Chương 230: Thay trời hành đạo
"Cung chủ, lần này có một chất dinh dưỡng rất tốt tìm tới cửa, có một người là Đạo Chi Thể cấp mười..."
Một người đàn ông vẻ ngoài xấu xí người mặc áo đen, nhỏ giọng nói với người đàn ông mặc áo trắng ngồi trên cao.
Người đàn ông mặc áo trắng đó chính là cung chủ Vân Thiên cung Trần Thiên Dương, ông ta có một gương mặt nghiêm túc, môi khẽ nhếch lên, nói: "Cơ bản thì chúng ta đã hấp thu xong đám dân đen chạy từ Thành Hồng Diệp tới đây và cả đám tu sĩ nghe tin chạy tới, không ngờ bây giờ lại có một con heo mập đâm đầu vào, đúng là niềm vui ngoài dự kiến mà."
Không lâu sau, An Lâm, Lưu Hổ và Lưu Tố Tố đã bước vào trong đại sảnh.
"An Lâm."
"Lưu Hổ."
"Lưu Tố Tố."
"Xin bái chào Trần cung chủ."
Ba người nhìn thấy Trần Thiên Dương, đều cung kính hành lễ.
Các trưởng lão ngồi trong đại sảnh bảo gồm cả Trần Thiên Dương, đều cẩn thận quan sát ba người vừa mới bước vào.
Trần Thiên Dương không nói gì, mặt hiện ra nụ cười khác thường, tầm mắt nhìn lướt qua An Lâm và Lưu Hổ, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Tố Tố.
Lưu Tố Tố bị nhìn chằm chằm có hơi khó chịu, nhưng người ngồi bên trên nhìn cô là một nhân vật có địa vị rất cao, cô không dám mở miệng nói tiếng nào, chỉ đành cúi đầu thấp hơn.
"Ha hả, không ngờ có một con heo mập lao đầu vào rọ, lại còn có thêm một đoá hoa xinh đẹp thế này nữa..."
Trần Thiên Dương híp mắt, ý cười trên mặt ông ta càng đậm hơn, chỉ nghe ông ta chậm rãi nói.
Lưu Hổ và Lưu Tố Tố nghe Trần Thiên Dương nói vậy, đều không hiểu gì cả, hoang mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên cao với nụ cười nhếch nửa môi và khí tức cực kì mạnh mẽ kia.
Trần Thiên Dương tỏ ra vừa lòng gật đầu, cao giọng ra lệnh: "Lưu Tố Tố có thể giữ lại để bản cung hưởng thụ một phen, còn hai con heo còn lại, cầm đi bón phân cho cây đi."
Lúc này đây, Lưu Hổ và Lưu Tố Tố đã kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ lộ vẻ mặt không dám tin nhìn người đàn ông đang ngồi trên cao, cảm giác rét lạnh bao phủ toàn thân họ.
"Cung chủ Trần... ông muốn làm gì bọn tôi vậy hả, không phải ông truyền tin muốn mời chào các tu sĩ tới để cùng nhau tiêu diệt kiến tộc à?" Lưu Hổ trừng to mắt, giọng hơi run rẩy, lớn tiếng chất vấn.
Trần Thiên Dương nghiêm túc gật đầu, nói một cậu hết sức đương nhiên: "Đúng vậy, tụ hợp các người tới đây là để bón phân nuôi dưỡng hoa Tàng Ma Huyết Liên, nuôi nó lớn rồi chúng ta mới có thể đi đánh kiến tộc được chứ. Ha hả, nhưng nếu Lưu Tố Tố hầu hạ bản cung đàng hoàng, bản cung có thể suy nghĩ lại, không đem mi đi bón phân. Dù gì những cô ả tới đây dạo trước, bản cung đã chơi chán hết rồi, loại con gái trong trắng thuần khiết như mi cũng thuộc dạng hiếm thấy lắm đó..."
Mặt Lưu Tố Tố lập tức trắng bệch, cô nắm chặt tay cha mình, thân thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy.
Từ đôi ba câu Trần Thiên Dương vừa nói, cô đã biết không một ai trong số các dân chúng và tu sĩ tụ họp tới Vân Thiên cung, may mắn thoát khỏi tay họ.
Đối mặt với một con quái vật như thế này, cả việc mở miệng ra mắng chửi cô cũng làm không được, trong mắt cô chỉ còn mỗi nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Lưu Hổ thì không dám tin những gì mình vừa nghe được, hoá ra Vân Thiên cung ông một lòng một dạ hướng tới lại mục nát ghê tởm tới thế này.
Ông sửng người đứng yên tại chỗ, hai mắt đầy mờ mịt, không biết nên làm sao cho phải.
