Chương 239: Kiến tộc thất bại
Kiến tộc lâm vào hỗn loạn, bắt đầu lộn xộn không có phương hướng.
Đại quân Kiến tộc không còn ý thức tập thể thì cũng chỉ là cát vụn không có chút uy hiếp nào, thậm chí ngay cả rút lui, tập thể bọn chúng cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy mà hành động.
Các tu sĩ cũng nhằm vào lúc này mà bắt đầu tác chiến phản công, từng luồng tiên pháp mạnh mẽ đánh vào thân thể đám kiến to đang chạy trốn tứ phía, máu tươi và thịt nát bắn tung tóe. Rất nhanh, thi thể Kiến tộc ở biên giới vực sâu Vạn Ác đã phủ khắp mặt đất.
Chiến tuyến chậm rãi lùi về phía vùng cát trắng, sau một thời gian ngắn, làn sóng kiến to bị những tu sĩ đang phấn khởi phản kháng, đánh cho tan tác toàn quân.
Lửa nóng hừng hực đốt cháy thân thể Kiến tộc, nhìn từ xa, dường như có một con rồng lửa đang uốn lượn dọc theo vực sâu Vạn Ác, nuốt trọn sự sống của bọn chúng tại thế gian này.
Thế là đại quân với mấy trăm ngàn con kiến to bị liên quân tu sĩ Thiên Đình và Thiên Hà Châu tiêu diệt. Mặc dù lần chiến đấu này các tu sĩ thu được thắng lợi, nhưng bọn hắn cũng không hề lập tức rời đi, mà ở lại củng cố cứ điểm phòng thủ của mình, chuẩn bị nghênh đón trận chiến tiếp theo.
Cầu sương mù màu đen vẫn chưa bị đứt ra thì bọn hắn không có lý do rời khỏi đây.
An Lâm cưỡi Đại Bạch trở lại cứ điểm mà Thiên Đình thiết lập.
Hơn trăm tên tu sĩ vừa về đến, các sinh viên tại cứ điểm liền to giọng hoan hô, đây là sự reo hò ăn mừng dành cho những anh hùng chấp hành thành công nhiệm vụ chém đầu kẻ địch dám xâm nhập vào nội địa.
An Lâm vẫy tay với những bạn học đang đứng trên tường thành màu vàng, hắn nhanh chóng lọt thỏm vào trong đám người.
"Anh An, anh An, các anh giết Kiến Chúa rồi phải không, mau kể cho bọn em nghe xem dáng dấp của Kiến Chúa ra sao đi?" Miêu Điềm chạy tới, nắm lấy cánh tay An Lâm, không kịp chờ đợi mở miệng hỏi.
Cô mặc một bộ quần áo màu hồng, mới trải qua một trận chiến đấu thảm liệt nên cả người cô trông như mới tắm xong, giọt mồ hôi còn treo trên mái tóc ngắn đen nhánh, lộ ra vẻ tươi mát động lòng người.
Ba người Lạc Tử Bình, Tôn Thắng Liên và Tông Vĩnh Ngôn cũng xông tới, vẻ mặt hiếu kì.
"Kiến Chúa còn có thể trông ra sao chứ, ả chính là một con kiến thôi." An Lâm lắc đầu.
"Tình hình chiến đấu lúc ấy quá kịch liệt, tôi không kịp lấy điện thoại ra chụp lại."
"Ồ? Vậy các anh làm sao giết chết Kiến Chúa, sào huyệt Kiến tộc chính là nơi đầm rồng hang hổ đấy, để giết được ả nhất định là không dễ dàng." Tông Vĩnh Ngôn phe phẩy cây quạt mở miệng nói.
"Ừm, tôi quăng ra một quả bom hydro, lại thêm một quả đạn hạt nhân, lúc bấy giờ mới có thể nổ chết Kiến Chúa." An Lâm cũng không giấu diếm, thành thật trả lời.
"Lạch cạch." Tay Tông Vĩnh Ngôn run lên, cô bị dọa đến nỗi đánh rơi cây quạt trên mặt đất.
Miêu Điềm: "…"
Lạc Tử Bình: "…"
Tôn Thắng Liên trợn mắt: "…Anh dùng bom hydro và đạn hạt nhân chỉ để nổ chết con kiến?"
