Chương 268: Hóa ra tôi có thứ gọi là chỗ dựa vững chắc
Hằng Nga cười thần bí: "Ngày đó máu thịt của cậu bị hòa tan, được đưa vào quan tài Tỏa Thần Băng chỉ còn một hơi thở, ngay cả Doãn Hỉ Chân Nhân ở Thiên Đình cũng bất lực."
"Sau này, Tô Tô đến Nguyệt Cung cầu tôi ra tay cứu mạng cậu, nhưng em ấy đau khổ cầu xin, lúc này tôi mới quyết định luyện chế một viên Sinh Cực Tạo Hóa đan, lấy chân lực của Nguyệt Hoa, cứu mọi thứ của cậu trở về."
"Chuyện này các cậu đều biết rõ. Nhưng các cậu có biết hay không, có một người, còn tới gặp ta sớm hơn Tô Thiển Vân, cũng nhớ ngài ấy đến, mới kiến tôi quyết định hao phí tâm sức, cứu một tiểu tu sĩ chưa từng gặp mặt là cậu."
An Lâm nghe xong, biết trọng điểm là đây, nguyên nhân thật sự khiến Hằng Nga ra tay là vì một người khác?
"Cuối cùng là ai?" Ánh mắt An Lâm sáng ngời, tim đập thình thịch, vô cùng kích động.
Đôi mắt xinh đẹp trong suốt của Hằng Nga nhìn chàng trai bên cạnh, thản nhiên nói: "Có thể mời được tôi, khiến tôi trả cái giá lớn như vậy cứu cậu không chút do dự, cho dù là Thiên Đế ra mặt cũng không được, cậu đoán xem còn có ai?"
Thiên Đế cũng không làm được?
An Lâm thất thần, trong đầu rối ren.
Hắn vốn cho rằng có thể là Hiệu trưởng, hoặc chính là Chân Thần thần bí đã đưa cho hắn cái hệ thống, nhưng Hằng Nga nói cả Thiên Đế cũng không được, còn cao hơn Thiên Đế sao? Thiên Đế là người đứng đầu Cửu Châu, là thần mạnh nhất, cao hơn ông ấy, chẳng phải là đã phá thiên rồi ư?
An Lâm chỉ lên bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc nói? : "Là ông trời phái người đến cứu tôi sao?"
"Ha ha... " Hơi thở của Hằng Nga lập tức rối loạn, thân thể mềm mại lay động như gợn sóng, khẽ cười nói: "Làm ơn đi, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu có thể đứng đắn một chút hay không?"
An Lâm vác vẻ mặt đau khổ: "Nhưng tôi thật sự không biết là ai."
Hằng Nga nhìn vẻ mặt của An Lâm, không giống như làm bộ, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thật sự không biết người kia? Hoặc nói là người kia cũng không bộc lộ thân phận với hắn, đang âm thầm quan tâm hắn?
Cô cảm thấy An Lâm có thể không biết thật, liền lập tức mở miệng nói: "Người đến Nguyệt Cung muốn tôi cứu cậu, gọi là Lục Áp Đạo Quân."
"Lục Áp Đạo Quân? Ông ta là ai vậy?" An Lâm chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.
Hằng Nga nhìn thấy bộ dạng của hắn, không khỏi buồn bực trong lòng: "Cậu đã học môn Lịch Sử của Đại Lục Thái Sơn chưa?"
An Lâm lắc đầu, ngay thẳng thành thật nói: "Môn này là môn tự chọn, tôi không thích lịch sử lắm, không chọn nó. Nhưng nếu có vị tiền bối đặc biệt thật, tôi chắc phải nghe tên mới đúng... "
Hằng Nga thở dài một tiếng: "So với ba vị khác trên đại lục Thái Sơ, không hề hiện danh, văn giả mênh mông, không khai tông lập phái, siêu thoát khỏi tam giới, ngao du vạn thế nhân gian... "
"À... Cậu đã từng nghe qua Phật Thích Ca Mưu Ni chưa?''
