Chương 238: Con người đấu tranh
Vực sâu Vạn Ác là một nơi bị mặt trời vứt bỏ.
Ở đây quanh năm tối om, nơi này không có thời gian, không có sự sống, chỉ có nguy hiểm thâm sâu và yên tĩnh.
Không ai biết vực sâu Vạn Ác sâu bao nhiêu, nó có vô số vực thẳm lớn nhỏ, rải rác khắp nơi, vô cùng vô tận. Người ra xét vực sâu Vạn Ác, không ai có thể đi đến đáy, chết ở đáy vực không ít.
Nhưng chỗ sâu nhất của vực Vạn Ác lại đột nhiên nghênh đón ánh sáng.
Đó là thứ ánh sáng vô cùng êm dịu, hơn nữa ánh sáng lấp lánh hết sức phong phú, nếu như có người nhìn thẳng vào ánh sáng này, hắn sẽ cảm thấy bản hân đã đến một thế giới khác.
Vô số tà ma lớn mạnh, ác ma Cửu U đều đồng loạt tháo chạy, ngay cả dũng khí đối diện với thứ ánh sáng này cũng không có.
Thứ mang đến ánh sáng cho vực sâu Vạn Ác, là một người đàn ông tóc dài bạc trắng, khuôn mặt lạnh lùng, thân mặt áo bào sao. Hắn là một trong những vị Đại Đế cao nhất Thiên Đình, tên đầy đủ là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế, không chỉ tinh thông tất cả tiên pháp, quản lý trời đất nhân gian, mà còn thông hiểu kiếp nạn vạn vật.
Tử Vi Đại Đế đến nơi nào đó trong vực sâu Vạn Ác, nhắm hai mắt lại, im lặng đứng thẳng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vực sâu khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Xuất hiện đi!"
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên hắn mở miệng nói.
Tiếng nói này như xuyên thấu không gian, dừng lại chỗ nào đó tối tăm.
Trong bóng đêm, từng gợn sóng bắt đầu khởi động.
Chẳng biết từ lúc nào, có một cái bóng màu đen bắt đầu xuất hiện trước mặt Tử Vi Đại Đế. Nó là thực thể đan xen giữa tồn tại và không tồn tại, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy chân thật, chính là đôi mắt như sao trời của nó.
"Dạ Đế, hãy thu vào." Tử Vi Đại Đế lạnh lùng mở miệng nói, giọng điệu không có chút khách khí nào.
"Chưa tới thời điểm." Người tên Dạ Đế đáp, trả lời rất kiên định.
Tử Vi Đại Đế nhìn Dạ Đế, trầm mặc một lát, sau đó tiếp tục mở miệng: "Ngươi lại kéo người xuống, có tin ta lập tức tiêu diệt Kiến Tộc hay không!"
"Nếu thật sự diệt Kiến Tộc, Ác Ma Cửu U sẽ để Thiên Đình trấn áp sao?" Dạ Đế lắc đầu: "Ngươi không dám.''
"Ầm ầm!"
Ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi bốn phía, cắn nuốt tiêu diệt vạn vật, nham thạch, tà ma, ác ma Cửu U, hơi thở, toàn bộ mọi vật trong không gian thoáng chốc biến mất không còn gì, trở thành nơi trống rỗng phạm vi không gian hơn nghìn trượng.
Ở trung tâm, Tử Vi Đại Đế và Dạ Đế vẫn gằng co.
Sắc mặt của Dạ Đế không dao động chút nào, bĩnh tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: "Tộc Kiến phải sinh ra một vị "Vương", đây là hy sinh tất yếu, nếu không về sau toàn bộ giới Cửu Châu sẽ phải trả cái giá còn lớn hơn."
Tử Vi Đại Đế hừ lạnh một tiếng: "Không cần thiết, đừng quên Nữ Oa nương nương còn đang nghiêng về Thiên Đình."
"Nữ Oa nương nương thích con người, thậm chí là khai sáng ra thế giới, sáng tạo con người mới, nhưng dù sao nàng cũng không phải nhân tộc...."
