Chương 228: Thời gian trôi qua thêm một năm
Sau khi nói chuyện với Lâm Quân Quân, Doãn Hỉ đã luyện chế cho An Lâm một viên Cổ Thần Huyền đan.
An Lâm lấy viên tiên đan, mỹ mãn cưỡi Đại Bạch rời đi.
Tiểu Sửu vào trong núi Vọng Nguyệt tu luyện, An Lâm tự mình đưa Cổ Thần Huyền đan cho hắn, làm một con khỉ đực như Tiểu Sửu cảm động đến tới bật khóc nghẹn ngào.
"Cố gắng tu luyện đi, tôi không quấy rầy anh nữa nhé." An Lâm vẫy vẫy tay bỏ đi
"Ừm! Tôi chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện để mạnh hơn nữa, vĩnh viễn đi theo cạnh anh An!" Đôi mắt to như hai cái bóng đèn của Tiểu Sửu ứa lệ, hắn vừa kích động vừa kiên định thề thốt.
Đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo đã chấm dứt, đại biểu của ba thế lực còn lại lần lượt ra về.
An Lâm rảnh rỗi nhàm chán, bèn chủ động đi chào tạm biệt các thế lực.
Áo Cách Tư và Tuyết Lỵ Nhĩ vẫn lấp lánh ánh sáng như xưa, An Lâm chọn đi tới tạm biệt họ đầu tiên, không vì gì cả, chỉ vì Đại Bạch thích họ.
Lúc tạm biệt, Tuyết Lỵ Nhĩ bỗng nói một câu hẹn ba năm sau gặp lại, tới lúc đó cô sẽ cho An Lâm một bất ngờ thiệt lớn, làm An Lâm chẳng hiểu gì cả.
Nói xong lời hẹn ba năm, cô thiên sứ cực kì xinh đẹp nọ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt An Lâm.
An Lâm gãi đầu, không nghĩ gì nhiều, cưỡi Đại Bạch tiếp tục đi chào từ biệt các thế lực khác.
Họ lại tới gặp mặt các hoà thượng bên Phật quốc, còn hỏi thăm Thanh Tri về tình hình của Đấu Chiến Thắng Phật.
Nhắc tới vị Đại Phật này, Thanh Tri vừa bất đắc dĩ vừa cảm thán.
Đấu Chiến Thắng Phật ở Phật quốc sống cực kì thoải mái, vì vậy hắn chạy khắp nơi đòi so tài với người ta, người ta đã nhận hắn giỏi giang hắn rất biết đánh nhau, hắn vẫn không chịu dừng tay.
An Lâm nghe vậy thì khá ngạc nhiên, Đấu Chiến Thắng Phật đã tự chứng Phật vị, nhưng không chịu ngồi yên, như dạo gần đây hắn lại chạy tới vực Hư Linh gây rối, Tiểu Sửu muốn chạy đi gặp mặt thần tượng một lần đúng là không dễ chút nào.
An Lâm biết muốn đi Phật quốc, làm quen với đám Thanh Tri sẽ dễ dàng hơn, nên nhiệt tình tám chuyện với họ một lúc lâu, trước khi đi còn tặng cho họ mấy viên Hoàng Kiền Xà đan để tỏ lòng thành.
Đám Thanh Tri ai nấy đều cạn lời cầm đan dược tráng dương tiễn bước An Lâm và Đại Bạch.
Cuối cùng, An Lâm và Đại Bạch đi tới mẫu hạm của điện Sáng Thế dạo một vòng, gặp Hồng Đấu tâm như bàn thạch.
Hai hôm nay trạng thái của Hồng Đấu không tốt đẹp gì, cả ngọn lửa rực rỡ trước ngực hắn cũng xìu xuống không ít.
An Lâm và Đại Bạch thấy hắn như vậy, chỉ để lại một câu "Hồng Đấu đệ nhất thiên hạ", rồi cười ha hả xoay người bỏ đi.
Hồng Đấu thấy An Lâm tới chọc mình rồi bỏ đi, tức muốn điên lên, suýt chọc cho bệnh suyễn tái phát, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh tanh của Hoàng Thiểm, ngọn lửa trước ngực của hắn lại xìu xuống...
Đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo đầy náo nhiệt xem như kết thúc, các đại biểu bốn phương lần lượt rời đi, cuộc sống tu tiên vườn trường của An Lâm quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Tu tiên không phải chuyện gì thú vị cho cam, ngày qua ngày buồn tẻ tu luyện mới là hiện thực.
Ban ngày An Lâm không ngừng học tập thực tiễn và tri thức tu tiên cơ bản với hệ thống, tối đến thì kiên trì ngâm mình trong đan dược để rèn giũa lại thân thể, mỗi ngày đều đầy ấp việc.
Nhoáng lên một cái, hơn nửa năm lại trôi qua.
Cuộc sống đại học năm hai cũng kết thúc.
Gần một năm nay xảy ra không ít chuyện, đầu tiên là đại hội giao lưu Tứ Phương Luận Đạo, tiếp tới là cuộc chiến tự do năm nay.
Trong cuộc chiến tự do lần này, An Lâm không mở hack gì cả, chỉ dựa vào thực lực của mình đã giành được vị trí thứ tám trên Thiên bảng.
Trong cuộc chiến hắn không hề dùng tới sức mạnh của nguyên khí Hắc Minh, nó quá khó khống chế, mà dù gì hắn đã nổi tiếng lắm rồi, không cần phải liều mạng chiến đấu chi cho mệt thân nữa.