An Lâm lập tức gật đầu, vậy ông ta là Như Lai Phật Tổ rồi, là người chí tôn khai sáng ra Phật Quốc, địa vị ngang hàng Thiên Đế, đại năng thông thiên, sao hắn có thể chưa từng nghe qua.
"Sư phụ của Phật Thích Ca Mưu Ni là tổ sư Hỗn Côn. Tổ sư Hỗn Côn và Lục Áp Đạo Quân, Nữ Oa nương nương, Lão tổ Hồng Quân cũng được xưng là Tứ đại thần Sáng Thế Đại Lục, bây giờ cậu đã biết Lục Áp Đạo Quân muốn cứu cậu kia là người thế nào rồi chứ?" An Lâm nhìn An Lâm, cười như không cười, mở miệng nói.
An Lâm nghe xong ngây ra như phỗng, giống như nghe thiên thư.
Lục Áp Đạo Quân? Thần Sáng Thế?
Chết tiệt, so với Long Ngạo Thiên, Triệu Nhật Thiên còn khủng bố ngàn vạn lần hơn! Từ khi nào mà hắn có quan hệ thế này, chẳng lẽ hắn là nhân vật chính? Trên người có năng lực huyền diệu? Thế giới này cần hắn đến cứu vớt sao?
An Lâm suy nghĩ liên tục.
Cả người đứng tại chỗ, giống như một bức tượng, việc này là đả kích vô cùng lớn với hắn!
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, bóng cây lắc lư, một đóa hoa trong suốt màu xanh nhạt rơi xuống đầu hắn, nhưng hắn lại không phát hiện ra, Hằng Nga cũng không phiền hắn, để hắn tự hiểu ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, An Lâm mới khôi phục tinh thần.
"Khụ... Vậy chi phí giúp tôi luyện tiên đan, chị còn cần hay không?"
Hằng Nga: "... "
Cô đỡ trán không biết làm sao, không ngờ rằng An Lâm chậm hiễu như vậy, câu đầu tiên nói sẽ lại thế này.
"À! Lục Áp Đạo Quân này có từng nói với chị, tôi có thiên phú tuyệt diệu, cốt cách kinh ngạc, cần tôi đi cứu vớt thế giới hay đại loại thế không?"
"Không có!" Hằng Nga tức giận trả lời: "Còn nữa, tiền tiên đan là cậu tự đề xuất, cũng đừng hòng quỵt nợ! Tôi cũng không lừa cậu, chỉ lấy tiền phí tổn, một ngàn hai trăm triệu linh thạch!"
An Lâm có chút hậm hực hờn dỗi gật đầu, đồng thời có chút mất mát, hóa ra bản thân không phải là đấng cứu thế...
Sau đó, càng có nhiều nghi vấn nảy sinh trong lòng hắn, hắn không kìm dược mở miệng hỏi: "Lục Áp Đạo Quân này trông như thế nào? Ông ấy và tôi có quan hệ gì? Vì sao ông ấy lại muốn cứu tôi?"
Đối với câu hỏi liên tục này, Hằng Nga có chút mất hứng nói: "Lục Áp Đạo Quân nhìn rất khá, về phần khác... Tôicũng không biết, chính cậu hỏi ngài ấy đi."
An Lâm nghe xong ngẩn người, Lục Áp Đạo Quân cũng không phải thú sủng nhà hắn, ở đâu cũng không biết, hỏi được cái rắm.
Về phần nói Lục Áp Đạo Quân nhìn rất khá, như vậy không phải là lão già đưa cho hắn cái hệ thống troll ở trái đất kia, điều này cũng không quan trọng, cũng có thể loại bỏ. Nếu bộ dạng ông ta tuấn tú, khi cứu người cũng không có khả năng biến mình thành lão ba đầu, không phải đã chà đạp giá trị nhan sắc của mình rồi sao.
