Chương 229: Tiền bối An Lâm
Thành Hồng Diệp ở quận Hắc Nham của Thiên Hà Châu, cả một toà thành to như vậy mà bây giờ cực kì yên tĩnh, đôi khi lại có một luồng khói đen bay lên trời, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Ngã tư đường không có một bóng người, rất sạch sẽ, vài nơi còn có tay chân cụt hoặc phần còn lại của thi thể nằm rải rác, nhưng không lâu sau đó đã bị những cái bóng đen di chuyển cực nhanh cắn nuốt, thứ duy nhất còn tồn tại, chính là vệt máu đỏ sẫm đọng lại trên mặt đất.
Cả tòa thành này kì thật đã là một toà thành chết, chung quanh im ắng vô cùng, không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào.
Nhưng, ở một góc nào đó của thành Hồng Diệp, lại truyền đến tiếng đánh nhau khác thường.
Bóng đen sột soạt đi về phía người đàn ông, mở cái miệng khổng lồ của mình ra, hàng trăm cái răng mấp máy trong đó, bốc lên mùi hôi thối vô cùng, hiển nhiên nó đang định nuốt trọn người đàn ông nọ.
Người đàn ông trung niên này có dáng người khá mạnh mẽ, ông đang cầm kiếm ra sức chém vào các bóng đen, đường kiếm khí màu trắng chém ra đẩy bóng đen lùi ra sau một khoản.
Bóng đen này là một con kiến khổng lồ màu đen cao chừng chục mét, trên đầu nó đang chảy ra chất lỏng màu đen.
Nó đã bị kiếm chém chết, nhưng ngay sau đó lại có ba con kiến khổng lồ khác chạy ra, bao vây người đàn ông.
Người đàn ông đẩy cô gái vóc người nhỏ gầy mình đang bảo vệ sau lưng ra, hét to: "Tố Tố, con mau chạy đi! Mau chạy tới Vân Thiên cung đi!"
"Cha!" Hốc mắt cô gái đỏ bừng, người run như cầy sấy, cô cắn chặt răng không ngừng lùi ra sau.
Cô biết bây giờ cô mà không chạy thì sẽ không còn kịp nữa, cô chỉ đành vội vàng nhìn người đàn ông nọ hô to một câu: "Cha phải cố gắng sống sót nhé, cha phải sống để tìm con đó!"
Nói rồi cô gái đang định quay người bỏ chạy, nhưng khoé mắt lại nhìn thấy người đàn ông bị một con kiến đè xuống, cô đứng sững sờ tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp trừng thật lớn, người như rơi vào hầm băng.
Đầu óc cô gái trống rỗng, cô nhìn thấy cái miệng với đầy răng nhọn của con kiến đang kề sát vào đầu cha mình, quên cả việc thét lên.
Đúng lúc này, một cơn gió mát thổi qua.
Không biết từ lúc nào một người thanh niên dáng vẻ thanh tú đã xuất hiện, chắn trước mặt người đàn ông đang nằm dưới đất, thanh kiếm màu đen của hắn còn quấn một vài luồng gió màu trắng, nhưng ngay sau đó gió bên trên đã tan đi hết.
"Phù… May mà mình chạy tới kịp." Người thanh niên thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu kiếm về nhẫn không gian, không thèm nhìn bốn con kiến khổng lồ đang đứng trước mặt mình nữa.
"Xoẹt..."
Đầu cả bốn con kiến khổng lồ chậm rãi rơi xuống, dòng máu tươi màu đen ồ ạt chảy ra từ người chúng.
Người đàn ông đang ngã dưới đất thấy vậy, hai mắt trừng to, thất thần nhìn cảnh này.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế, sao ông không hiểu gì hết vậy, ông chỉ thấy cậu thanh niên này vừa xuất hiện bốn con kiến khổng lồ đang bao vây mình đã rơi đầu chết tươi.
Nhưng ngay sau đó ông đã lấy lại tinh thần, đây chắc chắn là một vị đại năng, ông vội quỳ rạp xuống đất, cảm kích tạ ơn: "Cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ, Lưu Hổ vô cùng biết ơn!"
Cô gái có khuôn mặt nhỏ xinh, vóc người hơi gầy gò cũng chạy tới, học theo người đàn ông quỳ xuống cảm ơn người thanh niên.
