khiến trăm trượng đất cát bên dưới tung bay...
"Thiên Đình, Vương Huyền Chiến, bị loại!"
Tiếng nói vang vọng khắp trời đất.
Áo Cách Tư, Tuyết Lỵ Nhĩ và Á Sắt ngừng việc bay về phía trước, nhìn cô gái cách mấy trăm trượng, hít sâu một hơi.
An Lâm và Liễu Thiên Huyễn liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời, lập tức tìm nơi ẩn núp.
"Chén thánh vàng rất khủng khiếp, không thể địch lại được, chỉ có thể dùng trí!'' An Lâm nghiêm túc nói.
Liễu Thiên Huyễn liên tục gật đầu, cảm nhận sâu sắc nói: "Cô gái này thật sự rất tâm cơ, rõ ràng mạnh mẽ như vậy, còn muốn dùng thủ đoạn này khiến kẻ địch buông bỏ tinh thần cảnh giác giành được chiến thắng... "
An Lâm nghe xong im lặng không nói gì, đáy lòng có chút phát lạnh.
Đúng vậy, mọi người đều bị cô lừa, vì chuyện của Huyết Khô Lâu lúc trước, bọn họ liền ngây thơ tin rằng cô gái Chiến Ma này cũng là đầu óc đơn giản, dễ bị lừa.
Không ngờ cô lại tương kế tựu kế, còn lợi dụng suy nghĩ của đám An Lâm làm chủ ấn tượng ban đầu, đánh bất ngờ khiến cho chủ lực của bọn họ bị tiêu diệt...
Nếu Vương Huyền Chiến được chuẩn bị đầy đủ, ngay từ đầu đã không bị đánh một quyền kia, cho dù hắn đánh không lại cô gái này, ít nhất vẫn có hi vọng chạy trốn.
Ba đại diện vườn Địa Đàng nhìn thấy một quyền kinh thiên lúc nãy, đã bắt đầu quyết định lùi bước.
Họ cần bàn bạc kỹ hơn...
"Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, dùng chút mưu kế, thật ra vẫn thú vị hơn." Nhìn Vương Huyền Chiến từ từ tan biến, cô gái trẻ cười hì hì, mở miệng nói.
Sau đó, cô nhìn thấy ba người tộc Bạch Vũ từ xa bay đến, khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn lại trầm xuống.
"Tôi nói mấy người... "
Ầm ầm! Cô xoay chân trừng mắt phía sau, không khí nổ vang.
Một vòng khí màu trắng đột nhiên tản ra, vẽ ra một đường màu trắng, nhanh chóng lao về phía ba người vườn Địa Đàng.
"Còn chưa chào hỏi bổn vương đã muốn đi rồi... "
Một quyền này nhắm vào người bay chậm nhất là Á Sắt.
Cô gái bay lên phía trên hắn, bàn tay nhỏ bất ngờ đấm xuống.
Á Sắt ở thế ngàn cân treo sợi tóc, triệu hồi khiên sáng màu trắng.
Quyền rơi xuống, khiên sáng bị phá nát, một quyền khiến thân hình Á Sắt vặn vẹo thành hình cánh cung, mặt đất bên dưới ầm ầm rạn nứt, kéo dài mấy trăm trượng.
"Đúng là vô lễ!"
Cô gái nhỏ nói cho hết lời.
Hai mắt Á Sắt trừng lớn, rồi dần dần mất đi tiêu cự, vòng sáng bảo hộ màu vàng xuất hiện xung quanh hắn.
"Vườn Địa Đàng, Á Sắt, bị loại!"
Lúc cô gái nhỏ ra tay đối phó Á Sắt thì Áo Cách Tư và Tuyết Lỵ Nhĩ đã bỏ chạy một quãng xa.
Nhìn thấy bọn họ quyết định bỏ chạy như thế, cô gái chợt cau mày lại.
Cô nhìn về phía ánh lửa nhảy nhót trên núi cao, bắt đầu xoay ngươi bay trở về sườn núi này.
Áo Cách Tư và Tuyết Lỵ Nhĩ nhìn thấy cô gái đã từ bỏ việc truy đuổi, đều có cảm giác vừa thoát khỏi thiên tai.
Nói thật, nếu cô gái dùng tốc độ khủng khiếp vừa rồi tiếp tục truy đuổi thì ngay cả Áo Cách Tư cũng không chắc sẽ thoát khỏi cô.
Giữa bãi đất trống trên sườn núi, lửa trại còn đang cháy hừng hựng nổ đôm đốp.
Nhưng mặt đất bốn phía đã lõm xuống rạn nứt, có dấu hiệu sắp sập.
Cô gái đáp xuống đất, đi đến lửa trại, giơ giá thịt nướng lên, phía trên là thịt heo rừng đã cháy đen, vẻ mặt đau khổ thở dài: "Haizz... Không ngờ đã cháy xém cả rồi...."
Trang 109# 2