Tại sao chứ, ông chỉ muốn tụ họp với mọi người, đi tiêu diệt tộc kiến báo thù cho người nhà mình, tại sao lại rơi vào kết cục biến thành phân bón cho cây thế này, cả con gái của ông cũng sắp trở thành món đồ chơi cho kẻ khác tiêu khiển...
"Nói xong chưa? Nói xong rồi tôi phải thay trời hành đạo đây."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, vang vọng toàn bộ đại sảnh.
Lưu Hổ và Lưu Tố Tố giật mình lấy lại tinh thần, chuyển mắt nhìn về phía An Lâm.
Lúc này họ mới chợt nhớ, còn một tiền bối thực lực cao cường đi theo cạnh họ, sợ rằng vào lúc này, đây là cơ hội sống sót duy nhất của họ.
"Tiền bối An Lâm, xin tiền bối hãy bình tĩnh một chút, giờ chúng ta thử chạy đi trước đã..." Lưu Hổ như bắt lấy gốc rạ cứu mạng cuối cùng, nhỏ giọng khuyên An Lâm đừng quá xúc động.
Ông biết vị tiền bối An Lâm này có thực lực rất cao cường, nhưng đồng thời ông cũng biết rất rõ Vân Thiên cung đáng sợ thế nào, đây là một con quái vật lớn họ hoàn toàn không thể chống lại nổi, giờ phải nghĩ cách liều mạng chạy trốn, mới mong có cơ hội giữ được mạng sống.
Trong đại sảnh, An Lâm vừa mới dứt lời, ai nấy có mặt đều im phăng phắt.
Trần Thiên Dương và cả đám trưởng lão đều dùng vẻ mặt kì lạ nhìn An Lâm, như đang nhìn một thằng ngu.
"Thay trời hành đạo? Phụt ha ha ha... xin lỗi nhé, tao không nhịn cười nổi." Trần Thiên Dương ôm bụng, cười ha hả.
"Tới giờ mày vẫn còn chưa nhìn rõ tình hình bây giờ à? Đừng nói tới việc mày chỉ mới là một thằng tôm tép mới có Đạo Chi Thể cấp mười, cho dù mày là cường giả kỳ Dục Linh, thì ở trong mắt tao, mày cũng chỉ là một bịch phân bón chất lượng tốt hơn bình thường chút xíu thôi." Trần Thiên Dương cười ngả nghiêng ngả ngửa một lúc, mới búng tay một cái, mặt đất dưới đại sảnh bỗng hiện lên trận pháp màu trắng, sức ép đáng sợ đột nhiên xuất hiện.
Lưu Hổ và Lưu Tố Tố lập tức kiệt sức quỳ bệt xuống đất, hoàn toàn không phản kháng được gì.
Nhưng An Lâm vẫn lạnh lùng đứng yên một chỗ, sắc mặt không hề thay đổi, dù chỉ một chút.
"Hửm? Xem ra cũng có chút bản lĩnh đây." Sắc mặt Trần Thiên Dương thay đổi.
"Nói vô bổ nhiều quá."
An Lâm lắc đầu, rút kiếm Thắng Tà ra, ngọn gió màu trắng quấn quanh mũi kiếm, ngón tay trái của hắn chỉ vào nơi nào đó trong không trung.
Ầm ầm! Trận pháp màu trắng dường như bị thứ gì đó va mạnh vào, rầm rầm vỡ nát.
Trần Thiên Dương còn chưa kịp ngạc nhiên, mũi kiếm ẩn chứa sát ý sắc bén đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta, nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết bao phủ toàn thân Trần Thiên Dương.
Không cách nào hình dung được tốc độ đó nhanh thế nào, An Lâm chỉ bước một bước, người đã hoá thành ảo ảnh, trường kiếm thì biến thành một sợi dây màu trắng mỏng teng, như sấm rền giáng xuống đâm xuyên qua tim Trần Thiên Dương.
Trường kiếm mang theo sức mạnh khổng lồ đẩy người Trần Thiên Dương lùi ra sau, An Lâm theo sát sau đó, cuối cùng hắn đẩy mũi kiếm sâu hơn, ghim người Trần Thiên Dương lên vách tường đằng sau.
Hai mắt Trần Thiên Dương trừng to, máu tươi chảy dọc theo mũi kiếm Thắng Tà, hoá thành từng giọt nhỏ rơi xuống đất, trên khoé miệng của ông ta còn không ngừng chảy ra máu tươi, sắc mặt thì đầy vẻ sợ hãi, không dám tin cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện thế này.
Ông ta đường đường là cung chủ của Vân Thiên cung, cường giả Dục Linh hậu kì, vậy mà lại bị một gã trong mắt ông ta chỉ thuộc hàng tôm tép đâm xuyên qua tim chỉ bằng một kiếm à?
"Tao.... mày... mày dám..." Giọng Trần Thiên Dương khàn khàn, ông ta giãy dụa muốn nói gì đó, nhưng phát hện mình đã sợ tới mức không nói được dù chỉ là một câu hoàn chỉnh.