Thanh niên bị gọi là tiền bối đầu tiên thì hơi sửng sốt, sau đó hắng giọng một cái, mặt bình tĩnh nói: "À, không cần làm vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi ấy mà."
Nói rồi, hắn đỡ hai cha con đứng dậy.
"Trong thành đã bị đàn kiến tàn sát sạch sẽ, sao hai người còn mạo hiểm chạy vào đây làm gì?" Người thanh niên bị gọi tiền bối mở miệng dò hỏi.
Lưu Hổ nghe vậy mặt lộ ra vẻ cực kì bi ai, nhưng vì tiền bối đang hỏi, ông vẫn siết chặt nắm tay, trả lời thật chi tiết: "Nhà tôi vốn ở trong thành này, vài ngày trước tôi và con gái ra ngoài thành mua thuốc, chẳng ngờ đàn kiến đột nhiên xông vào thành. Cha mẹ con cái của tôi đều đã chết dưới miệng kiến, thù này sao tôi có thể không báo được chứ!"
"Nghe nói trong phạm vi xung quanh thành Hồng Diệp, chỉ có một tông phái duy nhất tụ họp mọi người chống lại dàn kiến, chính là Vân Thiên cung. Tôi tưởng là đàn kiến đã rút lui khỏi thành, nên muốn trở về nhà lấy vật tư và vũ khí, rồi mới đi tới Vân Thiên cung, nào ngờ trong thành vẫn còn sót lại một đàn kiến nhỏ..."
Nói rồi, mặt Lưu Hổ trên hiện lên vẻ hối hận, hiển nhiên ông đang xấu hổ vì quyết định ngu xuẩn này của mình.
Vị tiền bối nọ gật đầu, hơi thở dài một tiếng: "Đàn kiến tàn bạo khát máu, từ sau khi cầu khói đen xuất hiện, nó đã gây ra tội ác kinh khủng với loài người, nó vốn là công địch của tu sĩ chúng ta. Tôi cũng đang có ý định gia nhập vào Vân Thiên cung, xem như chung đường với các vị, cùng tham gia vào sự nghiệp tiêu diệt đàn kiến này."
Mắt Lưu Hổ loé lên vài thần thái: "Tiền bối định đi chung với chúng tôi tới Vân Thiên cung à?"
Nếu có một tiền bối thực lực cao cường đi chung, đường đi tới Vân Thiên cung của họ cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
Tiền bối mỉm cười gật đầu: "Nhưng tôi không biết đường, nên muốn nhờ các vị dẫn đường giúp."
"Chuyện này đâu khó gì, đâu khó gì đâu." Lưu Hổ liên tục gật đầu.
"Xin hỏi tiền bối, chúng tôi nên gọi cậu thế nào đây?"
"Tôi tên An Lâm."
"Vâng, tiền bối An Lâm! Vân Thiên cung nằm ở phía tây nam thành Hồng Diệp, cách chỗ này chừng hai mươi dặm."
"Không sao, chúng ta đi mau thôi."
Cứ như vậy, An Lâm lần đầu tiên bị người ta gọi là tiền bối dẫn theo Lưu Hổ, Lưu Tố Tố cùng nhau bước lên con đường tới Vân Thiên cung.
Từ sau khi có một luồng sương đen bốc lên từ vực Vạn Ác, hình thành một cây cầu đen, đàn kiến cũng đột nhiên xuất hiện điên cuồng tấn công các toà thành ở giới Cửu Châu.
Đã có hơn tám mươi toà thành ở Thiên Hà Châu bị tấn công, nơi đàn kiến đi qua, cả một ngọn cỏ cũng không sống nổi, chúng thật sự ăn tươi nuốt sống mọi thứ, làm người ta vừa nghe tới đã biến sắc.
Cũng chính vì mối hoạ đàn kiến này, nên kì thi cuối năm năm nay của bọn An Lâm mới thay đổi hoàn toàn thế này.
Vân Thiên cung ở Thành Hồng Diệp đã thả tin ra ngoài, mời gọi tu sĩ các nơi tới tham gia tiêu diệt đàn kiến đồng thời che chở cho người dân trốn chạy từ các toà thành khác tới.
Dọc theo đường đi, An Lâm hỏi Lưu Hổ vài chuyện về Vân Thiên cung, Lưu Hổ luôn hướng tới Vân Thiên cung xem như thắng địa nhà tiên nên sưu tập được không ít tin tức.