An Lâm khẽ gật đầu: "Kiến Chúa cũng không phải con kiến bình thường, ả ta có một ngọn núi rất lớn, đẻ trứng nhanh như đất đá trôi xuống từ trên núi vậy, chỉ một lúc mà đã đẻ ra mấy trăm quả trứng to…"
Bọn hắn không có biết đến nội tình của nhiệm vụ chém đầu, cho nên giật mình cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại nhiệm vụ chém đầu đã kết thúc, An Lâm liền tường thuật lại quá trình chiến đấu một cách sinh động như thật, thuận tiện thổi phòng chiến tích chém chết con kiến to Kỳ Hóa Thần của hắn, đây cũng là một phương thức điều tiết tâm tình sau trận chiến.
Tại vùng đất cát trắng ở phía nam.
Nơi này có một dãy núi non xanh nước biếc, màu xanh trải dài mênh mông.
Có một tòa thành trì màu trắng tọa lạc trong dãy núi, nguyên khí nồng đậm tràn ngập cả đất trời, nơi này là thánh địa của Kiến tộc.
Rất nhiều con kiến to có thể đứng thẳng đi lại, hơi thở mạnh mẽ, đang quỳ xuống tế bái một quả trứng màu đen ở giữa tòa thành.
Trên mặt đất, từng đường vân màu vàng phức tạp đang không ngừng tiến tới từ bốn phía.
Nếu quan sát từ trên cao, mọi người sẽ có thể nhìn thấy những đường vân màu vàng đang bao trùm cả một vùng này chính là một trận pháp vô cùng to lớn.
Mà ở trung tâm trận pháp chính là quả trứng màu đen kia.
Từng sợi hồn lực chạy dọc theo trận pháp rồi không ngừng tụ tập vào quả trứng. Ở một chiến trường phía xa, mấy trăm ngàn sợi hồn lực màu đen từ xác chết của mấy trăm ngàn con kiến to đã hi sinh trong trận chiến chạy dọc theo trận pháp, sau đó hướng tới nơi này. Mà những tu sĩ chết bởi miệng của đám kiến to lại có hồn lực màu trắng, chúng cũng đang hội tụ đến nơi này theo đường vân của trận pháp, sau đó dung nhập vào bên trong cái vỏ trứng nho nhỏ kia.
Không ai biết bên trong quả trứng này đang nuôi dưỡng thứ gì, chỉ biết Kiến tộc gọi nó là "Vương".
"Tộc trưởng, hiện tại đã có hai Kiến Chúa bắt đầu đi về phía vực sâu Vạn Ác, có một triệu kiến binh đi theo." Một con kiến màu trắng cực to nửa quỳ trên mặt đất, cung kính báo cáo với một con kiến khác to hơn trước mặt nó.
Con kiến to được xưng là tộc trưởng, cơ thể nó gầy gò như cây gỗ, tay cầm quyền trượng màu đỏ, hơi thở mênh mông như biển, khiến cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng thần phục.
Nghe được nội dung con kiến to kia báo cáo, nó cũng chỉ nhẹ gật đầu, dường như không để ở trong lòng, chỉ đơn giản ra lệnh: "Đi làm đi, chỉ cần là chiến đấu với Nhân tộc, chúng ta hi sinh bao nhiêu binh lực cũng không đáng tiếc…"
Tộc trưởng nhìn quả trứng lớn màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp tục nói:
"Chúng ta phải có đủ vật tế để nghênh đón Vương đến thế giới này!"
Nhưng nó vừa dứt lời, trời đất liền đột nhiên yên tĩnh.
Trên bầu trời, thần uy cuồn cuộn nghiền ép xông.
"Muốn lợi dụng mạng sống của Nhân tộc, các người còn chưa đủ tư cách."
Âm thanh tựa như tiếng sấm sét đến từ trên chín tầng trời, mang theo uy nghiêm tối cao khiến cho toàn bộ không gian như muốn nổ tung.
Đám kiến to với hơi thở khủng bố đang hết sức kinh ngạc, bị âm thanh này dọa cho quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy.
Đây là một loại oai phong của bậc vương giả, trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, là thần linh chân chính!