"Mày gì mà mày, tôi nói rồi, tôi muốn thay trời hành đạo." An Lâm nói xong một câu cực kì quen thuộc, hết kiên nhẫn rút kiếm Thắng Tà ra.
Máu tươi phun ra ngoài, ngay sau đó một đường kiếm màu đen lướt ngang qua.
An Lâm biết các cuộc chiến ở thế giới tu tiên đều thay đổi rất nhanh chóng, nếu đã làm thì phải làm cho trót, cái đạo lý đã giết người thì phải bổ thêm một đao cuối cho chắc hắn càng rõ hơn ai hết, vả lại lúc chiến đấu còn không được nói quá nhiều, không thì sẽ tạo điều kiện cho kẻ thù có cơ hội tìm cách ứng biến.
Đầu Trần Thiên Dương rơi xuống đất.
Cảnh tượng khó tin này bị tiếng rơi của đầu người phá vỡ.
Trong đại sảnh, đám trưởng lão bị cách làm việc của An Lâm doạ sợ, ngay khi lấy lại tinh thần họ nổi giận quát to.
"To gan! Dám ám sát cung chủ, ta phải lột da rút xương, bầm thây mi thành trăm ngàn khúc!"
Các trưởng lão bắt đầu sử dụng thần thông của mình đánh dồn dập về phía An Lâm, chỉ có hai trưởng lão trong số đó sắc mặt bình tĩnh, suy nghĩ một lúc quyết định dời sự chú ý của mình lên người Lưu Hổ và Lưu Tố Tố.
"Đại Bạch, bảo vệ tốt hai người họ nhé!" An Lâm hô to.
Con chó trắng nhỏ bé đáng yêu bỗng nhiên to lên một cách đáng sợ, biến thành một con chó khổng lồ với lớp lông màu trắng và khí thế khủng khiếp, hai móng của nó rạch ra một đường dài sâu hoắc trên mặt đất.
Chỉ một thoáng gió lốc thét gào thổi tới, ngọn gió như lưỡi đao, đánh bay hai gã trưởng lão đang xông tới, làm cả hai bị thương nặng!
Lúc này Lưu Hổ và Lưu Tố Tố mới lấy lại tinh thần, hai cha con đều hoảng hồn, mặt đầy hoảng sợ nhìn An Lâm một mình đánh với sáu gã gã trưởng lão.
"Tiền bối An Lâm mạnh quá..." Hai mắt Lưu Tố Tố trừng thật to, bóng dáng người thanh niên đó đã chiếu thật sâu vào trong đáy mắt của cô, cô bật thốt ra một câu cảm thán.
Lưu Hổ càng thêm ngây ra như dại, trong lòng ông Trần Thiên Dương vốn mạnh mẽ như thần linh, vậy mà lại bị An Lâm đâm chết bằng một kiếm? Tới cả một chiêu cũng không đánh ra được đã bị chém chết? Nó cho ông một cảm giác không thật chút nào cả.
Tiền bối An Lâm đi cùng họ tới Vân Thiên cung này, rốt cục là thần thánh phương nào...
An Lâm sử dụng Chiến Thần lục kiếm, sức chiến đấu đã có thể sánh ngang với tu sĩ Dục Linh hậu kì, thêm phong kiếm của hắn càng có thể bất ngờ chém chết tu sĩ Dục Linh hậu kì. Nhưng sử dụng chiêu thức đó tiêu hao lượng nguyên khí rất lớn, giờ hắn đang một mình chiến đấu với sáu gã trưởng lão, nên không muốn tiếp tục sử dụng chiêu đó nữa.
Các trưởng lão này đều là tu sĩ Dục Linh sơ kì hoặc trung kì, nhưng công pháp và thần thông gì đó đều không thể sánh bằng với những gì đại học Liên Hiệp Tu Tiên dạy, cho nên hắn mới có thể một mình chiến đấu với sáu gã trưởng lão mà không hề thấy áp lực gì.
Tiếng chuông cảnh báo ở Vân Thiên cung đã bắt đầu vang lên, đại trận bảo vệ tông môn cũng được kích hoạt, sau đó chẳng hiểu sao lại bị hỏng ngay...
Một tiếng sấm sét hét to đùng đột nhiên vang lên từ đằng xa.
"Kẻ nào dám xâm phạm Vân Thiên cung của ta, đều đáng chết!"
Thiên lôi màu trắng từ trên trời giáng xuống, xuyên qua nóc nhà, đánh vào ngay trước mặt An Lâm.
Đó là một ông già râu tóc bạc trắng, người quấn đầy sấm sét, ông ta trợn mắt trừng An Lâm, khí tức mạnh mẽ và ánh sét lan toả khắp bốn phía.
Trang 116# 2