Ví dụ như cung chủ Vân Thiên cung Trần Thiên Dương là một đại năng Dục Linh hậu kì, thái thượng trưởng lão Trần Yến lại là một người có bản lĩnh thông thiên đã chạm nửa bước vào kì Hoá Thần, trong cung còn có một đoá hoa thần, có khả năng kì lạ khó lường...
An Lâm nghe Lưu Hổ kể, thi thoảng lại gật đầu tỏ vẻ mình vẫn nghe.
Lưu Tố Tố thường thường nhìn lén vị tiền bối đẹp trai này cái, rồi hai má ửng đỏ cúi đầu, mắt nhìn sang hướng khác, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Không lâu sau, cô gái như lấy hết dũng cảm, chủ động bắt chuyện với An Lâm: "Tiền bối An Lâm, con chó con và con khỉ nhỏ đáng yêu này đều là thú cưng của anh ạ?"
An Lâm nghe vậy sửng sốt, nhìn Đại Bạch đang đi theo sau lưng và Tiểu Sửu đang nằm ngả nghiêng trên vai mình, vuốt cằm im lặng.
Con khỉ nhỏ đáng yêu? Cô gái này còn trẻ vậy mà hai mắt đã bị mù rồi à?
Hắn đương nhiên sẽ không nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình ra ngoài, nên là vẫn mỉm cười nhìn cô gái trẻ giới thiệu hai con thú sủng của mình.
"Đây không phải thú cưng, nên gọi là thú sủng mới đúng. Con chó nhỏ này tên là Đại Bạch, còn con khỉ này tên Tiểu Sửu."
"Oa, tiền bối An Lâm giỏi quá... sau này có cơ hội tôi cũng muốn thu nhận mấy con thú sủng đáng yêu thế này!" Cô gái hâm mộ cười nói.
Vóc người cô tuy có hơi nhỏ bé, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng trong sáng xinh đẹp.
Tiểu Sửu được Lưu Tố Tố khen thì đỏ cả mặt, ngại ngùng vươn tay gãi gãi lông mình.
Lưu Tố Tố thấy An Lâm là một tiền bối khá thân thiện hiền hoà lại còn dễ nói chuyện, không hề kiêu căng làm màu, thế là cứ như mở trúng đài, cả chặng đường miệng cô nàng cứ liến thoắng không ngừng.
Không lâu sau, một cung điện được xây dựng sát vách núi xuất hiện trước mặt họ.
"Cuối cùng cũng tới rồi..."
An Lâm ngẩng đầu nhìn cung điện trước mặt, ánh mắt dần lạnh lùng.
Hắn hai mắt hắn biến thành màu trắng, nhìn về đằng trước.
Ồ, trận pháp cảnh giới và điều tra người ra vào à? Trận pháp được cấu thành từ ảo ảnh nữa? Đề phòng có hơi thái quá rồi đó...
Ngón áp út của An Lâm lặng lẽ bắn một luồng khí về phía nào đó trông hư không, ngay sau đó khoanh tay ra sau lưng tiếp tục đi về trước.
Không lâu sau đoàn người đã tới trước cửa Vân Thiên cung.
An Lâm nói rõ nguyên nhân mình tới Vân Thiên cung cho thị vệ nghe, thị vệ lấy một cái gương màu xanh lam ra xem thử, rồi lại nhìn sang đám người An Lâm, ngữ khí lập tức trở nên cung kính hơn hẳn.
"Các vị đạo hữu mời vào trong này, tôi sẽ dẫn các vị đi gặp cung chủ ngay!"
Vừa tới nơi đã được gặp thẳng cung chủ luôn rồi à? Lưu Hổ và Lưu Tố Tố có cảm giác vô cùng khó tin.
Nhưng khi họ nhìn về phía An Lâm, thì giật mình hiểu ra ngay.
Chắc chắn là họ đang nể mặt tiền bối An Lâm nên mới dễ dàng như thế rồi.
An Lâm lạnh lùng gật đầu một cái, đi theo thị vệ về phía trước.
Ở Vân Thiên cung rất náo nhiệt, có không ít các tu sĩ đang bận rộn đi qua đi lại, cũng có không ít tu sĩ đang bày trận trên một bãi đất trống, hô hào khẩu hiệu tiêu diệt kiến tộc, Lưu Hổ và Lưu Tố Tố nghe vào tai chỉ thấy cảm xúc trào dâng
Trang 116# 1