Người uất ức nhất phải kể tới Vương Huyền Chiến, rõ ràng hắn dựa vào thực lực của mình để giành hạng nhất, nhưng trong mắt mấy trăm nhìn sinh viên trong trường, hắn muôn đời cũng chỉ là hạng hai.
Hừ, nếu không nam thần An Lâm không có ý tranh giành thì làm gì có chỗ cho học trưởng giành hạng chất chứ, nam thần An Lâm chỉ tay ra cái là giải quyết xong học trưởng ngay còn gì.
Không phải là đám sinh viên khinh thường gì Đây Vương Huyền Chiến, mà là sự tích của An Lâm lan truyền quá rộng rãi, đã ăn sâu bén rễ vào tiềm thức của mọi người, nên lần này An Lâm thua Vương Huyền Chiến, họ cũng thấy chuyện này không có gì đáng để Vương Huyền Chiến đắc ý cả.
Với chuyện này Vương Huyền Chiến đúng là chưa từng đắc ý gì, cho dù là lúc chiến đấu với An lâm, hắn cũng vô cùng hoảng sợ.
Vốn thì hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu An Lâm chỉ tay về phía hắn, hắn sẽ quay đầu bỏ chạy ngay. May mà từ đầu tới cuối An Lâm toàn dùng kiếm, nên hắn mới chỉ chém mấy đường kiếm gió là An Lâm nằm gục một đống.
Trong cuộc chiến tự do lần này, Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành đều lấy được thành tích không tồi, họ lần lượt chiếm vị trí thứ bốn và năm trên Thiên bảng.
Ngoài ra, mấy người An Lâm chú ý tới như, Liễu Thiên Huyễn thì vẫn đứng hàng thứ hai trên Thiên bảng, Hứa Tiểu Lan Thiên thì đứng hàng thứ mười, Diêu Minh Hi đứng hàng thứ mười tám trên Thiên bảng, Diêu Tú đứng thứ ba mươi sáu, còn đội viên cũ của hắn là mấy người Lạc Tử Bình và Miêu Điềm thì đều nằm trong nhóm năm mươi người đứng đầu, đều trở thành những những vật nổi bật trong đại học Liên Hiệp Tu Tiên.
Còn về phần thường của cuộc chiến tự do, An Lâm đang sở hữu một gia tài kết sụ tỏ vẻ mình không thèm!
Tới cả việc vào núi Thần Mộ để cảm đạo ngộ đạo, hắn cũng chỉ sưng cái mặt bước vào rồi sưng cái mặt bước ra...
Lại nói tới thú sủng của hắn nào, trong vòng nửa năm nay Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Sửu đều rất cố gắng và thu được tiến bộ rõ rệt.
Sau khi nhận được món quà tiên đan của An Lâm, Tiểu Sửu càng thêm ra sức phấn đấu, hễ rảnh cái là lại chui vào núi sâu ngồi tu luyện, cuối cùng hắn cũng ngộ ra được nguyên mẫu đầu tiên của lĩnh vực, đó là một lĩnh vực hắc viêm khiến người ta phải sợ hãi.
Sau khi biết được chuyện này, An Lâm thường xuyên đắc ý khoe khoang với mọi người chung quanh rằng mình có một thú sủng đã bước nửa bước vào kì Hoá Thần.
Trong nửa năm này Đại Bạch cũng đã đột phá đến Dục Linh trung kì.
Mà ngay cả Tiểu Hồng mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ biết kiếm chỗ có nắng nằm quang hợp, cũng vào một buổi chiều đầy nắng, vừa hát bài hát quang hợp thần kì "Cối xây gió kẽo cà kẽo kẹt, quay tròn quay tròn" vừa đột phá đến Dục Linh trung kì...
Chỉ có chủ nhân của bọn họ, vẫn giẫm chân tại chỗ.
Ừm… Hắn là người có cấp bậc thấp nhất trong đám luôn.
Không phải tư chất của An Lâm không tốt, mà là hình như tư chất của các thú sủng nhà hắn đều thuộc hàng nghịch thiên, nên kẻ làm chủ nhân như hắn mới có áp lực lớn tới vậy.
Cũng trong khoản thời gian này, Hứa Tiểu Lan đã đột phá tới Dục Linh trung kì.
Với cái tốc độ đột phá như thiên tài này của người chung quanh, bảo An Lâm không hoảng hốt là giả, nhưng những gì hắn có thể làm, chỉ là chuyên tâm tu luyện, ngày ngày hướng về trước mà thôi.
Có một ngày hắn hết chịu nổi, chạy tới hỏi Hứa Tiểu Lan, làm sao mới biết được tiến độ tu luyện của mình. Hứa Tiểu Lan nói cho hắn biết là dựa vào linh căn, căn tu này, rồi màu sắc các thứ này, độ dai khi vận chuyển linh khí này, sửng người được một lúc, hắn mới ngộ ra một điều, hắn và Hứa Tiểu Lan đã không còn là đồng đạo nữa, vì thứ hắn ngưng ra là thú đan!
An Lâm không còn cách nào khác, đành phải quay về hỏi thăm các thú sủng nhà mình.
Hắn triệu tập các thú sủng của mình lại, để cùng nhau tham khảo cách tu luyện. Nhưng các thú sủng của hắn đều chỉ có cho hắn một câu trả lời duy nhất là: cái này không cách nào nhìn ra được, dù gì cứ tu luyện rồi cấp bậc sẽ tăng lên thôi ấy mà. Chủ nhân đừng suy nghĩ quá nhiều, cho dù cấp bậc của cậu không tăng lên, bọn tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu.
An Lâm nghe xong, rơi lệ đầy mặt, im lặng không nói một lời cút về tiếp tục tu luyện.
Trang 115# 2