"Tử Vi Đại Đế, ngài tới nơi này làm gì?" Tộc trưởng Kiến tộc nhìn nam tử tóc bạc phất phơ đang ngạo nghễ đứng thẳng trên bầu trời kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tử Vi Đại Đế bấm thủ quyết, hai mắt ẩn chứa ngàn vạn sao trời, sáng rọi chói mắt.
Một đốm sáng lấp lánh bay ra từ giữa ngón tay hắn, rơi xuống quả trứng lớn màu đen: "Ta tới đây cho các ngươi một bài học…"
"Ngài dám?" Biểu cảm trên khuôn mặt tộc trưởng Kiến tộc lập tức thay đổi, nó nổi giận hô to.
Đốm sáng rơi vào trung tâm trận pháp, trời đất tối sầm lại, chỉ có ánh sáng màu tím còn tồn tại như là màu sắc chủ đạo của vạn vật.
Mặt đất chấn động, đường vân màu vàng bị ánh sáng màu tím phân giải, vỡ vụn thành từng đoạn.
Trận pháp bao trùm toàn bộ vùng đất cát trắng, tại thời khắc này, hoàn toàn bị phá hư…
Tộc trưởng Kiến tộc trừng lớn hai mắt, thân thể run rẩy: "Tử Vi Đại Đế, ngài điên rồi! Ngài làm như thế, Vương không cách nào thuận lợi sinh ra, sau này nhân loại sẽ phải chết càng nhiều…"
"Con dân giới Cửu Châu sẽ lựa chọn chết trận, mà không phải bỏ mạng oan uổng."
Tử Vi Đại Đế chắp tay sau lưng, sau khi nói xong câu nói kia liền đạp không rời đi.
Nơi có rất đông cường giả Kiến tộc tụ tập thế mà giờ phút này lại không có một con kiến nào dám ngăn cản không cho hắn rời đi.
Nơi cực sâu trong vực Vạn Ác, bên trong bóng tối hỗn độn.
Một tiếng thở dài yếu ớt truyền đến, có chút bất đắc dĩ, lại có chút xúc động.
"Thôi…"
Vực sâu Vạn Ác.
Cầu sương mù màu đen từ từ tiêu tán như mây trôi trên trời, nhanh chóng không thấy tàn tích.
Tất cả tu sĩ trong các đại tông môn tu tiên nhìn thấy một màn trước mặt này thì hết sức kinh ngạc, một số còn không thể tin được.
Cứ điểm của Thiên Đình, đông đảo sinh viên và giáo sư cũng nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt khác nhau.
Có người kinh ngạc, có người nghi ngờ, cũng có người kích động…
Thẳng đến khi Truyền m Phù của Lăng Tiêu Kiếm Tiên truyền đến một câu từ Tử Vi Đại Đế, trong lòng mọi người mới không thể nhịn được mà sinh ra cảm xúc vui sướng, thậm chí hoan hô thật to.
Cầu sương mù đã sụp đổ hoàn toàn, kế hoạch của Kiến tộc đã kết thúc, bọn hắn thành công rồi!
Thần kinh luôn căng thẳng của bọn hắn rốt cuộc đã có thể thả lỏng.
Không ít sinh viên thoát lực ngã ngồi trên mặt đất, hốc mắt đỏ bừng, có người cười lên ha hả.
Trận chiến đấu này là bọn hắn thắng, trong trận chiến này, có sinh viên đã vĩnh viễn hi sinh, nhưng càng nhiều hơn là nó đã mang đến một lần lột xác quan trọng trong cuộc đời cho tất cả mọi người.
Trận chiến bảo vệ chủ quyền đặc biệt này đã được ghi vào lịch sử của đại học Liên Hiệp Tu Tiên.
Trong mười ngàn sinh viên và một trăm giáo sư tham gia chiến đấu, đã có ba trăm bảy mươi sáu sinh viên và hai giáo sư hi sinh. Mớ số liệu nhỏ bé khô khan này cũng không được để ý quá nhiều khi đặt giữa rất nhiều những sự kiện lớn khác của trường. Nhưng trận chiến lần này không hề tầm thường, hết thảy chỉ là mới bắt đầu.
Trang 121# 1