An Lâm dần tập trung khôi phục tinh thần, trình độ siêu cấp lớn này thật sự rất xa xôi với hắn, cho dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ cũng không có khả năng đi tìm đáp án.
Ngay cả tình hình trước mắt mà nói, chỉ biết bản thân hắn có chỗ dựa vững chắc là đủ rồi!
Ha ha... Đây chính là chỗ dựa vững chắc còn trâu bò hơn so với Thiên Đế...
Hắn chuyển một ngàn hai trăm triệu linh thạch trong nhẫn không gian sang cho Hằng Nga.
Sau khi trả nợ lòng An Lâm cũng thả lỏng, cả người sảng khoái.
Hắn là loại người có nợ toàn thân sẽ không thoải mái dễ chịu, tóm lại tật xấu này không đổi được.
Bây giờ trong nhẫn không gian chỉ còn 280 triệu linh thạch, hắn từ siêu cấp nhà giàu biến thành nhà giàu, tài lực đã giảm xuống còn cấp một.
Chuyện này cũng không đáng tiếc, sau đây hắn còn phải mua phần quà tặng lớn cho Hứa Tiểu Lan.
Trực tiếp trả thù lao cho Hứa Tiểu Lan, nhất định cô sẽ không nhận, bởi vậy chỉ có thể thông qua việc tặng lễ, biểu đạt tâm ý của bản thân mà thôi.
Hằng Nga sử dụng truyền tống không gian, hai người trở về Nguyệt Cung.
Tô Thiển Vân và thỏ Nguyệt sững sờ nhìn hai người, dường như đã chứng kiến chuyện gì đó thần kỳ.
Sự buồn bã của Hằng Nga lúc trước đã không thấy, đi qua nắm lấy tay Tô Thiển Vân, khẽ cười: "Bày ra biểu cảm này làm gì? Tôi và An Lâm không xảy ra chuyện gì cả."
"Nhưng mà chị... Chị và cậu ta nắm tay rồi... " Bộ ngực sữa của Tô Thiển Vân phập phồng, khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc đỏ ửng lên, làm như chuyện đang nói là việc khiến người ta xấu hổ vậy.
"Tô Tô ngốc!" Hằng Nga vươn ngón tay ngọc, búng lên trán Tô Thiển Vân: "Không phải chị đã nói, nắm tay không mang thai, chỉ có hôn môi mới có thể sao...."
Tô Thiển Vân nghe vậy mặt càng đỏ hơn, giống như quả táo chín, hết sức đáng yêu, mềm mại nói: "Vậy chị không hôn sao?"
Hằng Nga nghiêm túc lắc đầu: "Không hôn, ta chỉ hôn Tô Tô... "
An Lâm đứng bên cạnh, quyết định mắt điếc tai ngơ.
Hắn rất muốn trêu chọc, nhưng hắn biết một khi bây giờ nói chuyện, tuyệt đối hắn sẽ chết.
Thỏ Nguyệt yên tĩnh đứng một bên, với việc này đã sớm thành thói quen, hai mắt căng tròn càng không ngừng nhìn An Lâm, dường nhưng đang suy nghĩ gì đó.
"An Lâm, tuy Hằng Nga không thèm để ý cậu có biết chuyện này không, nhưng tôi hy bọng cậu đừng truyền ra ngoài." Bất ngờ một giọng nữ ngọt ngào truyền âm đến.
An Lâm liếc mắt nhìn thỏ Nguyệt một cái, biết nó đang nói chuyện gì, gật đầu trịnh trọng, truyền âm nói: "Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ kín miệng như bưng."
Nói chuyện phiếm một lát, An Lâm cưỡi chó cùng Tô Thiển Vân rời khỏi Nguyêt Cung.
Thời gian nghỉ ngơi dài ngày, lại sắp bắt đầu đến rồi.
Trang 135# 2