"Kiếp nạn của các ngươi là phản phệ của toàn bộ đại lục. Loại kiếp nạn này sao Nữ Oa nương nương có thể quyết định được, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không rõ sao."
"Nếu cả chút hy sinh này cũng làm không xong, sao các ngươi có thể vùng vẫy trong trời đất này như thế?"
Lời nói của Dạ Đế không nhanh không chậm, nhưng mỗi một câu, đều như muốn kéo người khác vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ say trong bóng đêm.
Tử Vi Đại Đế nhắm hai mắt lại.
Ánh sáng chói lọi xung quanh cũng dần dần biến mất.
Hắn giống như một người đàn ông bình thường, xoay người trong bóng đêm, rời đi.
"Để máu thịt con người làm đồ ăn cho Vương của Kiến Tộc, ta không làm được."
Cuối cùng Tử Vi Đại Đế để lại một câu nói, bóng dáng bắt đầu biến mất trong nơi tối ăm này.
Vực sâu Vạn Ác, hai ba lớp sóng triều Kiến Tộc điên cuồng phá hủy phòng tuyến do tu sĩ xây nên.
Có phòng thủ yếu như cầu Sương Mây, sau khi tộc Kiến phá tan phòng tuyến của tu sĩ nhân loại, căn nuốt tất cả mọi thứ trước mắt chúng gặp được không chừa thứ gì, tất cả tu sĩ đều chìm ngập bên trong biển kiến.
Căn cứ địa Văn Cốc tiên tông, trận pháp tụ khí khổng lồ bao phủ toàn bộ trời đất, bao trùm lên mọi tu sĩ.
Bọn họ đứng trên một một ngọn núi lớn, không ngừng giải phóng tiên pháp xuống đàn Kiến phía dưới.
Ngọn núi được biến thành từ linh khí trung cấp, vô cùng cứng rắn, ngay cả răng nanh của kiến khổng lồ cũng không thể cắn phá.
Dưới mặt đất, xác tộc Kiến cũng sắp chất thành núi, máu chảy thành sông.
Đồng thời, độ cao mà tộc Kiến leo càng ngày càng cao, giống như từng đợt sóng triều ngày càng dữ dội.
Nhóm tu sĩ biết, nếu làn sóng màu đen này bò được lên đỉnh núi, ngoại trừ những tu sĩ Kỳ Dục Linh ở trên ra thì những tu sĩ còn lại cũng phải mất mạng ở đây.
Lưu Tố Tô cầm trường kiếm Kim Lưu Ly trong tay, chém từng trận kiếm khí rất nhỏ xuống đàn kiến phía dưới. Cô chỉ có cơ thể tầng thứ năm, mặc dù có lực lượng bổ trợ của trận pháp tụ khí, kiếm khí này cũng chỉ sượt qua lớp da ngoài của kiến khổng lồ, tạo ra một vết thương nhỏ mà thôi.
Ngay cả như vậy, cô vẫn cắn răng không ngừng vung trường kiếm trong tay.
Cô nhớ đến người nhà mất mạng trong miệng kiến, nhớ tới tiền bối An Lâm tặng cô trường kiếm, cô biết bản thân không thể phụ lòng những người này, cô muốn dốc hết sức lực của bản thân.
Thủy triều màu đen ngày càng cao, có lẽ không bao lâu nữa, cô cũng phải bỏ mạng trong miệng kiến mà thôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Lưu Tố Tố hiện ra một chút tiếc nuối, đáng tiếc thanh kiếm này của đàn anh An Lâm...
Cầu Sương Mây lớn nhất vực sâu Vạn Ác, nơi đàn kiến đang khủng bố ác liệt nhất.
Kiến khổng lồ đen thui không chỉ di chuyển trên mặt đất, mà trên bầu trời còn có vô số kiến bay như châu chấu lao đến.
Cứ điểm phòng thủ phe Thiên Đình giống như đá ngầm giữa sóng lớn, chống cự đại quân Kiến Tộc đếm mãi không hết.
Từng luồng tiên pháp lộng lẫy chói mắt công kích đàn kiến, tường thành màu vàng bị đàn kiến va chạm đến chấn động. Kiến bay trên bầu trời, giống như châu chấu, lao điên cuồng về phía tu sĩ làm phép, một khi đã đột phá được phòng tuyến tiên pháp, chúng nó sẽ không do dự xé rách tu sĩ trên tường thành.
Trong trận chiến này, cho dù là giáo sư Kỳ Hóa Thần cũng sẽ kiệt sức hoặc bị thương, số lượng tộc Kiến nhiều lắm, bọn họ cũng không phải máy móc vĩnh hằng, không ngừng phóng tiên pháp mà không cần dừng lại.
Mấy ngàn sinh viên ở đây, càng không cần phải nói lúc nào cũng có thể không kiên trì nổi.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gặp phải cuộc chiến này, núi thây biển máu, máu hóa thành sông khiến mặt đất đổi màu, cái chết bao phủ cơ thể từng thời từng khắc, chỉ cần không để ý, có khả năng sẽ bị kiến bay trên trời xé rách.
Bọn họ không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại, sử dụng đan bổ khí, uống đều đặn, tụ khí đan điền, bức ép bản thân phải vực dậy tinh thần, tiếp tục chiến đấu. Có lẽ bọn họ sẽ lột sác trong trận chiến này, có lẽ sẽ ngủ say vĩnh viễn ở trong đây...
Trận địa phòng thủ Văn Cốc tiên tông.
Kiến tộc đã công lên ngọn núi cao này, chúng nhắm điên cuồng về phía đám người, mở cái miệng lớn đầy máu.
Lưu Hổ vội vàng đẩy Lưu Tố Tố ra sau lưng, nhưng cũng không kìm được cả người run rẩy.
Nhưng vào lúc này, đại quân tộc kiến điên cuồng bỗng yên lặng.
Hai mắt chúng trở nên mờ mịt rồi mất đi tiêu cự, giống như bức tượng điêu khắc đứng yên bất động.
"Ầm ầm ầm..."
Các công kích của đám tu sĩ không hề dừng lại, tiêu diệt toàn bộ Kiến Tộc trên ngọn núi.
Bọn họ cũng chưa hiểu rõ, vì sao nhóm Kiến Tộc lại ngừng việc tấn công, sau đó, đại quân Kiến Tộc bắt đầu chuyển động.
Đám tu sĩ bắt đầu lo lắng, liều mạng sử dụng tiên pháp tấn công về phía Kiến Tộc.
Khác thường xảy ra vào lúc này, đại quân Kiến Tộc bỗng không giống quân đội nữa rồi. Quân đội là phải chỉnh tề ngay ngắn, khi chiến đấu phải có phương hướng, mục tiêu rõ ràng. Nhưng bây giờ Kiến Tộc trở nên hỗn loạn vô tổ chức, chúng chạy tán loạn xung quanh, giẫm đạp, chạy khắp nơi không có mục tiêu, thậm chí kiến khổng lồ còn công kích bốn phía, thậm chí cắn nuốt đồng loại...
Chúng tu sĩ nhìn đại quân Kiến tộc tự làm hại bản thân, đồng loạt há hốc miệng.
"Đây là tình huống gì, chúng nó bị điên rồi sao?"
Lưu Tố Tố trừng đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt không thể tin được mở miệng nói.
Kiến Tộc khát máu ăn uống quá độ, cả đồng loại cũng bị kiến khổng lồ ăn mất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Tuy kiến khổng lồ không nhắm vào tu sĩ trên ngọn núi lớn nữa, nhưng sự công kích của chúng không ngừng lại, sợ rằng Kiến Tộc sẽ đột nhiên khôi phục trật tự.
Cứ điểm phe Thiên Đình, sau khi mọi người nhìn thấy đại quân Kiến Tộc hỗn loạn mất trật tự, từng đợt reo hò vui sướng phát ra từ trên tường thành.
Kiến Chúa là người thao túng ý thức của đại quân Kiến Tộc tiền tuyến, nguyên nhân đại quân Kiến Tộc rơi vào thế hỗn loạn chỉ có một, chắc chắn Kiến Chúa đã chết! Nhiệm vụ chém chết Kiến Chúa đã thành công!
Trang 120# 2